Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1107: Rầm Rầm Rầm

Ngươi phải đi?
Mẹ nó chứ, trang bức xong lại còn muốn đi?
Tất cả mọi người ở đây đều trừng to mắt, bọn Trương Vân Nhi suýt chút nữa phun ra ngoài một ngụm máu.
Chẳng ai nghĩ tới, con hàng này lại nói ra một câu như vậy, ở dưới cục diện Liễu Hóa Long bị Kiếm Lâu Các cô lập, tên này còn nói là phải chạy trốn.
- Tiểu huynh đệ, ngươi. . . ngươi có ý gì?
Trên mặt của Trương Vân Nhi không khỏi xẹt qua vẻ bối rối, nhưng lại giả vờ trấn định nói.
Nàng bỏ ra vô số thứ, thậm chí không tiếc kính dâng thân thể đi lấy lòng mấy đầu mục bên trong Kiếm Lâu Các, liên hợp bọn họ ý đồ làm phản từ rất lâu rồi, nhưng vẫn luôn chỉ là ở bên trong dự mưu, chưa từng tìm được cơ hội thích hợp, dù cho là ngày hôm nay lúc Từ Khuyết nháo lên ở đây, bọn họ cũng không nghĩ rằng hôm nay là một thời cơ tốt.
Nhưng vạn vạn không nghĩ tới, thực lực của Từ Khuyết cường đại như thế, lại thật sự có thể uy hiếp được Liễu Hóa Long, điều này làm cho bọn Trương Vân Nhi nhìn thấy cơ hội, quyết định buông tay một kích, cô lập Liễu Hóa Long, cuối cùng mặc kệ Liễu Hóa Long có đồng quy vu tận với Từ Khuyết hay không, dù cho là bị thương nặng cũng đã đủ, bọn họ liền có cơ hội giết chết Liễu Hóa Long.
Nhưng mà bây giờ Từ Khuyết lại nói cho bọn họ, mình chỉ là doạ người, lập tức phải rời đi, điều này làm cho diện tích bóng tối trong lòng bọn Trương Vân Nhi lan ra vô cùng lớn, quả thực khóc không ra nước mắt.
Chúng ta đều đã buông tay một kích, ngươi lại muốn đi? Đi em gái ngươi! Không cho đi! Nhìn vẻ mặt của Lôi Huyễn Thân của Từ Khuyết, trong lòng bọn Trương Vân hò hét nói, hận không thể xông lên đập chết Từ Khuyết.
Mà lúc này, lông mày của Lôi Huyễn Thân của Từ Khuyết lại nhíu lại, trợn mắt nói:
- Cô nương, ngươi nói chuyện phải chú ý một chút, ai tiểu huynh đệ? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta nhỏ? Ta có thể lớn đến mức ngươi phải phát khóc đấy!
Trương Vân Nhi ngẩn ra, tựa hồ cảm thấy Từ Khuyết lại không phải là có ý tứ muốn đi, không khỏi mở miệng nói:
- Đạo hữu, chúng ta. . .
- Gọi lão nạp là quan nhân!
Từ Khuyết xua tay ngắt lời nói.
Quan nhân?
Trong nháy mắt Trương Vân Nhi lộ ra vẻ ngơ ngác, mặt của mọi người ở đây cũng đen lại, CMN đây là kiểu xưng hô gì, vừa lão nạp lại quan nhân, con hàng này đến cùng muốn làm gì?
- Được, quan nhân.
Rốt cục, trên mặt Trương Vân Nhi lộ ra nụ cười quyến rũ, nói:
- Bây giờ chúng ta ngồi chung một thuyền, cùng tiến cùng lùi, nếu như ngươi rút đi, kết quả của ngươi và chúng ta không chắc sẽ lạc quan lắm đâu.
Nàng muốn nhắc nhở Từ Khuyết về quan hệ lợi hại trong này, một khi Từ Khuyết rút đi, Liễu Hóa Long nhất định sẽ tìm nàng cùng người của Kiếm Lâu Các tính sổ, cuối cùng chắc chắn cũng sẽ không buông tha cho Từ Khuyết, cho nên nàng hi vọng Từ Khuyết lưu lại, tiếp tục triển khai pháp quyết, dù cho không có cách nào cùng Liễu Hóa Long đồng quy vu tận, chỉ cần trọng thương Liễu Hóa Long cũng đã đủ rồi.
Nhưng mà, Từ Khuyết lại đột nhiên tỏ vẻ thâm trầm lắc lắc đầu, thở dài nói:
- Không lạc quan thì không lạc quan đi, không sao cả, ta không có vấn đề gì, dù sao ta cũng chỉ có một thân một mình, không có ràng buộc, yên tĩnh cô độc lạnh lẽo.
- ? ? ?
Trong nháy mắt mặt của tất cả mọi người đều lộ ra dấu chấm hỏi, thậm chí là Trương Vân Nhi cũng trừng to mắt.
Một thân một mình? Không hề có ràng buộc? Yên tĩnh cô độc lạnh lẽo?
Lời này của ngươi đang ám chỉ cái gì?
Bạch!
Lúc này, người của Kiếm Lâu Các lập tức cùng đem ánh mắt nhìn về phía Trương Vân Nhi, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, ý mà Từ Khuyết vừa nói.
Đặc biệt là những đầu mục của Kiếm Lâu Các kia, càng hiểu rất rõ Từ Khuyết hơn.
Ở Thất Lạc Chi Địa này, bọn họ cũng không thiếu nữ nhân, trên đường thậm chí còn có một đống lớn mỹ nữ có sắc đẹp xuất chúng luôn thời khắc chờ bọn họ.
Nhưng bọn họ lại muốn muốn quỳ ở dưới váy hoa của Trương Vân Nhi, bởi vì nhân tính tham lam và muốn chinh phục, chỉ muốn đi chinh phục những nữ nhân nhìn thấy nhưng không đụng tới được, Trương Vân Nhi thân là các chủ phu nhân, thân phận cao quý bao nhiêu, bọn họ há có thể với tới?
Nhưng bọn họ vẫn có thể với tới, chuyện này rất thỏa mãn lòng hư vinh cùng muốn chinh phục của bọn họ, cho nên mới đồng ý liên thủ cùng Trương Vân Nhi.
Bây giờ Từ Khuyết lại ám chỉ chuyện như vậy, dĩ nhiên là trong nháy mắt bọn họ có thể hiểu được ý tứ của Từ Khuyết.
Trương Vân Nhi cũng không phải là tiểu nữ sinh gì cả, càng không thèm để ý thứ gọi là rụt rè cùng uyển chuyển, lúc này vẻ quyến rũ trên mặt hiện ra, cười tủm tỉm nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Quan nhân, nếu như ngươi có thể cùng chúng ta giải quyết Liễu Hóa Long, sau này tiểu nữ tử nhất định sẽ làm bạn ở bên cạnh ngươi, sẽ không để cho ngươi cô độc nữa, càng sẽ không lạnh lẽo.
- Ồ? Có thật không?
Trong nháy mắt con ngươi của Lôi Huyễn Thân của Từ Khuyết lộ ra màu sắc kì lạ, tỏ vẻ vui mừng.
Ầm!
Nhưng mà còn không chờ Trương Vân Nhi đáp lại, ngàn vạn sợi tơ nhỏ đột nhiên xuất hiện, trực tiếp cuốn Lôi Huyễn Thân của Từ Khuyết lên, hóa thành một cái kén, đột nhiên nổ tung trên không trung.
Liễu Hóa Long vọt ra, tỏ vẻ tức giận, lớn tiếng quát:
- Các ngươi cho là bản tọa chết rồi sao?
Y quả là sắp bị tức điên rồi, người đàn bà của mình lại ở ngay trước mặt mình, cùng một tên tiểu tu sĩ đầu mày cuối mắt, liếc mắt đưa tình, nếu như y còn có thể nhịn được, y liền thật sự không phải là đàn ông nữa.
- Vừa nãy ngươi có chết hay không ta không biết, nhưng bây giờ. . . khẳng định là ngươi chết chắc rồi!
Lúc này, chân thân của Từ Khuyết rốt cục đã có động tĩnh, khóe miệng nhếch lên một vệt ý cười, lạnh lẽo nhìn tới Liễu Hóa Long.
Trong nháy mắt tất cả mọi người đều đưa mắt quét tới, không khỏi sửng sốt.
Lúc này cả người Từ Khuyết đằng đằng sát khí, cực kỳ lạnh lẽo, khí chất hoàn toàn không giống Lôi Huyễn Thân một chút nào, tựa như hai người khác nhau.
Mấu chốt là trong tay hắn đang nâng một đóa lục sắc Hỏa Liên, Hỏa Liên như lửa, óng ánh yêu diễm, cánh hoa lục sắc đầy rẫy năng lượng cuồng bạo, khiến cho người tê cả da đầu, trong lòng run rẩy.
- Chuyện này. . . tên này, thật sự dung hợp sáu loại hỏa diễm lại?
- Sao có thể? Thuộc tính của sáu loại hỏa diễm này không giống nhau, hơn nữa bài xích lẫn nhau, làm sao có khả năng dung hợp lại được?
- Thế gian còn có pháp quyết như vậy sao?
- Trời ơi, ta rõ ràng rồi, vừa rồi hắn dùng phân thân để trì hoãn thời gian!
- Tên này. . . thật sự chỉ là Bán Tiên cảnh thôi sao?
Rất nhiều người đều cả kinh nói, tỏ vẻ ngơ ngác, thậm chí có không ít người đã một lần nữa ngang trời lướt đi, điên cuồng lùi lại về phía sau.
Bọn họ có linh cảm, một khi đóa Hỏa Liên trong tay Từ Khuyết nổ tung, phạm vi mấy trăm dặm nhất định sẽ gặp xui xẻo.
"Vèo!"
Gần như cùng lúc đó, Liễu Hóa Long cũng không chậm trễ chút nào lui lại, triển khai tốc độ đến mức tận cùng, giống như không muốn sống lui về phía sau.
Mấy người bọn Trương Vân Nhi ở phía dưới cũng tỏ vẻ kinh hãi, la lớn:
- Đạo hữu, chờ một chút, để cho chúng ta lui trước đã!
- Không có gì, các ngươi không cần sợ. Vật này không có uy lực gì cả, ta chỉ hù dọa Liễu Hóa Long một chút mà thôi.
Từ Khuyết cười híp mắt nói, nhưng động tác trên tay căn bản không dừng lại, lòng bàn tay vung một cái, cả đóa lục sắc Hỏa Liên bay ra, xoay tròn trên không trung, xuyên qua hư không.
Đùng! Đùng! Đùng!
Hư không không ngừng vang lên từng trận tiếng vang trầm, lục sắc Hỏa Liên dường như một ngọn đèn quỷ dị, nhảy lên ở trong hư không, mỗi một lần đều đi ngang qua khoảng cách hơn một trăm thước, trong giây lát đã đuổi đến phía sau Liễu Hóa Long.
- Không, chờ đã!
Liễu Hóa Long cảm ứng được Hỏa Liên ở phía sau, quay đầu nhìn lại, sắc mặt kịch biến tại chỗ, kinh hãi hô lên.
Nhưng mà lục sắc Hỏa Liên đã ở ngay trước mặt y, cánh hoa yêu diễm như lửa tỏa ra.
Ầm!
Trong giây lát, một tiếng nổ khủng bố vang lên, lục sắc hỏa diễm vô biên vô hạn tràn ngập ra giữa không trung, xung kích hủy diệt khó có thể hình dung, bao phủ bốn phương tám hướng.
Liễu Hóa Long đứng mũi chịu sào, trực tiếp bị nổ tung bắn lên bên trên mặt đất.
Phía dưới nguyên bản là căn nhà lớn của Kiếm Lâu Các có khí thế hùng vĩ, trong nháy mắt đã hóa thành một vùng đất chết, bị hòa tan ở bên trong nhiệt độ cao tới đáng sợ, vô số tu sĩ Nhân Tiên cảnh của Kiếm Lâu Các đều biến thành tro bụi.
- A. . . Khônggg!!!
Trương Vân Nhi kêu lên sợ hãi, nàng đã ở Nhân Tiên cảnh đỉnh phong rất nhiều năm, cách Địa Tiên cảnh cũng chỉ có một bước, nhưng cũng không kịp đào tẩu, bị lực trùng kích hỏa diễm đánh xuống mặt đất.
Tu sĩ bốn phía không kịp chạy xa cũng bị nổ tung, từ bên trong vòng xung kích bị nổ bay ra, trong miệng chảy máu, giống như từng con diều đứt dây từ trên không trung rơi xuống.
Chỉ có bọn Lam Tâm Nguyệt và Lam Hà ở bên ngoài ngàn dặm, cùng với một ít tu sĩ đã trốn ra từ trước, lúc này tỏ vẻ dại ra nhìn tình cảnh phía sau, tâm thần rung mạnh, đầu óc trống rỗng.
Chuyện này. . . thật sự là sức mạnh của một tu sĩ Bán Tiên cảnh có thể bùng nổ ra hay sao?
- Nguy rồi!
Đột nhiên, Lam Tâm Nguyệt nghĩ tới điều gì, sắc mặt biến đổi, thần hồn cấp tốc mở rộng ra, tìm kiếm khí tức của Từ Khuyết.
Tiếp đó, nàng ngang trời lướt đi, hóa thành một cái bóng mờ, nhanh chóng xông đến chỗ Kiếm Lâu Các.
Bạn cần đăng nhập để bình luận