Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 994: Quá Đơn Giản

Hồng quang hừng hực, bao trùm cả bầu trời.
Từ Khuyết cảm giác chìa khóa Luyện Nguyệt trong tay đột nhiên nóng lên, tan thành một vòi máu tươi, bốn phía truyền đến lực kéo mạnh mẽ, giống như bước lên Truyền Tống Trận, trong nháy mắt ném hắn vào toà cung điện bán nguyệt kia.
Sau một khắc, trước mắt chỉ cảm thấy tối sầm lại, ngay sau đó lại sáng lên.
Bốn phía xung quanh không còn tràn ngập hồng quang, thay vào đó là đại điện rộng lớn.
Đỉnh điện được tô điểm bằng minh châu, xanh vàng rực rỡ, bên trong điện có bốn cột trụ lớn chống đỡ đỉnh điện, dùng thủy tinh xây lên, trông rất to lớn hùng vĩ.
Thứ duy nhất khiến người ta cảm thấy không thoải mái, chính là cung điện này quá mức trống trải, không có bất kỳ trang trí nào, trống rỗng, lộ ra một cảm giác cô tịch.
Mà lối vào đại điện, có một đám người đang đứng, đều là người từ đệ nhất lĩnh vực tiến vào Luyện Nguyệt Cung.
Tuy rằng vị trí mọi người đều bị phân tách ra, nhưng Từ Khuyết vẫn dùng tốc độ nhanh nhất, dùng thần hồn tìm được Từ Phỉ Phỉ, nàng đi theo Khương Hồng Nhan, an toàn cực kì.
- Vương công tử!
- Ca, chúng ta ở chỗ này!
Ngay sau đó, Vu trưởng lão mang theo một đám đệ tử Ly Diệp Tông, còn có cả Từ Phỉ Phỉ, đều đi về phía Từ Khuyết, thuận lợi tập hợp.
Những tông môn thế lực khác cũng từng nhóm hội tụ lại, mọi người nhìn qua vẫn rất bình thản, chưa có vẻ gì là muốn lựa chọn động thủ ở cửa.
Dù sao bên trong Luyện Nguyệt Cung lớn đến mức vượt qua tưởng tượng, nếu như không dây dưa về mục tiêu, mọi người cũng không muốn chiến đấu, để tránh việc tổn thất lực chiến đấu của phe mình.
- Hả? Hình như ít đi một số người!
Đột nhiên, lông mày Từ Khuyết nhíu lại, ánh mắt nhìn quanh bốn phía.
Vừa nãy những người gặp ở bên ngoài, lúc này phần lớn đều tụ tập ở xung quanh, nhưng nhóm người khoác hồng bào lại không thấy đâu, một người cũng không nhìn thấy.
- Mỗi lần tiến vào đây, người Luyện Nguyệt Tông đều như vậy, cùng một lối đi vào, nhưng không hiểu tại sao họ lại biến mất. Hơn nữa bên trong Luyện Nguyệt Cung to lớn như thế, trên căn bản rất ít người gặp phải bọn họ. Đương nhiên, dù là ghải, sợ là cũng rất khó sống sót rời đi, biện pháp duy nhất chính là nhanh chóng đào tẩu, hoặc là mặc cho số phận.
Vu trưởng lão lắc lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng nói.
- Nhóm người này thật là thần bí, nói không chừng nơi bọn họ đi mới là địa phương ẩn giấu đại bảo bối thật sự.
Từ Khuyết nở nụ cười.
Chỗ này nếu đã không phong bế thần hồn, vậy hắn muốn tìm được đám người hồng bào kia cũng sẽ không khó khăn, chỉ cần tìm chút thời giờ tìm tòi một phen, nhất định có thể tìm ra.
- Vương công tử không nên chủ quan, người Luyện Nguyệt Tông vẫn không nên trêu chọc thì hơn.
Vu trưởng lão vội mở miệng nhắc nhở.
Từ Khuyết cười cười, không đáp lại.
Nói thẳng ra, lấy thực lực của hắn, chỉ cần ở bên trong Luyện Nguyệt Cung không gặp phải tồn tại cấp bậc Nhân Tiên cảnh, có gì mà không trêu chọc nổi?
