Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1102: Đi Giết Người

Tỷ phu?
Một câu xưng hô thốt ra, trong nháy mắt mấy người trong phòng trừng to mắt, lộ ra vẻ kinh hãi nhìn Lam Hà.
Đã nói là tuyệt đối sẽ không gọi tỷ phu mà?
Việc này đều còn chưa quyết định, ngươi đã tự mình gọi ra trước, còn gọi thuận miệng thân thiết đến như thế? Thậm chí còn rất tự nhiên?
- Lam Hà, ngươi. . . không được vô lễ!
Lam Tâm Nguyệt sau khi sửng sốt một chút, trên mặt cũng lập tức mang theo vẻ giận tái đi, giận dữ trách mắng.
- Ta làm sao? Ta cùng tỷ phu muốn ôm một cái cũng quá đáng hả?
Lam Hà ra vẻ lợn chết không sợ bỏng nước sôi, kiên trì thét lên.
Thời điểm như thế này, Từ Khuyết liền không ngồi yên được.
"Ầm!"
Hắn vỗ bàn một cái, cả người tỏa ra một luồng chính khí, nghĩa chính ngôn từ nói:
- Còn ra cái thể thống gì nữa. Lam cô nương, người đệ đệ này của ngươi cần phải quản giáo thêm đó.
- Cái gì?
Lam Hà lập tức há hốc mồm.
Lẽ nào giữa tỷ phu cùng tỷ tỷ, đúng là không có quan hệ gì?
Lam Tâm Nguyệt giờ phút này cũng lộ ra vẻ buồn bực, quả là đã sắp tức điên, hai gò má đỏ rần, chưa từng cảm thấy xấu hổ qua như thế, giữa mình cùng Từ Khuyết rõ ràng là không hề có quan hệ gì, nhưng chính đệ đệ mình lại miễn cưỡng muốn gọi người ta là tỷ phu, mấu chốt là bây giờ người ta còn nổi giận, lúc này mới càng làm cho nàng cảm thấy mất mặt hơn.
Nhưng vào lúc này, Từ Khuyết lại trực tiếp nhìn về phía Lam Hà nói:
- Ngươi thực sự là không ra gì, ngươi tên là Lam Hà đúng không, ta cùng ngươi mới quen biết chưa tới một ngày, ngươi lại nói muốn ôm ta, thử hỏi loại yêu cầu vô lý này, ta có thể đồng ý không? Trọng điểm là thói quen này của ngươi thật sự là không tốt, sau này ngươi tùy tiện gặp phải người có dáng vẻ đẹp trai, liền nói muốn ôm ấp, vạn nhất đối phương là một người xấu, chẳng phải là ngươi sẽ chết chắc rồi? Lần sau đừng như vậy, biết không?
Lúc này Lam Hà gật đầu nói:
- Biết rồi tỷ phu, sẽ không có lần sau đâu.
- Hừm, đây mới là thái độ đúng đắn.
Con ngươi của Từ Khuyết lập tức nheo lại, lộ ra ý cười gật gật đầu.
Trong nháy mắt mấy người ở đây đều ngẩn ra, lập tức liền trợn trắng mắt.
Hoá ra náo loạn nửa ngày, sở dĩ ngươi tức giận, là bởi vì Lam Hà muốn ôm ngươi?
Chiếu lời nói này của ngươi, các ngươi mới quen biết không tới một ngày, Lam Hà muốn ôm ngươi không được, nhưng gọi ngươi là tỷ phu liền không thành vấn đề?
CMN, hai con hàng này thật giống nhau, Lam Hà xem như đụng phải người cùng nghề rồi.
Vài tên thanh niên cùng thu viện với Lam Hà đều quăng tới vẻ mặt xem thường, biểu thị khinh bỉ sâu sắc đối với sự vô sỉ của Từ Khuyết và Lam Hà.
- Đến đến đến, Lam Hà à, lần thứ nhất gặp mặt, cũng không biết đưa ngươi cái gì, trên người ta hình như cũng không có vật gì quý giá, như vậy đi, trước tiên đưa ngươi một cái Tiên Khí làm lễ ra mắt.
Lúc này, Từ Khuyết mở miệng một lần nữa, cười híp mắt từ dưới khố lấy ra một cái búa lớn cũ nát, đó là một bán phẩm Tiên Khí vơ vét được ở trong Thiện Ác Thôn.
Từ Khuyết đã sớm chướng mắt cái bán phẩm Tiên Khí này từ lâu, tạo hình giống như là Lang Nha Bổng, vừa thô vừa lớn, cầm không thoải mái một chút nào, mấu chốt là còn rất không phù hợp với khí chất của hắn, vẫn vứt ở trong không gian trữ vật của hệ thống, giống như một món đồ vô dụng.
Mà bây giờ lại gặp phải một tên thanh niên cơ trí hiểu chuyện, vừa vặn xem như làm lễ ra mắt đưa ra, còn có thể trang bức một lần.
- Thực. . . thực sự là Tiên Khí. Đậu phộng, cảm ơn tỷ phu, tỷ phu uy vũ!
Sau khi Lam Hà ngây người một lúc, trong nháy mắt tỏ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, tiếp nhận cái búa lớn kia, yêu thích không nỡ buông tay ôm vào trong ngực.
Mấy người ở đây càng là trợn mắt choáng váng tại chỗ, thậm chí là Lam Tâm Nguyệt cũng triệt để ngơ ngác.
Chẳng ai nghĩ tới, tên Từ Khuyết này lại rộng lượng như vậy, lúc này vừa mới quen trong chốc lát, lại trực tiếp đưa ra bán phẩm Tiên Khí làm lễ ra mắt?
Tại sao vậy, con hàng này bị ngốc hay là thật sự hào phóng?
Lẽ nào là bởi vì tiếng "Tỷ phu" kia?
Lúc này, một tên thanh niên trẻ chen lên trước, tỏ vẻ chân thành hô:
- Tỷ phu, ta cũng có một tỷ tỷ, đẹp như thiên tiên, cùng ngươi quả thực chính là trai tài gái sắc, tuyệt thế giai phối, sau khi rời khỏi đây ta lập tức sắp xếp cho các ngươi gặp mặt.
- A a a, ngươi nói đi đâu thế? Muội phu của ta há lại là loại người như ngươi nghĩ?
Một thanh niên trẻ khác cũng chen lại đây, nóng bỏng nhìn về phía Từ Khuyết:
- Muội phu, nhà ta còn có mấy đứa muội muội, sau khi rời khỏi đây nếu như ngươi có rảnh rỗi thì về thăm nhà một chút nha.
- Đậu phộng!
Lam Hà vừa nhìn thấy chuyện này không đúng, lập tức đứng ra ngăn cản, quát to:
- Hai người các ngươi quả là vô sỉ, ngay ở trước mặt ta cùng tỷ ta làm càn như vậy, có tin ta đập chết hai người các ngươi hay không?
Nói đùa, tỷ phu ưu tú lại hào phóng có nội tình như vậy, đi đâu mà tìm đây? Đào khắp cả Huyền Hoàng Châu cũng không tìm được đó, há có thể để cho người khác cướp đi?
- Lam Hà, đây chính là ngươi không đúng rồi, tỷ phu của ngươi ưu tú như vậy, tam thê tứ thiếp cũng là chuyện rất bình thường. Cũng không thể để mình ngươi chiếm lấy được.
- Đúng vậy.
Hai tên thanh niên trẻ đều hô lên.
- Câm miệng!
Rốt cục, Lam Tâm Nguyệt không nhịn được nữa, mở miệng khiển trách.
Nàng quả thực là đau đầu, sắp bị mấy tên này làm cho tức chết rồi, chỉ có thể nhanh chóng lấy ra uy vọng của tiên sinh thư viện, làm kinh sợ mấy người.
Làm cho nàng không biết nói gì nhất chính là Từ Khuyết, toàn bộ hành trình con hàng này đều cười ha ha đứng ở bên cạnh, giống như rất hài lòng, còn đưa ra ánh mắt khen ngợi cho mấy người này, chuyện này là gì đây, một đám người trẻ tuổi không đứng đắn tụ vào một khối, quả nhiên không đáng tin cậy chút nào.
Vào lúc này nàng nhìn tên đệ đệ của mình đang nói chuyện thay người ngoài, quả thực là muốn mạnh mẽ đánh y một trận, sau đó hỏi một câu: ngươi giao tỷ tỷ của mình cho một tên nam nhân ngay cả con kiến cũng không buông tha, lương tâm của ngươi không có yên tâm không?
- Được rồi đừng đùa nữa, nên nói chuyện chính sự rồi.
Lúc này Từ Khuyết cũng khoát tay áo một cái, quyết định bắt đầu nói chuyện đứng đắn.
Lúc này đã lấy được Hư Không Giao Giới Phù, xem như là triệt để yên tâm, có thể tìm cơ hội rời đi.
- Từ đạo hữu, ngươi dự định bố trí phù lục này ở đâu?
Lam Tâm Nguyệt thấy thế, sắc mặt nghiêm túc nói.
Bây giờ tình cảnh của bọn họ không hề lạc quan, lúc nào cũng có thể sẽ bị cường giả của Kiếm Lâu Các cùng Thiên Minh truy sát, mà bố trí Hư Không Giao Giới Phù có độ khó cực cao, nàng cho rằng mấy người phe mình cùng liên thủ, cũng phải tốn thời gian mấy tháng mới có thể bố trí xong.
Từ Khuyết lại cười nhạt một tiếng:
- Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, kỳ thực ta đã sớm chọn địa điểm rồi, còn nhớ dãy núi ở phía đông ngoại thành bị ta đào ra kia không? Bố trí phù lục ở nơi đó, khẳng định là không ai đoán được.
Phía đông ngoại thành?
Mấy người ở đây vừa nghe thấy vậy, trong nháy mắt trừng to mắt, khó có thể tin.
Đó chính là khu vực có sào huyệt kiến chúa cùng kiến sinh cơ dầy đặc nhất, lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm, cùng với việc đi tới loại địa phương đó, còn không bằng tiếp tục trốn ở trong khách sạn này.
- Được rồi, Từ đạo hữu, khi nào thì chúng ta khởi hành?
Lúc này, Lam Tâm Nguyệt lại trực tiếp gật đầu nói.
Nàng tận mắt chứng kiến tình huống Từ Khuyết đối phó với kiến chúa, đồng thời cũng biết những kiến sinh cơ chúa kia, vô cùng kiêng kỵ thân phận của Từ Khuyết, vì thế bây giờ đối với bọn họ mà nói, địa bàn của kiến sinh cơ ngược lại là an toàn nhất.
Nhưng mà Từ Khuyết khoát tay áo một cái, cười nói:
- Không phải là chúng ta khởi hành, là ta. . . không đúng, một vị bằng hữu của ta đã đi trước để bố trí phù lục rồi, các ngươi chỉ cần ở trong khách sạn đợi tin tức của ta thôi.
- Bằng…bằng hữu?
Lam Tâm Nguyệt lập tức ngạc nhiên ngẩn ra.
Lúc Từ Khuyết phi thăng tới chỗ này, nàng cũng ở quảng trường, tận mắt thấy tên này xuất hiện một mình, từ đâu tìm tới bằng hữu đây.
Mấu chốt là bố trí Hư Không Giao Giới Phù cần chân nguyên và thần hồn cực kỳ to lớn, dù cho là Địa Tiên cảnh cũng khó có thể nhanh chóng bố trí được, thời điểm như thế này khẳng định là càng nhiều người càng tốt, tên này ngược lại bảo cho bọn họ chờ trong khách sạn?
- Đúng, một mình bằng hữu ta là được rồi, các ngươi an tâm chờ đợi đi.
Từ Khuyết cười nhẹ, đứng lên nói.
Ở Thất Lạc Chi Địa này, ngoại trừ mấy người bọn Lam Tâm Nguyệt, Từ Khuyết không còn bằng hữu nào nữa.
Nhưng hắn đã quyết định dùng Tiểu Kim Thân, giống như lúc trước ở Táng Tiên Cốc, mượn dùng Tiểu Kim Thân đi bố trí Hư Không Giao Giới Phù, như vậy mới không khiến người khác chú ý.
Dù sao ở khu vực phía đông ngoại thành, dù cho số lượng của kiến chúa hơi nhiều một chút, hắn cũng không tin là có thể doạ được nhiều Địa Tiên cảnh như vậy.
Một khi toàn bộ bọn họ đều đi về phía phía đông ngoại thành, nhất định sẽ làm cho một số cường giả quan tâm, đến lúc đó sẽ phiền phức, thậm chí nếu như để người ta biết trên người hắn có Hư Không Giao Giới Phù cùng Phá Không Phù, đám người kia cuối cùng sẽ liên thủ giết tới.
Từ Khuyết không hi vọng mình sẽ mạo hiểm như vậy, những thứ khác có thể mặc kệ, nhưng Hư Không Giao Giới Phù chỉ có một tấm này, vạn nhất mà thất bại, hắn thật sự không chịu được.
"Vèo!"
Quay lưng lại mấy người, mi tâm của Từ Khuyết lóe qua một đạo ánh vàng, cuốn lấy Hư Không Giao Giới Phù, trong nháy mắt xuyên thấu qua cửa sổ lướt ra ngoài, vô cùng bí mật.
- Tỷ phu, lẽ nào chúng ta cứ đợi ở đây, không hề làm gì?
Lúc này, Lam Hà không khỏi nhìn về phía Từ Khuyết hỏi, hết sức tò mò hắn muốn làm gì.
Từ Khuyết gật đầu:
- Không sai, các ngươi ở lại chỗ này tu luyện, đừng gây chuyện thị phi ở khắp nơi, các ngươi ở đây chờ tin tức của ta, vừa vặn ta cũng phải đi ra ngoài một chuyến.
Từ Khuyết nói xong, xoay người chuẩn bị rời đi.
Lam Hà lập tức cười khổ:
- Tỷ phu, tình hình của chúng ta như thế, làm sao có khả năng còn đi gây chuyện thị phi? Đúng rồi, ngươi chuẩn bị đi đâu?
- Giết người!
Từ Khuyết lộ ra vẻ lãnh đạm đáp.
- Hả? Giết. . . giết người?
Lam Hà và những người còn lại đều sững sờ.
- Sai rồi, cũng không thể nói là đi giết người.
Đột nhiên, khóe miệng của Từ Khuyết nhếch lên một vệt ý cười:
- Phải nói là đi tới Kiếm Lâu Các đưa ấm áp, tục xưng đánh cướp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận