Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 542: Gia Cát Tướng Quân, Ngươi Đừng Chết

Hòa bình thế giới?
- A? Ngươi nói cái gì?
Tử Huyên sửng sốt tại chỗ, cho rằng mình nghe lầm rồi, nên lập tức hỏi lại.
- Ta... tâm nguyện của ta là, hòa bình thế giới.
Từ Khuyết nói xong, vẻ mặt đột nhiên cứng lại, lúc này thời gian như dừng lại.
Sau đó tay hắn vốn đang bị Tử Huyên lôi kéo, đột nhiên vô lực trượt xuống dưới, rơi trên mặt đất.
Trong nháy mắt toàn trường lại rơi vào yên tĩnh chết chóc.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, khó tin kết quả này.
Lẽ nào... lẽ nào Gia Cát Tướng quân, cứ như thế... chết đi?
- Từ Khuyết, Từ Khuyết, ngươi đừng chết, ngươi mau đứng lên! Ngươi đổi tâm nguyện đi, tâm nguyện này ta không làm được, van cầu ngươi, mau đứng lên!
Tử Huyên ngây người, lệ chảy khắp mặt, không ngừng lung lay thân thể Từ Khuyết.
Nhưng Từ Khuyết chẳng phản ứng lại, cánh tay bị Tử Huyên lay lay, lơ đãng đụng tới một vị trí mềm mại nào đó giờ trên người nàng.
Đây chính là tố chất cơ bản nhất của diễn viên, chuyên nghiệp!
Đạo diễn không kêu ngừng, kịch không thể dừng lại!
- Không, ta không tin, Gia Cát Tướng quân mạnh như thế, sao có thể dễ dàng chết như vậy?
Một cấm vệ tuổi trẻ đột nhiên không nhịn được lớn tiếng hô, hai mắt đỏ bừng.
- Gia Cát Tướng quân, ngài mau đứng lên nha, đừng ngủ!
Lại có một người không nhịn được khóc lớn.
- Tuy rằng ngươi gọi là Đại Ma Vương, nhưng chúng ta biết, ngươi là người tốt. Nhớ tới có một lần ở trong hoàng cung, ngươi nhìn thấy chúng ta chuyển vật nặng, không nói hai lời liền chạy tới giúp chúng ta, từ lúc đó, chúng ta đã biết ngươi chỉ đối phó với những kẻ bụng dạ khó lường mới là Đại Ma Vương! Còn đối với chúng ta, ngươi là người lương thiện!
- Gia Cát Tướng quân, đừng ngủ!
Rất nhanh, đám cấm vệ còn lại cũng thi nhau lớn tiếng hô hoán.
Lúc này, rất nhiều người bắt đầu hồi tưởng lại chuyện tốt Từ Khuyết từng làm.
Hắn từng hạ liên tiếp thập đại thành, đoạt lại Thủy Nguyên Quốc.
Hắn từng không tiếc tiêu hao tất cả Linh Thạch trên người, dùng giá cao mua lại đồ vật của Nữ Đế, giải quyết được nguy cơ thiếu quốc khố.
Hắn ở trong cung, từng lơ đãng trợ giúp rất nhiều cấm vệ và cung nữ, cho dù chỉ là một ít việc nhỏ, nhưng lấy thân phận của hắn chuyện nhỏ nhặt này, đã thành đại sự, hoàn toàn được người khác ghi vào trong lòng.
Trong nháy mắt, trong hoàng cung tràn ngập vẻ đau thương, so với hoàng đế băng hà còn khiến người thương cảm hơn.
Lúc này không có ai để ý tới, Thượng Võ cùng đám người Cung Phong đến đây, mặt không còn chút máu đang lén lút rời khỏi đây, lao nhanh ra ngoài cung điện bỏ chạy.
...
Tất cả mọi người đều nhớ lại chuyện Từ Khuyết từng làm, chìm đắm trong bi thống.
Nhưng một lát sau, Tử Huyên cảm thấy không đúng.
Trong lúc lơ đãng, nàng nhìn thấy vết thương trên người Từ Khuyết đang chậm rãi khép lại, có chỗ thậm chí đã khép lại như lúc đầu, chỉ là bị vết máu che đi nên khó phát hiện mà thôi.
Thậm chí giữa hai chân hắn, còn chống lên một khối lớn, tựa như ẩn giấu một binh khí đáng sợ ở bên trong.
Chuyện này... chuyện gì thế này?
Đầu óc Tử Huyên biến thành mơ hồ, vẻ mặt nghi hoặc.
Nhưng rất nhanh, nàng nghĩ đến cái gì, gương mặt trong nháy mắt đỏ bừng lên, đột nhiên đứng lên, căm tức đá tới chỗ giữa hai chân Từ Khuyết, cáu giận nói:
- Hạ lưu, vô sỉ!
- Éc éc!
Từ Khuyết bất thình lình bị tập kích, thét một tiếng như heo kêu, cả người bật dậy, đau tới mức phải hít khí lạnh.
- Hừ, vô sỉ!
Tử Huyên tiếp tục giận dữ mắng.
Từ Khuyết cũng căm tức:
- Tiểu muội muội à, ngươi làm gì thế, lại dám dùng chiêu đá này khiến người ta đoạn tử tuyệt tôn? Nếu không phải ta rất cứng, lúc này thật sự sẽ chết rồi.
- Ngươi còn không thấy ngại mà dám nói, thế mà lại giả chết gạt chúng ta, còn... còn... phi, vô sỉ hạ lưu!
Tử Huyên nói không được, trực tiếp xoay người chạy trốn.
Nàng không phải nữ tử hồ đồ, đối với chuyện nam nữ, ít nhiều cũng hiểu rõ, thậm chí năm đó Từ Khuyết và Viêm Dương công chúa trải qua một đêm ngoài đồng cỏ, nàng cũng ở gần nên nghe được toàn bộ quá trình đấy.
Lúc này, Từ Khuyết đã đứng lên, có công năng của hệ thống tự động chữa trị, nên đau đớn nàyũng chỉ trong chớp mắt là biến mất, công năng hạ thân vẫn như trước, không hề bị ảnh hưởng.
Nhưng hắn cũng tức giận.
Tiểu muội muội này ra tay thực không biết nặng nhẹ!
Ngươi có biết, ngươi suýt chút nữa đã bị hủy đi mất hạnh phúc một đời của tỷ tỷ ngươi? Thậm chí còn có thể đánh mất chính hạnh phúc của ngươi.
Vẫn là Nhã phu nhân hiểu chuyện, biết quý trọng bảo bối này.
- Hả?
Lúc này, sau khi điều chỉnh lại tâm tình, Từ Khuyết mới phát hiện, có vô số cấm vệ và các tướng lĩnh đang nhìn thẳng hắn, trên mặt còn dại ra, giống như không kịp phản ứng lại những chuyện đang xảy ra.
Lúc này, Từ Khuyết liền thu dọn một chút, trên mặt lại nở nụ cười quen thuộc, nhìn mọi người nói:
- Ha ha, ta lại sống lại rồi! Lớn tiếng nói cho ta, các ngươi vui hay không? Có cảm thấy ngoài ý muốn không? Kinh hỉ hay không?
-...
Toàn trường yên lặng như tờ.
Trên đầu tất cả mọi người đều chảy xuống ba vạch đen, vẻ mặt không biết nói gì.
Mẹ nó, vô sỉ!
Tử Huyên công chúa nói không sai, tên này thật sự quá vô sỉ, lại giả chết gạt nước mắt của chúng ta.
Chúng ta đều quá ngây thơ, với tính cách của tên này, làm sao có thể dễ dàng chết đi như thế?
Cổ nhân nói không sai! Quả nhiên là người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm!
...
- Gào! Gào! Gào!
Cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng sói tru, Husky lén lén lút lút vừa chạy vừa gọi.
Từ Khuyết nhất thời sáng mắt lên, thấy cơ hội thoát khỏi vẻ lúng túng này nên lập tức vọt tới, một tay đè lại Husky quát lên:
- Husky chết tiệt, buổi tối ngươi không ngủ, còn ở này gào khóc thảm thiết cái gì?
- Tiên sư nó, tiểu tử, mau buông bản thần tôn ra, bản thần tôn vừa nghe được một tiếng sói tru, có lẽ là có đồng bào trong tộc ta xuất hiện!
Husky lo lắng nói.
Từ Khuyết sửng sốt một chút, sau đó dường như nhớ ra cái gì đó, khóe miệng co giật.
Bởi vì tiếng sói tru này, hình như là do hắn bị Tử Huyên đá rồi theo bản năng kêu lên, đây chỉ là bệnh chung của nam nhân.
- Ồ, chiến đấu đã kết thúc sao? Đáng tiếc bản thần tôn tới chậm một bước, bằng không sẽ khiến bọn họ biến thành tro bụi. Đúng rồi, tiểu vương bát đản Thượng Võ đâu?
Lúc này, Husky mới chú ý đến phế tích ở bốn phía, giả vờ giả vịt nói.
Hiển nhiên nó vẫn trốn trong bóng tối, chờ trận chiến kết thúc mới dám chạy đến.
Nhưng được Husky nhắc nhở, mọi người ở đây mới kịp phản ứng lại.
- Đúng rồi, Thượng Võ đâu?
- Hạng người ăn cây táo rào cây sung kia, quá đáng ghét, thiệt thòi gã còn là tướng quân hộ thành cao quý ở Tuyết Thành, không nghĩ tới gã lại dám cấu kết người hải ngoại đến xâm phạm hoàng cung!
- Ta nhớ ra rồi, vừa nãy gã thừa dịp Gia Cát Tướng quân giả chết đã bỏ chạy!
- Không thể nào, không ai ngăn cản gã sao?
Mọi người đều oán giận, muốn tìm Thượng Võ thanh toán.
Từ Khuyết lập tức đứng ra, nghĩa khí nói:
- Mọi người bình tĩnh đi, đừng như vậy! Ta nghĩ Thượng tướng quân có khả năng cũng là bị bức ép, nếu gã đã chạy, thì cứ để gã chạy đi, nói thực không dám giấu giếm, ta và cha gã là Thượng chưởng môn có chút giao tình, mọi người đều sống trong giang hồ, đều là người cởi mở, lần này nếu bỏ được thì bỏ qua cho gã đi.
Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn xoay người rời đi.
Dưới ánh trăng, bóng lưng hắn dần dần đi xa, tỏa ra một luồng khí chất tràn ngập khoan dung độ lượng.
Cùng lúc đó, trong một khu rừng cách xa Hoàng thành, Thượng Võ đang điên cuồng chạy trốn, mà Lôi Huyễn Thân của Từ Khuyết đang lặng yên không tiếng động đi theo phía sau, trong tay mang theo lợi kiếm lập loè dưới ánh trăng, chậm rãi đâm tới từ sau lưng Thượng Võ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận