Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1372: Đại Giao

Từ Khuyết từ trước đến giờ chính là một người có "thiên phú dị bẩm", người hiểu rõ hắn đều biết, nếu như ngay cả hắn đều nói đó là ý nghĩ lớn mật, vậy nói ra liền có thể sẽ thật sự hù chết người.
Thử nghĩ thì biết, một người mà thao tác bình thường đều có thể làm kinh sợ thế nhân, nói hắn có một ý nghĩ lớn mật, liền hỏi ngươi có đáng sợ hay không.
- CMN, chuyện này. . .
Đoạn Cửu Đức đang há mồm chuẩn bị nói chút gì đó, nhưng không khỏi ngừng lại.
Từ Khuyết phất tay ra hiệu không nên hỏi nhiều, lập tức liền trực tiếp cất bước bước vào bên trong cửa động.
Đoạn Cửu Đức ở lại tại chỗ, khóe miệng lập tức co giật:
- Xong, lão đầu ta cảm giác tiểu tử này lại sắp gây sự rồi.
- Hắn có lúc nào không gây sự đâu?
Liễu Tĩnh Ngưng nở nụ cười, lắc lắc đầu, cất bước đi theo.
Cùng lúc đó, Từ Khuyết cũng đã tiến vào trong sơn động, bên trong mảnh bí cảnh trồng Thiên Kim Phục Sinh Đằng này, hình ảnh xuất hiện bên trong thần hồn cảm ứng cũng hiện ra ở trước mặt.
Một cây Thiên Kim Phục Sinh Đằng lớn vô cùng, như một con cự mãng màu vàng xuyên qua sơn động.
Đây là chủ đằng của Thiên Kim Phục Sinh Đằng, nắm giữ lịch sử mười vạn năm trở lên, trên chủ đằng còn mọc ra Thiên Kim Phục Sinh Đằng nhỏ lít nha lít nhít, đặc biệt bộ phận đỉnh, điểm điểm ánh vàng óng ánh, kỳ thực chính là Thiên Kim Phục Sinh Đằng đã thành thục.
Trước đây Thần Nông Thị tộc bồi thường Thiên Kim Phục Sinh Đằng cho Từ Khuyết, chính là loại này.
Nhưng bây gờ đem so sánh với cây Thiên Kim Phục Sinh Đằng vô cùng lớn này, Từ Khuyết cho rằng những Thiên Kim Phục Sinh Đằng nhỏ trước kia cũng không tính là cái gì hết.
Cây chủ đằng Thiên Kim Phục Sinh Đằng trước mắt này, lại như là một cái bắp đùi, những Thiên Kim Phục Sinh Đằng nhỏ kia nhiều lắm cũng chỉ có thể coi là từng sợi lông ở trên đùi.
Bây giờ chân đang ở trước mắt, ai còn để ý tới lông chân nữa? Chỉ bằng cái chân này, ít nhất cũng có thể chơi đến mấy năm.
- Tiểu tử, ngươi đúng là vẫn đi vào, có phải là thật sự muốn đào hay không?
Lúc này, cửa sơn động truyền đến âm thanh của Đoạn Cửu Đức.
Con hàng này mặc dù nói ủng hộ việc đào chủ đằng Thiên Kim Phục Sinh Đằng, nhưng chờ sau khi Từ Khuyết thật sự đi vào, con hàng này ngược lại là người kinh sợ trước.
Từ Khuyết cũng không thèm để ý tới y, ánh mắt tiếp tục đánh giá chủ đằng.
Một mặt hắn cũng không muốn mạo hiểm thả ra đại giao kia, mặt khác hắn lại không muốn từ bỏ cây chủ đằng của Thiên Kim Phục Sinh Đằng này.
Như vậy, nên làm cái gì bây giờ?
Kỳ thực là rất đơn giản, ta ngay cả rễ cũng đều mang đi còn không được sao? Ta đều đào đi toàn bộ sơn động này không được sao?
Tạc Thiên Bang chúng ta, chính là ưu tú như vậy.
"Vèo!"
Từ Khuyết đột nhiên vung tay lên, gọi ra giao diện hệ thống, hơi suy nghĩ, một tòa cung điện màu trắng mô hình nhỏ xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
Năm đó lúc ở Huyền Chân đại lục, tòa cung điện này vốn là cung điện của phụ hoàng kiếp trước của Khương Hồng Nhan, nghe nói là chiếm được ở trên Đăng Tiên Lộ, nhưng sau đó Từ Khuyết đi đến Huyền Chân đại lục, liền để Tằng Đại Phật Gia dẫn đi tên thánh thượng kia, tiếp đó liền trộm cả tòa cung điện này đi.
Lâu như vậy tới nay, Từ Khuyết cũng rất ít khi dùng tới tòa cung điện này, nhưng dù gì cũng là tồn tại cấp bậc Tiên Khí, Từ Khuyết tình cờ vẫn sẽ tiến hành tìm tòi, phát hiện chỗ tốt lớn nhất của tòa cung điện này, chính là có thể tự do biến hóa to nhỏ, có thể đảm nhiệm vật phi hành, cũng có thể dùng để thu lấy một vài thứ.
Ví dụ như bây giờ, hắn liền chuẩn bị dùng tòa cung điện này để thu lấy chủ đằng của Thiên Kim Phục Sinh Đằng, kể cả thi thể đại giao mai táng trong lòng đất.
- Tiểu Khuyết Khuyết, ngươi là muốn thu những thứ kia vào bên trong kiện Tiên Khí này sao?
Lúc này, Liễu Tĩnh Ngưng từ phía sau đi tới, đúng dịp thấy toà cung điện màu trắng trong tay Từ Khuyết kia, không khỏi kinh ngạc.
- Không sai, vẫn là ngươi thông minh.
Khóe miệng của Từ Khuyết giương lên.
Diệu dụng của tòa cung điện này, chính là có thể thu đồ vật vào bên trong, cũng tuỳ theo cung điện to nhỏ mà tiến hành biến hóa, vì thế mặc kệ cây chủ đằng này lớn cỡ nào, chỉ cần thu vào trong cung điện, cuối cùng muốn nắm ở trong tay cũng không có vấn đề gì.
- Nhưng mà cây này lớn như vậy, thu vào được sao?
Liễu Tĩnh Ngưng hơi nhíu mày, lo lắng nói.
- Không sao cả, có thể, dùng sức nhét một chút liền có thể vào.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, hắn có thể xác định chủ đằng của Thiên Kim Phục Sinh Đằng có thể thu vào trong cung điện, nhưng vấn đề là thi thể đại giao trong lòng đất kia lớn bao nhiêu đây?
Vạn nhất thu không hết, vậy sẽ thả đại giao kia ra rồi.
Vì thế, để tránh cho xảy ra bất trắc, Từ Khuyết quyết định tiến hành thu nhận từ dưới đi lên.
- Tiểu ma nữ, ngươi tránh ra một chút.
Hắn mở miệng nhắc nhở một câu, đồng thời lùi lại mấy bước.
Liễu Tĩnh Ngưng nghe thấy vậy, cũng theo hắn lùi lại.
Vèo!
Ngay sau đó, Từ Khuyết vung tay lên, mười ngón đột nhiên loé lên ánh sáng, giống như tinh mang óng ánh chói mắt, nhưng lộ ra một luồng khí lạnh.
- Mở!
Hắn trầm giọng hét lên một tiếng, ánh sáng trên mười ngón tay đột nhiên ngưng tụ, tập trung ở trên song chỉ, đồng thời hướng về phía trước vạch một cái, mấy đạo hàn quang lóe lên, cả khối mặt đất, tại chỗ bị đào ra một khối hình chữ nhật.
- Lên!
Lúc này, Từ Khuyết lại hô lên một tiếng, cánh tay vung nhẹ, trong nháy mắt mặt đất kịch liệt chấn động.
Cây chủ đằng Thiên Kim Phục Sinh Đằng cắm rễ sâu cả trăm mét này, cũng theo tảng lớn đất cát hình vuông, đang chậm rãi từ mặt đất bay lên.
Một mét, hai mét, ba mét. . .
Lòng đất bị Từ Khuyết càng đánh càng nhiều, mãi đến tận lúc đánh ra khối bùn đất hình vuông cao mười mét, động tác trên tay của Từ Khuyết đột nhiên hơi ngưng lại.
- Đó là. . . con mắt của đại giao?
Liễu Tĩnh Ngưng cũng đột nhiên kinh hãi kêu thành tiếng, tay nhỏ nhẹ nhàng bưng lấy đôi môi, khó có thể tin.
Nàng càng ở bên trong mảnh bùn đất này, nhìn thấy một con mắt khổng lồ như đèn lồng, đồng thời đôi mắt này chỉ là híp lại, nếu như hoàn toàn mở ra, đều sẽ lớn gấp đôi hiện tại.
Nhưng chân chính làm cho nàng ngơ ngác chính là, con mắt này hình như là đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Không chỉ Liễu Tĩnh Ngưng, Từ Khuyết cũng có cảm giác này, cũng chính bởi vì điểm này, vừa nãy hắn mới lại đột nhiên ngừng kéo mặt đất lên, đồng thời sắc mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào con mắt này.
Con mắt này mặc dù híp lại, bị mí mắt tràn đầy vảy ngăn trở hơn nửa, nhưng như trước có thể nhìn ra được trong con ngươi này bị màu vàng tràn ngập, bên trong giống như có một luồng hỏa diễm đang thiêu đốt, liên tục sinh sôi, khiến cho người không rét mà run.
- Tiểu tử, nó đang nhìn chúng ta?
Liễu Tĩnh Ngưng rất kinh ngạc, chuyện này hoàn toàn khác với nhừng gì nàng đọc trong sách cổ.
- Đúng, nó còn chưa chết, nhưng nó cũng không ra được.
Từ Khuyết gật đầu, trong lòng cũng ngầm thở ra một hơi.
Hắn vui mừng là mình không lựa chọn đào móc chủ đằng Thiên Kim Phục Sinh Đằng, bằng không thật sự sẽ thả con tuyệt thế đại giao này ra.
Dù sao liền trước mắt mà nói, Từ Khuyết rõ ràng có thể cảm giác được sức sống của con đại giao này, cực kỳ bàng bạc, hơn nữa nó đang nổi giận, như là đang không hề có một tiếng động rít gào, giương nanh múa vuốt.
Nhưng cũng còn mày, tất cả đều bị Thiên Kim Phục Sinh Đằng cùng với một loại cấm chế bí mật nào đó trấn áp.
- Bọn giun dế các ngươi, thả ta ra ngoài, bằng không. . . giết không tha!
Lúc này, một đạo thanh âm như chuông lớn gào thét, ở trong đầu Từ Khuyết và Liễu Tĩnh Ngưng đồng thời vang lên, như sấm sét nổ vang trên không trung, nặng nề tràn ngập lực chấn nhiếp,
- Hừ, ngu đần, chớ suy nghĩ quá nhiều, thả ngươi ra là không thể nào, đời này cũng không thể thả ngươi ra, ngươi có thể làm gì?
Từ Khuyết lập tức cười gằn, hăng hái lắc lắc đầu.
Tuy rằng cũng phải thừa nhận, con đại giao này xác thực không phải bình thường, dù cho chỉ lộ ra một con mắt, cũng đã làm cho người ta kiêng kỵ.
Nhưng hiện nay nó đang bị phong ấn, liền giống như một con hổ bị nhổ răng và bỏ thêm khóa, có cái gì phải sợ.
"Ầm!"
Đột nhiên, cùng với một tiếng vang trầm thấp, một bên mặt tường trong mảnh bùn đất này, rụng xuống mấy khối đá vụn, tiếp đó một cái đồ vật sắc bén từ bên trong lộ ra, chính là một ngón bên trên vuốt rồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận