Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 890: Giao Hết Bảo Bối Ra Đây!

- Mở!
Từ Khuyết thoáng suy nghĩ, thần hồn mở rộng, nhanh chóng mở ra tất cả Túi Linh Thú.
Hơn triệu con Phệ Thiên Ma Văn bị giam trong Túi Linh Thú, vừa nhìn đã thấy vô số, khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.
- Cái gì? Chuyện này... đây là...
- Phệ Thiên Ma Văn!
- Làm sao có khả năng, thứ này sao có thể còn tồn tại trên thế gian!
Trong nháy mắt, tất cả lão tổ của Thiên Nhân tộc đều kinh ngạc thốt lên thành tiếng, dáng vẻ sợ hãi.
Họ không nghĩ tới, Từ Khuyết lại có nhiều Phệ Thiên Ma Văn như vậy, đồng thời còn có thể giam cầm trong Túi Linh Thú.
- Tên chuột nhắt kia, ngươi điên rồi sao?
- Ngươi thả những thứ này ra, ngươi cũng sẽ chết ở nơi này!
Vài tên lão tổ vội vàng kinh nộ hô, nhìn thấy Phệ Thiên Ma Văn mà da đầu tê dại.
Nhưng trong lòng bọn họ cũng chắc chắc, Từ Khuyết tuyệt đối không dám thả Phệ Thiên Ma Văn ra, bởi vì vật này căn bản không thể khống chế, một khi thả ra, tất cả mọi người ở đây đều phải chết, bao gồm cả Từ Khuyết.
- Hắc hắc, chuyện này thì không nhất định.
Lúc này, Từ Khuyết lại cười lạnh một tiếng, lấy ra một lọ nước hoa lớn, phun toàn thân mình cùng Khương Hồng Nhan và Husky.
Mùi thơm nồng nặc, nhất thời tràn ngập.
Vèo!
Gần như cùng lúc đó, Từ Khuyết đột nhiên giơ cánh tay lên, mười ngón bắn ra một luồng chân nguyên, trên không trung phân biến thành hàng ngàn hàng vạn sợi tơ hình, trực tiếp vươn tới đống Túi Linh Thú.
Mỗi một sợi chân nguyên đều vững vàng buộc trên chân từng con Phệ Thiên Ma Văn, trói toàn bộ chúng nó lại.
Sau đó, tâm niệm thoáng động, phong ấn trên Túi Linh Thú được mở ra.
Ầm!
Vô số Phệ Thiên Ma Văn trong nháy mắt như một trận gió đen bao trùm trong phạm vi mấy chục dặm.
- Dừng tay!
- Ngươi muốn làm gì, điên rồi sao?
Đám lão tổ Thiên Nhân tộc rống to, hoàn toàn bị dọa sợ.
Tên tiểu tử này lại thật sự dám thả Phệ Thiên Ma Văn ra, lẽ nào hắn muốn đồng quy vu tận?
Cần thiết sao?
- Hả?
- Không đúng, chuyện này...
Đột nhiên, đám lão tổ Thiên Nhân tộc sửng sốt.
Vốn tưởng rằng sau khi Phệ Thiên Ma Văn được thả ra, bọn họ đều sẽ bị chìm trong biển trùng, rồi bị thôn phệ thành cặn.
Nhưng giờ khắc này đám Phệ Thiên Ma Văn kia sau khi được thả ra, lại điên cuồng bay lên trên trời, giống như rất sợ tới gần Từ Khuyết, liều mạng muốn rời xa.
Nhưng đám Phệ Thiên Ma Văn kia căn bản không có cách nào bay xa, hoàn toàn bị sợi tơ chân nguyên trên tay Từ Khuyết ràng buộc, giống như diều giấy, bị hắn vững vàng lôi, chỉ có thể phí công giãy dụa trên không trung.
- Chuyện này... Sao có thể?
- Phệ Thiên Ma Văn, thế mà đang sợ hãi?
Lúc này, đám lão tổ Thiên Nhân tộc đều chấn động, ngây người như phỗng.
Bọn họ nhìn về phía Từ Khuyết, khó có thể tin.
Một tên tiểu tử nhân tộc trẻ tuổi lại có thể khống chế Phệ Thiên Ma Văn? Chuyện này quả thật khiến người ta sợ hãi.
- Đến đây, tiếp tục đi, không phải muốn giết ta sao? Học cái gì không học, lại dám học người khác phong tỏa hư không, hiện tại ta hỏi các ngươi, có sợ hay không? Đã bị doạ khóc hay chưa?
Lúc này, Từ Khuyết hơi híp con mắt, trong tay nắm trăm vạn Phệ Thiên Ma Văn trên không trung, giống như đang chơi thả diều, cười tủm tỉm nhìn đám lão tổ Thiên Nhân tộc.
Ầm!
Tất cả Phệ Thiên Ma Văn như ngửi được đồ ăn, đột nhiên dừng chạy trốn, cả đám thay đổi phương hướng, điên cuồng bay đến đám lão tổ Thiên Nhân tộc.
Tất cả lão tổ của Thiên Nhân tộc đều biến sắc tại chỗ, không tự chủ được mà lùi lại.
Vô số Phệ Thiên Ma Văn gần trong gang tấc, răng nanh khủng bố cùng cái vòi hút máu khiến bọn họ cảm thấy da đầu tê dại, sau lưng phát lạnh.
Bọn họ rất rõ ràng, chỉ cần Từ Khuyết buông lỏng tay, bỏ đi ràng buộc chân nguyên, vậy đám Phệ Thiên Ma Văn này trong nháy mắt sẽ xông lên, nuốt chửng bọn họ không chừa lại chút cặn nào.
- Ngươi... ngươi muốn thế nào?
Một vị lão tổ Thiên Nhân tộc nhìn về phía Từ Khuyết, tỏ vẻ trấn định mở miệng hỏi.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên:
- Ta không muốn thế nào, nhưng hiện tại là thời gian đánh cướp, mỗi một người đều thành thật lại đây xếp hàng cho ta, để ta hút đi tuổi thọ, bằng không ta sẽ trực tiếp thả Phệ Thiên Ma Văn hút khô các ngươi, lại tàn sát Thiên Nhân tộc các ngươi!
Đánh... Đánh cướp?
Đậu xanh!
Đám lão tổ Thiên Nhân tộc nghe vậy, suýt chút nữa đã tức giận đến muốn phun máu ra ngoài.
Mang theo một đám Phệ Thiên Ma Văn đi đánh cướp, cướp tuổi thọ?
Mẹ nhà ngươi, hiện tại Nhân tđều khủng bố như vậy sao?
- Như thế nào? Đến cùng muốn thế nào đây, ta có ít nhất 100 phương pháp đùa chết các ngươi, vì thế khuyên các ngươi tốt nhất giao tuổi thọ ra đây đi, ta còn có thể cân nhắc lưu lại cho các ngươi một năm tuổi thọ.
Từ Khuyết cười híp mắt nói.
Nhưng đám lão tổ Thiên Nhân tộc nghe xong lời này đều tối sầm mặt lại, không đáp lại.
Dù sao Từ Khuyết đưa ra điều kiện quá mức hà khắc, để cho bọn họ một năm tuổi thọ, chuyện này có khác gì muốn giết bọn họ đâu?
- Ừm, tính toán một chút, kỳ thực chút tuổi thọ của các ngươi ta cũng không thèm, ta không muốn tuổi thọ của các ngươi nữa.
Lúc này, con ngươi Từ Khuyết đảo một vòng, vuốt cằm, cười nói.
Đám lão tổ Thiên Nhân tộc nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải đoạt tuổi thọ, tất cả đều dễ bàn.
Nhưng Từ Khuyết lại mở miệng lần nữa:
- Nhưvậy đi, trước tiên đều móc bảo bối trên người các ngươi ra... CMN, ngừng ngừng ngừng, ngươi cởi quần làm gì? Ta nói là bảo vật trên người các ngươi, đồ vật trong nhẫn trữ vật, không phải bảo bối kia!
Từ Khuyết ngăn hành vi bất nhã của một tên lão tổ lại, sau đó tiến hành cướp bóc.
Nhẫn trữ vật trên người đám cường giả, tất cả đều lấy xuống, mỗi người đều đưa cho Từ Khuyết.
Thời điểm như thế này, cho dù trong lòng bọn họ cực kỳ sự phẫn nộ và khó chịu, cũng thực sự không còn cách nào, trước mặt sinh tử, tất cả phải lấy bảo mệnh là chủ.
Khương Hồng Nhan cùng Husky nhìn mà thấy ngây người.
Vốn còn tưởng rằng sẽ đối mặt với một hồi thảm chiến gian nan, kết quả hoàn toàn không nghĩ tới cục diện lại xoay chuyển đến nhanh như vậy, những nhân vật khủng bố có cảnh giới Đại Thừa kỳ đỉnh phong, hiện tại lại bị Từ Khuyết đánh cướp, ngoan ngoãn nộp lên nhẫn trữ vật, hình ảnh nhìn qua còn có vẻ rất hài hòa, quả thực khó có thể tin.
- Người trẻ tuổi, nhẫn trữ vật chúng ta đều cho ngươi rồi, việc này có thể chấm dứt ở đây chứ?
Lúc này, một lão tổ Thiên Nhân tộc mở miệng nói ra.
- Chấm dứt ở đây? Cái này thì không thể được.
Từ Khuyết lúc này lắc lắc đầu, vẻ mặt thành thật nói:
- Tạc Thiên Bang chúng ta đánh cướp từ trước đến giờ chỉ có một quy củ, ngoại trừ một cây kim một cọng chỉ, những thứ khác không thể để lại, đến đến đến, giao Thiên Nhân bài của các ngươi ra đây, chỗ này từ hôm nay trở đi không còn là Thánh Địa của các ngươi, đổi tên thành nhà vệ sinh công cộng của Tạc Thiên Bang, không có lệnh của ta, ai cũng không được phép đi vào nữa.
Nhà vệ sinh công cộng Tạc Thiên Bang?
Đám lão tổ nghe nói như thế, trong nháy mắt tức giận đến phát điên, suýt chút nữa đã ngất đi.
Đường đường là Thánh Địa của Thiên Nhân tộc, ngươi lại muốn đổi thành nhà vệ sinh?
- Ta kháo, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau mau giao Thiên Nhân bài ra đây, ai dám tư tàng, thì đừng trách tiểu khả ái của ta không khách khí!
Thấy đám người kia không có hành động, Từ Khuyết trừng mắt lên uy hiếp nói.
Khóe miệng đám lão tổ co rút lại, họ quả thực rất muốn chửi đổng.
Nhưng đám Phệ Thiên Ma Văn ở trên kia quả thực khiến người ta sợ hãi, ngươi lại đặt tên cho bọn chúng là tiểu khả ái?
Khả em gái ngươi ấy!
- Thôi!
Cuối cùng, một tên lão tổ nhìn có vẻ có bối phận rất cao thở dài, chủ động giao ra Thiên Nhân bài.
Những người còn lại thấy thế cũng chỉ lắc đầu không nói, nhanh chóng giao Thiên Nhân bài trên người ra.
Thánh Địa này từng là hi vọng của bọn họ, nhưng nếu tính mạng còn không giữ nổi, còn cần hi vọng này làm gì?
- Rất tốt, số lượng đúng rồi, ta rất thưởng thứcsự thành thực của các ngươi.
Lúc này, Từ Khuyết dĩ nhiên đã kiểm kê xong số lượng Thiên Nhân bài, ngđầu lên, cười tủm tỉm nhìn về phía đám lão tổ nói:
- Như vậy, kế tiếp có thể nói chuyện chính rồi.
Mọi người vừa nghe liền ngơ ngác, lập tức cảm thấy tức ngực khó thở, quả thực là muốn ói máu.
Đậu, như thế này vẫn chưa xong?
Người bị giết không ít, đồ vật cũng bị cướp đoạt, hiện tại ngươi mới nói cho chúng ta, bây giờ mới nói chuyện chính?
Bạn cần đăng nhập để bình luận