- Đi thôi, chuyến này các ngươi theo sát lão thân, nhớ kỹ không được lộn xộn bất kỳ đồ vật gì.
Lúc này, lão ẩu vẫn luôn trầm mặc ít lời mở miệng nói.
Đối với tình huống bên trong nàng có chút quen thuộc, giờ khắc này đã tìm ra phương hướng, chuẩn bị lên đường.
Ánh mắt Từ Khuyết tùy ý liếc về phía sau này, khẽ nháy mắt với Husky.
Husky lại không hiểu ý Từ Khuyết, vẻ mặt mơ hồ nói:
- Tiểu tử, mắt ngươi làm sao thế? Cát rơi vào mắt sao? Đến đến đến, bản thần tôn giúp ngươi thổi một chút.
- Thổi em gái ngươi ấy!
Từ Khuyết trợn mắt, môi hơi động, trực tiếp truyền âm cho Husky nói:
- Lão nhân kia với tôn nữ y ở đệ nhị lĩnh vực cũng tới, ngay ở phía sau, ngươi đi nói cho bọn họ, để bọn họ đi trước, chờ ta xử lý xong chuyện bên này lại đi tìm bọn họ.
- Dựa vào, bản thần tôn anh tư thần võ, khí vũ hiên ngang, làm sao có thể làm chuyện thay người truyền lời hạ đẳng như thế? Trừ phi ngươi cho ta hai khối đậu hủ thúi, bằng không bản thần tôn không đi!
Husky lập tức thừa dịp cháy nhà hôi của.
Từ Khuyết giơ tay lên, ra vẻ muốn nện cho nó một trận, Husky mới sợ hết hồn, vội vàng quay đầu chạy, chui vào trong đám người phía sau đi truyền lời.
Cùng lúc đó, lão ẩu bên này cũng đã chuẩn bị kỹ càng, bước chân vừa nhấc, đã đi về bên trái đại điện.
Đại điện tổng cộng có sáu cửa vào, phân bố ở hai bên trái phải, lão ẩu lựa chọn, chính là một phiến cánh cửa hình vòm ở chính giữa bên trái.
Vu trưởng lão dẫn một đám đệ tử Ly Diệp Tông, bước nhanh đi theo.
Từ Khuyết đánh giá xung quanh một chút, ở đây có một số người còn đứng tại chỗ quan sát, nhưng cũng có những người đã đi hướng về các cửa còn lại.
Vèo!
- Tiểu tử, bản thần tôn về rồi, làm xong việc rồi, bọn họ nói đi trước chờ ngươi.
Lúc này, Husky đã trở lại, đàng hoàng đáp.
Từ Khuyết gật đầu, cùng với Khương Hồng Nhan liếc mắt nhìn nhau, hai người ăn ý mười phần đi theo sau đám đệ tử Ly Diệp Tông, đi về phía cánh cửa hình vòm kia.
Bên trong cánh cửa hình vòm là một thông đạo rất dài đen kịt, không thấy rõ phần cuối.
Nhưng vẫn có thể nhìn rõ, hai bên lối đi có rất nhiều bảng gỗ, bị dựng thành trường đình, dáng vẻ cổ xưa, bên ngoài thông đạo là một hồ nước, mặt hồ vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức từ khi có người đi vào tới giờ một chút gợn sóng cũng chưa từng nổi lên.
Nhìn chung chỗ này ngoài tạo cho người ta cảm giác cô tịch ra thì chính là yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Chỉ cần không có người nói chuyện, chỉ có tiếng bước chân, cũng khiến người ta cảm thấy chỗ này rất yên tĩnh, không ít đệ tử Ly Diệp Tông bắt đầu trở nên hơi nhát gan.
Chỉ có Từ Khuyết, vẫn có dáng vẻ khí định thần nhàn, mang theo người của mình, nhìn quanh bốn phía, đánh giá khắp nơi, giống như hắn đến để du lịch ngắm cảnh vậy.
- Ồ?
Đột nhiên, lão ẩu vốn đi ở tuốt đằng trước, bước chân đột nhiên dừng lại.
Đoàn người đi theo phía sau cũng dồn dập dừng lại.
Từ Khuyết lập tức nhìn tới, hô:
- Hướng dẫn viên, sao... phi không đúng, phía trước, làm sao đột nhiên lại dừng thế?
- Chỗ này... khác với chỗ lần trước lão thân đến.
Lão ẩu đứng phía trước, sắc mặt trở nên khó coi.
- Tiền bối, chuyện gì thế này?
Vu trưởng lão vội hỏi.
Lão ẩu lắc lắc đầu:
- 100 năm trước lão thân cũng đi con đường này, các ngươi xem, nơi này còn có ký hiệu lão thân lưu lại, năm đó khi lão thân đi tới nơi này, thông đạo đã là điểm cuối, xuất hiện hai cửa vào, vì thế lão thân lưu lại ký hiệu này. Nhưng hôm nay lại không thấy cửa, thông đạo cũng chưa tới đoạn cuối.
"Híttt!"
Mọi người ở đây vừa nghe thấy tình huống quỷ dị này, đều hít vào một ngụm khí lạnh.
- Chẳng lẽ có người đụng vào cơ quan gì đó nên thông đạo thay đổi?
Vu trưởng lão nghĩ tới điều gì, mở miệng hỏi.
- Không thể, chỗ này căn bản không có cơ quan.
Lão ẩu lắc đầu phủ định, nếu có cơ quan, lấy thần hồn mạnh mẽ của nàng, không thể không cảm ứng được.
- Không sai, chỗ này xác thực không có cơ quan.
Lúc này, Từ Khuyết đứng phía sau, một tay vuốt cằm, cười nói.
Lão ẩu bỗng quay đầu lại, nhìn về phía Từ Khuyết:
- Vương công tử, chẳng lẽ ngươi biết xảy ra chuyện gì ư?
- Ha ha, ta đương nhiên biết rồi.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên.
- Tình huống như thế rất bình thường, đối với Tạc Thiên Bang chúng ta mà nói, hoàn toàn quá đơn giản.
- Ồ? Xin Vương công tử chỉ điểm.
Lão ẩu ngẩn ra, hiếu kỳ thỉnh giáo nói.
Từ Khuyết vung tay lên, đột nhiên lấy ra Huyền Trọng Xích, chỉ về phía trước, cười nói:
- Rất rõ ràng, các ngươi đã gặp phải quỷ dựng tường trong truyền thuyết.
Quỷ dựng tường?
Mọi người nhất thời sửng sốt, hiển nhiên chưa từng nghe nói chuyện như vậy.
Lão ẩu cũng hơi mơ hồ, mở miệng hỏi:
- Chỗ này sao lại có quỷ dựng tường? Vương công tử, theo ngươi thì ngươi cảm thấy nên phá giải như thế nào?
- Rất đơn giản, quỷ dựng tường, vậy chúng ta liền phá tường, nhưng không thể đánh lung tung, phải đánh cho có kỹ thuật, đánh đến có trình độ. các ngươi đều biết, tại hạ tên là Vương Đại Chùy, đương nhiên là am hiểu những chuyện gõ gõ đánh đánh này, chuyên nghiệp đào góc tường 100 năm, ngày hôm nay giảm giá, một quyền chỉ cần 80 bình hoa lộ vạn năm.
Từ Khuyết nói xong, trực tiếp nâng lên Huyền Trọng Xích, xuyên qua đám người, đến bên cạnh lão ẩu.
Sau một khắc, còn không chờ mọi người phản ứng, Từ Khuyết bỗng nhiên nâng Huyền Trọng Xích lên, đập xuống một chỗ trống trải phía trước.
Ầm!
- 80!
Ầm!
- 80!
Ầm!
- 80! 80! 80...
Nhất thời, trong thông đạo yên tĩnh, chỉ còn tiếng đánh và tiếng Từ Khuyết gọi giá.
Mỗi mội quyền, chính là 80.
Vu trưởng lão cùng với đám đệ tử Ly Diệp Tông ở đây, lúc này mới đột nhiên phản ứng lại, suýt chút nữa đã phun máu ra ngoài.
Một đấm 80 bình hoa lộ vạn năm?
Móa, hắn CMN không phải là bẫy người sao?
Mấy quyền đập xuống, thông đạo còn chưa mở ra, Ly Diệp Tông chúng ta và Đổng gia đã phá sản trước rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận