Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 686: Thiên Kiếp

Sau một ngày hành trình, Từ Khuyết đã mang theo Liễu Tĩnh Ngưng thuận lợi vượt qua Nghịch Lưu Hải, trở lại tầng thứ nhất bí cảnh.
Giờ khắc này bên trong bí cảnh còn rất ít người, phần lớn tu sĩ đã rời khỏi từ lâu, còn sót lại mấy người vẫn đang phân tán ở khắp nơi tìm kiếm cơ duyên.
Bây giờ bí cảnh sắp đóng lại, người may mắn có thể bị truyền tống ra ngoài, còn người bất hạnh sẽ cùng bí cảnh này vĩnh viễn biến mất ở nơi đây.
- Tính theo thời gian thì bí cảnh hẳn sẽ đóng vào ba ngày sau, chúng ta còn có thời gian rời đi.
Liễu Tĩnh Ngưng mở miệng nói.
- Ờ, 3 ngày hẳn là đủ rồi.
Từ Khuyết gật đầu.
Hắn không muốn bị động, quyết định lập tức tiến vào Dược Viên mang Tiểu Nhu ra, rồi nhanh chóng rời khỏi bí cảnh.
Nhưng khi hắn đến trước toà kia núi kia, lại đột nhiên há hốc mồm.
Hắn nghĩ lại lúc trước mình có thể đi vào, là vì mình có thân thể phàm nhân, có thể không chịu ảnh hưởng của cấm chế.
Nhưng hiện tại hắn đã tu luyện lại từ đầu, đồng thời chỉ kém một bước vượt qua Lục Cửu Thiên Kiếp liền có thể bước vào Luyện Hư kỳ, căn bản không có cách nào tiến vào Dược Viên.
- Xong, lần này xảy ra đại sự rồi.
Từ Khuyết nhất thời cuống lên.
Lúc đầu hắn chỉ một lòng nghĩ muốn tìm một nơi tốt nhất cho Tiểu Nhu tu luyện, nhưng quên một điểm mấu chốt nhất, chính là làm sao mang nàng ra.
- Sao thế? Ngươi nói muốn tới đón người, lẽ nào là đón sư tôn Đoạn tiền bối?
Liễu Tĩnh Ngưng ngạc nhiên, thấy Từ Khuyết lại trở về vùng núi lớn này, có chút khó có thể tin.
Dù sao trước khi đến đây Từ Khuyết đã nói là muốn tới đón một tiểu cô nương khả ái, nhưng mặc kệ nghĩ như thế nào, vị Tử Hà tiên tử kia hẳn là không dính dáng gì tới tiểu cô nương đáng yêu.
- Không phải, ta ở bên trong Dược Viên luyện chế Cửu Chuyển Hoàn Hồn Dịch, có thể giúp phàm nhân cải tử hồi sinh, nhưng lại quên mất là sau khi ta tu luyện sẽ không có cách nào đi vào bên trong.
Từ Khuyết nhíu mày nói.
- Có thể Đoạn tiền bối có biện pháp, trước đây y suýt chút nữa đã phá được lớp cấm chế ở đây.
Liễu Tĩnh Ngưng thấy Từ Khuyết sốt ruột, cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đưa ra biện pháp.
Từ Khuyết lắc lắc đầu:
- Không kịp, lão ăn mày kia và Husky không biết đã chạy đi đâu rồi, hiện tại khẳng định không đủ thời gian đi tìm bọn họ.
3 ngày, so với việc đi tìm Đoạn Cửu Đức khắp nơi, còn không bằng ở đây nghĩ biện pháp đi vào.
Dù sao từ lời Husky nhắn lại, bọn họ có lẽ đã sớm rời khỏi bí cảnh.
Trầm ngâm một lát, Từ Khuyết lúc này đi tới trước màn chắn màu vàng kim đánh ra một đạo pháp quyết, truyền âm hô:
- Tử Hà tiên tử, tại hạ có việc muốn nhờ, phiền phức ngài giúp đỡ mang Tiểu Nhu ra.
Lần này ngữ khí của hắn rất khách khí và khiêm tốn, không muốn chọc giận vị đạo cô kia, để tránh khỏi phiền phức.
Nhưng sau vài lần truyền âm liên tiếp, bên trong núi lớn vẫn không có động tĩnh gì.
Trong lòng Từ Khuyết nhất thời có cảm giác nặng nề, tình huống như thế này là điều hắn không muốn nhìn thấy nhất, bởi vì vị Tử Hà tiên tử kia cõ lẽ còn chưa thức tỉnh, căn bản là không có cách nào nghe được hắn truyền âm.
- Tiểu Khuyết Khuyết, ngươi ở nơi này nghĩ biện pháp, ta thử một chút xem có thể tìm Đoạn tiền bối hay không.
Liễu Tĩnh Ngưng hiếm khi nhìn thấy Từ Khuyết nghiêm nghị như thế, quyết định ra tay giúp đỡ, hỗ trợ tìm Đoạn Cửu Đức.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái:
- Không được, y khẳng định đã không còn ở tầng thứ nhất, mà những tầng khác ngươi lại không đi được, đến lúc lại không kịp rời đi bí cảnh sẽ rất phiền phức.
- Vậy ngươi phải làm sao đây? Cũng không thể chờ ở đây được!
Liễu Tĩnh Ngưng hỏi.
Từ Khuyết cũng chần chờ lên, nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn đột nhiên nhìn về phía bầu trời, khóe miệng hơi giương lên:
- Có biện pháp rồi!
- Biện pháp gì?
Liễu Tĩnh Ngưng kinh ngạc.
Từ Khuyết cười nói:
- Tiểu tỷ tỷ, trước tiên ngươi đi xa một chút.
- Làm cái gì?
- Ngươi đi xa một chút là được rồi, ngoan, nghe lời.
-...
Liễu Tĩnh Ngưng chần chờ một chút, rồi chậm rãi lui về phía sau.
Nàng từng tận mắt chứng kiến Từ Khuyết làm nhiều chuyện thần kỳ như vậy, nàng đã chậm rãi quen thuộc, dù bây giờ Từ Khuyết nói có thể phá tan cấm chế này, nàng cũng sẽ tin.
Nhưng lần này Từ Khuyết thật sự không phá được, cấm chế này quá mạnh mẽ, hầu như có thể so với cấm chế ở ngoài Thanh Đồng Cổ Điện giam Nữ Đế, chí ít hiện tại hắn không cách thể nào phá giải
Chỉ có điều từ trước đến giờ Từ Khuyết luôn không đi theo con đường bình thường, nếu mình phá không được, vậy thì mượn lực phá.
- Đến đây đi!
Hắn hơi suy nghĩ, đối mặt với cấm chế màu vàng, triệt để phóng thích uy thế trên người.
Hắn hít sâu một hơi, điều động tất cả linh lực trong cơ thể, đột phá cảnh giới Luyện Hư kỳ.
"Ầm ầm!"
Trong nháy mắt, trên bầu trời lôi vân cuồn cuộn, giống như biển gầm bao phủ tới, che kín bầu trời, cả khu vực trực tiếp trở nên đen kịt.
Liễu Tĩnh Ngưng thay đổi sắc mặt tại chỗ, kinh ngạc nói:
- Ngươi muốn độ kiếp ở nơi này?
- Không sai, nếu ta không phá được cấm chế này, vậy hãy để Thiên Kiếp đến phá thử xem.
Từ Khuyết cười nói, ánh mắt ngưng lại, ngẩng đầu nhìn hướng về bầu trời, quát to:
- Đến đây đi, để ta thấy ngươi mạnh mẽ hơn, đừng làm ta thất vọng.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, một tia chớp giống như thác nước hùng vĩ màu vàng óng ầm ầm đánh xuống.
Cả người Từ Khuyết kề sát bên cạnh bình phong, vẫn không nhúc nhích, tùy ý để tia chớp màu vàng óng nổ xuốn đỉnh đầu của mình.
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang lớn, cả người Từ Khuyết bị nhấn chìm trong đó, ngay cả bình phong cũng kịch liệt lay động một chút.
Liễu Tĩnh Ngưng cả người sững sờ ở tại chỗ, không kịp phản ứng.
Thiên Kiếp này đến quá nhanh, hơn nữa tia thứ nhất đã là tia chớp màu vàng óng, quả thực còn mạnh hơn so với Khương Hồng Nhan lúc trước độ Lục Cửu Thiên Kiếp.
Tiếp theo có thể là bách vạn thiên binh xuất hiện hay không?
Ầm!
Liễu Tĩnh Ngưng chần chờ, trên bầu trời lần thứ hai truyền đến tiếng nổ vang, đạo Thiên Kiếp thứ hai cũng bổ xuống, căn bản không cho Từ Khuyết cơ hội nghỉ ngơi, trong nháy mắt hóa thành một thanh kim kiếm lớn vô cùng, mang theo khí thế khiến người nghẹt thở, từ giữa trời cao bổ xuống.
- Này...
Liễu Tĩnh Ngưng nhất thời trợn to con mắt.
Lục Cửu Thiên kiếp của Từ Khuyết quá đáng sợ, không chỉ có tốc độ nhanh, hơn nữa còn trực tiếp nhảy qua bách vạn thiên binh xuất hiện kiếm lớn màu vàng óng.
Nhưng khiến nàng chấn động hơn chính là, Từ Khuyết đứng ở đó chịu tia chớp màu vàng óng đánh xuống mà thân hình vẫn trước sau thẳng tắp, không hề nhúc nhích.
Trong thiên địa mênh mông này, thân thể hắn vốn vô cùng nhỏ bé, nhưng tư thế đỉnh thiên lập địa, dáng vẻ một người giữ quan vạn người không thể qua.
Kiếm lớn màu vàng óng đập xuống, nhắm thẳng vào đỉnh đầu Từ Khuyết.
Nhưng Từ Khuyết lại đột nhiên nắm chặt song quyền, trầm giọng hét một tiếng:
- Bức vương là thế nào luyện thành chi thức thứ nhất, Bức Vương Quyền!
Ding, tiêu hao 1 ngàn điểm trang bức, kích phát đạo pháp Bức Vương Quyền của kí chủ!
Ầm!
Trong nháy mắt, hư không hiện lên một nắm đấm màu trắng lớn, uy thế vô cùng cuồng bạo, trực tiếp chống đỡ chuôi kiếm lớn màu vàng óng này.
Không trung trực tiếp tràn ngập ánh vàng, dưới tiếng nổ khủng bố tạo ra từng vòng gợn sóng, quét sạch tứ phương.
Màn chắn cấm chế trên núi lớn cũng lay động kịch liệt, như thuyền nhỏ giữa cơn mưa lớn sắp bị xé rách.
Mà trong vụ nổ này, Từ Khuyết vẫn sừng sững như trước, tóc dài theo gió dương động, trên người không hư hại chút nào, thậm chí ngay cả quần áo cũng chưa từng tổn hại.
Liễu Tĩnh Ngưng trợn mắt há mồm, dáng vẻ kinh hãi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận