Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1342: Kẻ Vô Sỉ Nhất Thiên Châu (2)

Mấy trăm nữ đệ tử Dao Trì, do Thánh Nữ Bạch Thải Linh cùng với mười mấy chấp sự dẫn dắt đi, từ trên trời giáng xuống.
Đoàn người hạ xuống trước mặt đám người Từ Khuyết, khẽ thi lễ, cùng hô lên:
- Cung nghênh Từ lão trở về.
Tất cả mọi người đều bị tình hình này dọa sợ hết hồn, một mặt kinh ngạc.
Thanh thế Dao Trì lớn như vậy, lẽ nào không sợ đắc tội với Thánh Tông?
Từ Khuyết cũng vô cùng ngạc nhiên, lập tức tỉnh táo lại, cười híp cả mắt, cảm khái vạn ngàn nói:
- Con dâu à, thật là có tâm, lão phu rất vui mừng, đêm nay lão phu muốn cùng ngươi không say không về.
Bạch Thải Linh vừa nghe lời này, nhất thời cười khổ.
Mọi người ở đây lại một mặt ước ao và đau lòng, Bạch Thải Linh là con dâu của cha của Từ Khuyết, việc này mọi người đã sớm nghe nói, hơn nữa Dao Trì chưa bao giờ phủ nhận chuyện này.
Bây giờ tỉ mỉ nghĩ lại, những người con dâu của cha của Từ Khuyết này có vẻ đều không đơn giản.
Đầu tiên là Dao Trì Thánh Nữ, tiếp theo là Cực Nhạc Tông Liễu Tĩnh Ngưng, còn có Thiên Cung Thư Viện Thiên Vận Thể Khương Hồng Nhan, thậm chí còn có khả năng còn có một lâu chủ nam lâu Thiên Cung Viện mấy vạn năm trước Hiên Viên Uyển Dung.
Chuyện tốt như thế đều rơi vào tay Từ gia thế?
Đội ngũ con dâu xa hoa như vậy, có còn thiên lý sao?
Đêm đó, vô số tu sĩ độc thân ngồi trước cửa sổ, tay run rẩy, nước mắt tuôn rơi.
Đây là lần thứ ba Từ Khuyết đến Dao Trì, đãi ngộ giữa các lần hoàn toàn khác nhau.
Lần đầu tiên tới ngay cả cửa lớn cũng suýt chút nữa không tiến vào được, đến lần thứ hai là từ di tích cổ chiến trường trở về, trực tiếp được đối xử như quý khách.
Nhưng lần này, hắn không còn là quý khách, hoàn toàn là một vị tiền bối cao nhân, một vị siêu cấp đại năng lánh đời, ngay cả ngữ khí Bạch Thải Linh nói chuyện trước mặt hắn, cũng thêm phần cung kính, chớ nói chi là đám đệ tử Dao Trì.
Từ Khuyết mặc dù có chút không quen, nhưng cũng không vạch trần thân phận của mình, hoặc là nói với các nàng không cần như vậy.
Hắn biết rõ đây là tại sao lại thế, nhưng hắn không đính chính, hiếm khi có thể cáo mượn oai hùm như vậy, tại sao lại phải tự vạch trần chân tướng, dù sao không cần lo đến cuộc sống, có thể hết ăn rồi uống, đây không phải là một loại chiến thắng sao?
Dù sao hắn có thể hết ăn lại uống, lại không tổn hại tới lợi ích của người khác, không phải tùy tiện là có thể làm được.
Đương nhiên, nếu như có kẻ nào đắc tội với hắn, vậy thì kẻ đó là ngoại lệ, đừng nói là tổn hại tới lợi ích, e là sẽ bị nháo tới mức có khả năng cửa nát nhà tan.
Dù sao từ trước đến giờ hắn sẽ không nhân từ đối với bất cứ kẻ địch nào.
- Từ lão, ngài đi đường đã mệt nhọc, ngài hãy nghỉ ngơi thật tốt, nếu như có nhu cầu gì cứ việc tìm ta.
Trở lại Dao Trì, sau khi Bạch Thải Linh sắp xếp nơi ở xong, mỉm cười nói với Từ Khuyết.
Nàng đã quyết định đứng về phía Từ Khuyết, mặc kệ Thánh Tông cuối cùng muốn như thế nào, trực giác nói cho nàn biết, ông lão này thật sự không đơn giản, tin tưởng hắn cuối cùng nhất định không sai, đây có lẽ sẽ là bước ngoặt để Dao Trì cường thịnh lại.
- A, đừng khách khí như vậy mà con dâu, đều là người một nhà cả.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, cười híp mắt nói.
- Đúng đấy, đều là người một nhà.
Liễu Tĩnh Ngưng giống như cười mà không phải cười đứng phía sau hắn, bất thình lình bồi thêm một câu.
Từ Khuyết nhất thời da đầu tê dại, khóe miệng co rút, hắn lại có cảm giác tiểu ma nữ này sắp có âm mưu gì?
Bạch Thải Linh nghe thế lại có chút quẫn bách, trên thực tế nàng không nhận mình sẽ trở thành một người nhà cùng ông lão này, dù sao ấn tượng của nàng đối với Từ Khuyết trước sau vẫn dừng lại ở Luyện Nguyệt Cung năm đó, không thể nói là chán ghét, cũng không thể nói là có hảo cảm, thuần túy chỉ cảm thấy đó là một người khá là thú vị.
Nhưng nàng đã đánh giá thấp trình độ vô sỉ của tên kia, dĩ nhiên lại tăng thêm một điều kiện trong giấy nợ, để giấy nợ không hiểu sao lại biến thành một tấm hôn thư, khiến Dao Trì cùng vị Từ lão này có duyên phận gặp nhau.
Mà trước đây nàng cũng từng giải thích nhiều lần, hôn thư này trước sau chỉ là một hiểu lầm.
Nhưng Từ Khuyết thân là người trong cuộc, sao có thể từ bỏ chuyện chơi vui như thế, đương nhiên là lấy thân phận cha mình tiếp tục giả bộ hồ đồ, đến mức hiện tại Bạch Thải Linh phủ nhận hôn thư cũng không được, thừa nhận hôn thư cũng không đúng, tình cảnh thực sự có chút lúng túng.
- Kỳ thực mấy vị đến đây có chút bất ngờ, nếu chiêu đãi không chu đáo, mong mọi người thứ lỗi, mấy vị hãy nghỉ ngơi thật tốt, ta không quấy rầy chư vị nữa.
Cuối cùng, Bạch Thải Linh lựa chọn cáo từ, nàng nghĩ nếu tiếp tục lưu lại, tình huống sẽ càng ngày càng lúng túng.
Đặc biệt lúc trước nàng còn suy đoán, quan hệ giữa Liễu Tĩnh Ngưng cùng vị Từ lão này cũng không tầm thường, hiện tại đứng ở đây, Từ lão đối với nàng càng nhiệt tình, biểu hiện của vị Liễu cô nương này lại càng không đúng.
Vì để tránh khỏi vùng nước đục này, Bạch Thải Linh chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng nàng chú định là không đi được, lần này Từ Khuyết đến đây, hoàn toàn chính là xuất phát từ khách sáo, đi ngang qua nơi này nên đến chào hỏi một chút mà thôi, chuyện quan trọng chân chính là đi Thần Nông Thị tộc kiếm Thiên Kim Phục Sinh Đằng.
Vì thế hắn cũng muốn hỏi thăm một chút ít tình huống liên quan đến Thần Nông Thị tộc.
- Con dâu, ngươi chờ một chút, lão phu có chút việc muốn hỏi ngươi.
Từ Khuyết ngăn cản Bạch Thải Linh, cười híp mắt hỏi.
Bạch Thải Linh bị nụ cười híp mắt của hắn dọa sợ hết hồn, mồ hôi lạnh không nhịn được mà bốc lên:
- Chuyện… chuyện gì?
Xong rồi, nhỡ đâu vị Từ lão này thật sự có một số đam mê, thích ra tay với con dâu của mình thì làm sao bây giờ? Đem ra so sánh, ta còn không bằng lựa chọn Từ Khuyết đây.
Trong nháy mắt, trong lòng nàng xuất hiện một đống suy nghĩ, vẻ mặt nhất thời càng căng thẳng hơn.
Nhưng biểu hiện này của nàng rơi vào trong mắt Từ Khuyết, nhất thời khiến Từ Khuyết cười thầm.
A, nữ nhân!
Bản bức thánh dù có biến thành một ông lão, vẫn đẹp trai như trước, vẫn có mị lực như thế, vẫn có khí chất như thế, một nụ cười đã khiến ngươi sốt sắng như vậy sao?
- Nói thực không dám giấu giếm, mục đích lần này lão phu tới đây, chính là muốn đi tìm Thần Nông Thị tộc, muốn lấy thêm một chút Thiên Kim Phục Sinh Đằng, ngươi cảm tháy bọn họ sẽ cho không? Nếu như không, ngươi cảm thấy lão phu nên làm gì?
Từ Khuyết nói, nụ cười híp mắt lại càng đậm thêm.
Bạch Thải Linh càng căng thẳng hơn, luôn cảm thấy vị Từ lão này càng ngày càng giống quái lão đầu có đam mê đặc thù, rất muốn đánh chết hắn.
Nàng bất động thanh sắc lùi về sau một bước, trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười:
- Từ lão, ta đề nghị ngài không nên trực tiếp đi Thần Nông Thị tộc.
- Ồ? Vì sao? Lẽ nào ngươi không tin tưởng lão phu sao?
Từ Khuyết nói, giơ cánh tay của mình, khoe khoang trước mặt Bạch Thải Linh.
Bạch Thải Linh lười liếc mắt nhìn hắn, đáp lại nói:
- Thiên Kim Phục Sinh Đằng chính là đồ vật vô cùng quan trọng của Thần Nông Thị tộc, trước đây bọn họ cho ngài 200 cây, đã có chút tổn thương nguyên khí, nếu ngài lại tới cửa đòi hỏi, e là sẽ khiến bọn họ nóng nảy, khó tránh khỏi xảy ra một chút phiền toái.
Nàng tận lực dùng lời nói uyển chuyển, thực tế muốn biểu đạt chính là, chó cuống lên sẽ nhảy tường, khuyên Từ Khuyết không phải bức đối phương.
- Haiz, nhìn ngươi nói kìa, từ lúc nào thì lão phu sợ phiền phức? Không nói gạt ngươi, Thiên Kim Phục Sinh Đằng này, lão phu cần dùng gấp, hơn nữa càng nhiều càng tốt, Thần Nông Thị tộc không cho cũng phải cho, ai bảo bọn họ lúc trước đắc tội ta đây?
Trên mặt Từ Khuyết vẫn nở nụ cười như trước.
Hắn không đồng tình với Thần Nông Thị tộc, mỗi người đều phải trả giá thật lớn cho sự từng ngông cuồng của mình.
Lúc trước nếu không có Từ Khuyết giết Y Trọng và Y Đan, hiện tại có khả năng hắn đã chết rồi, thế giới này là như thế, cường giả vi tôn.
- Từ lão hiểu lầm, ta biết ngài cần Thiên Kim Phục Sinh Đằng, nhưng. . . ta cảm thấy có thể dùng một phương pháp khác, không cần chính diện phát sinh xung đột cùng Thần Nông Thị tộc, mà lại có thể lấy được càng nhiều Thiên Kim Phục Sinh Đằng.
Bạch Thải Linh chần chờ không ít, nói ra câu nói này.
Từ Khuyết ngẩn ra:
- Biện pháp gì?
Bạch Thải Linh mím mím môi, thấp giọng nói:
- Ta. . . biết địa phương mà Thần Nông Thị tộc trồng Thiên Kim Phục Sinh Đằng.
- Cái gì?
Husky và Đoạn Cửu Đức nhất thời trợn to hai mắt, kinh kêu thành tiếng.
Thần Nông Thị tộc sở dĩ phát triển cường đại như thế, ngoại trừ bọn họ nắm giữ các loại phương pháp chế thuốc luyện đan cùng với thủ pháp luyện đan, còn bởi vì Thiên Kim Phục Sinh Đằng, cho nên đối với nơi trồng Thiên Kim Phục Sinh Đằng, Thần Nông Thị tộc vẫn bảo mật, cũng chưa từng có ai có thể tìm ra địa phương bọn họ trồng thuốc này.
Nhưng hiện tại, Bạch Thải Linh lại nói nàng biết, điều này khiến Husky và Đoạn Cửu Đức không khỏi bắt đầu kích động lên.
Nếu như có thể biết được nơi trồng, vậy còn tốt hơn cả việc trực tiếp tới Thần Nông Thị tộc để cướp, hơn nữa Thiên Kim Phục Sinh Đằng lấy được, tuyệt đối sẽ nhiều hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận