Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1397: Thân Thế Của Ngươi

Trên mặt Husky tràn ngập kính phục, vạn phần sùng bái nhìn Từ Khuyết.
Loại há mồm cũng nói được lời tâm tình, quả thực không có gì sánh kịp, khiến người ta thán phục không thôi, hơn nữa mỗi một lời nói xong, đều có thể khiến người ta cảm thấy cả người nổi đầy da gà, buồn nôn đến cực điểm.
Vì thế Husky mới chịu phục, Từ Khuyết dám nói một câu như thế này đối với Hiên Viên Uyển Dung, lá gan thật sự không phải chỉ lớn một cách bình thường, ngược lại Husky không dám.
Nhưng mà, Hiên Viên Uyển Dung lại dùng vẻ mặt cân nhắc, nhàn nhạt nhìn Từ Khuyết, đối với cái gọi là lời tâm tình kia, nàng không có bất kỳ cảm giác gì.
Con ngươi nàng híp lại, tự tiếu phi tiếu nói:
- Ngươi muốn trái tim của ngươi vì ta thiêu đốt, hoặc là muốn ta lấp kín trái tim của ngươi, ta đều không ngại tác thành cho ngươi.
- Đừng đừng đừng, đùa giỡn mà thôi, đùa giỡn, làm sao có thể coi là thật được.
Từ Khuyết lập tức khoát tay nói, một thân đầy mồ hôi lạnh.
Hắn tin tưởng Hiên Viên Uyển Dung tuyệt đối nói được làm được, nữ nhân này vốn không hiểu phong tình, hoàn toàn nghe không hiểu ẩn ý trong lời tâm tình, chỉ từ mặt chữ mà thầm hiểu, quả thực không có tình thú.
Nếu như lúc này Từ Khuyết không giải thích là đùa giỡn, có lẽ chỉ một giây sau Hiên Viên Uyển Dung sẽ thật sự đào móc trái tim Từ Khuyết ra rồi đốt, thậm chí là vọt thẳng vào trái tim của hắn.
Dù sao đến cảnh giới này của Từ Khuyết, dù trái tim bị hao tổn cũng không sao cả, hoàn toàn có thể khôi phục hoàn hảo, nhưng cảm giác đau đớn thì khó mà tránh khỏi, hắn mới không muốn vô duyên vô cớ bị Hiên Viên Uyển Dung làm như thế.
Hiên Viên Uyển Dung cũng lười so đo với Từ Khuyết, đôi mắt đẹp của nàng quét về phía lòng đất.
Bên trong cung điện óng ánh, có một chiếc quan tài băng, đây là địa phương nàng nằm mấy chục ngàn năm, bây giờ từ bên ngoài nhìn xuống, lại có một cảm giác không giống nhau.
Nhưng lúc này trong quan tài băng của nàng, lại có một vật đen thui đang nằm, bề ngoài còn có chút gai nhọn, thân thểt dơ bẩn khô quắt, cũng rất xấu xí.
- Các ngươi lại mang vật này đến đây?
Hiên Viên Uyển Dung hơi kinh ngạc, nhìn về phía Từ Khuyết cùng Husky.
Từ Khuyết nở nụ cười:
- Hóa ra ngươi biết vật này tồn tại, nói như vậy, ngươi cố ý chiếm địa bàn người khác trước à?
- Ở đây nếu đã trở thành lục địa, như vậy đó thì sẽ thuộc về lãnh địa Nhân tộc ta, không liên quan gì tới Hải tộc, làm sao lại có chuyện chiếm trước được?
Hiên Viên Uyển Dung lạnh nhạt nói.
Từ Khuyết nhất thời nghẹn lời, bị logic này của nàng khiến cho không có cách nào phản bác.
- Nhưng chuyện các ngươi làm đúng là đã ngoài dự liệu của ta, được truyền thừa hư không cấm chế, đem Hải tộc này chuyển đổi vị trí với ta, không cần phá mở phong ấn đã có thể giúp ta trước giờ thoát vây.
Hiên Viên Uyển Dung mở miệng lần nữa, ngữ khí có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều, đủ để thấy được nàng vẫn rất hài lòng với cách làm của Từ Khuyết và Husky.
- Hiên Viên thượng tiên quá khen rồi, có thể xuất lực vì ngài, là vinh hạnh của bản thần tôn.
Husky lập tức tỏ vẻ nịnh nọt nói.
Hư không cấm chế này, cũng may là nó ở trong Táng Tiên Cốc khôi phục được một chút ký ức đời thứ sáu, mới nhớ lại.
Nhưng thứ này cũng chỉ là một điểm da lông mà thôi, hư không cấm chế thực sự, so với thứ này còn cường đại hơn nhiều, nhưng đời thứ sáu của Husky năm đó, cả một đời, cũng chỉ là do gặp vận may nên học được một chút da lông như thế.
- Husky, ngươi có thể giả bộ hơn nữa không? Nịnh hót tới mức độ này, có còn chút mặt mũi nào hay không?
Từ Khuyết liếc mắt xem thường nói ra.
Husky há mồm muốn phản bác, nhưng nhìn thấy ánh mắt Hiên Viên Uyển Dung lại rơi trên người Từ Khuyết, đang dùng vẻ mặt quái lạ đánh giá Từ Khuyết.
Từ Khuyết lập tức cảnh giác lùi về sau hai bước:
- Nhìn ta làm gì? Gương mặt đẹp trai của ta, không phải người nào cũng có thể tùy tiện xem loạm đâu.
- Trên người ngươi có một loại khí tức kỳ quái, dường như cùng một nhịp thở với ta, trước đây ta cho rằng là ảo giác, nhưng hiện tại cảm giác này vẫn không mất đi.
Hiên Viên Uyển Dung trực tiếp đáp lại nói.
- Khụ, cái này. . . rất bình thường, ngươi đại khái còn không biết, đây là có quan hệ tới gương mặt này của ta, bởi vì lớn lên đẹp trai, đối với nữ nhân đặc biệt có sức hấp dẫn.
Từ Khuyết há mồm bịa chuyện.
Hắn đương nhiên biết vì sao Hiên Viên Uyển Dung lại có cảm giác này, đơn giản chính là hai hồn phách bên trong Phong Hỏa Luân, là hồn phách cha mẹ của nàng.
Nhưng vào lúc này Từ Khuyết cũng không dám nói cho nàng biết chân tướng, ai biết nàng có biết cha mẹ mình gặp chuyện gì hay không, hay là bị nàng biết mình bắt hồn phách cha mẹ nàng đến làm vệ sĩ, e là sẽ ăn quả đắng.
Vì thế Từ Khuyết quyết định tạm thời ẩn giấu, chờ khi rời khỏi Táng Tiên Cốc, sẽ trả lại hai hồn phách này cho Hiên Viên Uyển Dung, tiếp theo quay đầu liền chạy, những chuyện khác sẽ hoàn toàn không có quan hệ gì với hắn nữa.
- Ta nói chính là khí tức kỳ quái, không quan hệ đến mặt của ngươi.
Hiên Viên Uyển Dung lắc lắc đầu, vẫn nhìn kỹ Từ Khuyết như trước.
Nếu không cân nhắc đến Từ Khuyết đã là đạo lữ trên danh nghĩa, có lẽ lúc này nàng đã động thủ bắt Từ Khuyết, cẩn thận kiểm tra một phen rồi.
- À, Khuyết ca, còn có mấy canh giờ nữa là trời đã sáng, tranh thủ thời gian trở lại chuẩn bị thôi.
Lúc này, Husky làm bộ nhìn sắc trời thay đổi, vội vàng hô lên với Từ Khuyết.
Không phải nó có lòng tốt giup Từ Khuyết giải vây, mà là sợ sau khi chuyện bị bại lộ, nó cũng sẽ bị liên lụy, dù sao lúc trước giựt giây Từ Khuyết mang hai đạo hồn phách đi trang bức, cũng có phần của nó.
- Đúng rồi, suýt chút nữa đã quên chính sự, chúng ta mau chóng lên đường đi.
Từ Khuyết lập tức tiếp được chiếc phao của Husky, đồng thời nhìn về phía Hiên Viên Uyển Dung nói:
- Khí tức kỳ quái có gì đáng kinh ngạc, ngươi viết tên của ta lên trên Thái Ất Thiên Thư, liền nói rõ tính mệnh của chúng ta đã bị liên kết, đương nhiên sẽ sinh một ít vật kỳ quái rồi.
Nói xong, hắn phất phất tay với Husky, một người một chó ăn ý lướt về phía vân không, trực tiếp chạy tới sơn mạch lức trước.
Hiên Viên Uyển Dung vẫn đứng tại chỗ, ngờ vực nhìn bóng lưng Từ Khuyết rời đi, thấp giọng nỉ non:
- Trên người hắn có một tia khí tức huyết thống, chẳng lẽ là hậu nhân Hiên Viên thị ta?
Nói đến đây, đột nhiên cả người Hiên Viên Uyển Dung run lên:
- Nếu là hậu nhân tộc ta, vậy ta viết tên hắn trên Thái Ất Thiên Thư, kết thành đạo lữ, chẳng phải là. . .
Lần này phiền phức rồi!
Vẻ mặt Hiên Viên Uyển Dung lập tức trở nên nghiêm nghị, thậm chí có chút hoang mang.
Mà giờ khắc này, Từ Khuyết đã cùng Husky đã nhanh chóng chạy về dãy núi kia, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn lẫn nhau.
- Ta kháo, tiểu tử, không phải là nàng đã phát hiện chứ?
Husky sợ hãi không thôi, thỉnh thoảng nhìn về phía sau, nhìn xem Hiên Viên Uyển Dung có truy sát tới hay không.
- Yên tâm đi, bằng vào hiểu biết của ta về nàng, nàng khẳng định còn không phát hiện, bằng không hai chúng ta không thể trở về thuận lợi như vậy.
Từ Khuyết hờ hững cười nói.
Dựa theo tính cách Hiên Viên Uyển Dung, nếu như phát hiện trên người mình có hồn phách cha mẹ của nàng, tuyệt đối sẽ mạnh mẽ ra tay cướp lại.
- Vậy thì tốt, chúng ta cũng đừng đợi nữa, nhanh vào đi thôi, miễn cho một lúc nữa nàng đến đây, lại phát hiện dị dạng.
Husky thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu giục Từ Khuyết.
- Có đạo lý.
Từ Khuyết gật đầu, nhanh chóng đạt thành nhận thức chung cùng Husky.
Chí ít trước khi cướp đoạt xong đại cơ duyên sắp xảy ra này, hắn không hi vọng sẽ có những chuyện khác xảy ra nữa.
Nhưng mà, khi bọn họ chuẩn bị cất bước bước vào toà cung điện kia, phía sau lại truyền đến một trận cuồng phong.
Sau đó chỉ nghe "Vèo" một tiếng, một bóng mờ đã xuất hiện trước mặt bọn họ, chính là Hiên Viên Uyển Dung.
- Ta có một chuyện muốn nói với ngươi, liên quan đến thân thế của ngươi.
Ánh mắt nàng nhìn thẳng Từ Khuyết, sắc mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận