Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1136: Chính Là Lúc Này

- Chờ? Hiện tại không phải ta đang chờ ngươi sao, ngươi đến đây đi.
Từ Khuyết nghe được lời Lệ Thiên Tuân, vô sỉ cười nói.
Nhưng lần này Lệ Thiên Tuân không rảnh quan tâm đến lời hắn, Thiên Quốc Vạn dốc toàn lực, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo Lệ Thiên Tuân, không chút do dự triển khai sát chiêu.
Lệ Thiên Tuân một lòng muốn chạy trốn, không muốn đối đầu với Thiên Quốc Vạn, nhưng lúc này lại không thể không dừng lại, vội vàng gia nhập chiến cuộc.
Hai đại cường giả Địa Tiên cảnh trung kỳ, ngay tại chỗ triển khai một trận chiến kinh thiên, pháp quyết trong nháy mắt đánh ra tràn ngập bầu trời, gần như nhấn chìm thân ảnh của hai người.
- Đại phôi đản, ngươi. . . ngươi dựa vào cái gì mà dám cưỡng ép ta?
Lúc này, Thiên Di Nhi bị Từ Khuyết kèm chặt hai bên, thở phì phò nói.
Khi nãy nàng còn chưa kịp phản ứng, tên tiểu tử Từ Khuyết này lại bắt cóc nàng, còn dùng nàng để uy hiếp phụ vương, điều này khiến nàng rất tức giận.
- Yên tâm đi, ta mới lười giết loại vô hại như ngươi, chỉ hù dọa phụ vương ngươi một chút thôi.
Từ Khuyết cười nhạt nói.
Hắn đúng là cũng không có ý định thật sự lấy Thiên Di Nhi để đánh bạc, chỉ là tùy ý thử một chút, không nghĩ tới Thiên Quốc Vạn lại dính chiêu này.
Khiến tình cảnh trong nháy mắt xoay ngược lại, trở nên ung dung.
Hắn để Thiên Quốc Vạn đi đối phó Lệ Thiên Tuân, hai đại cường giả vừa đi, như vậy ở đây sẽ không có người nào có thể ngăn được hắn.
- Phi, ngươi muốn hù dọa phụ vương, hiện tại đã hù dọa thành công, tại sao vẫn chưa buông ta ra? Ai nha, ngươi đừng dựa vào gần như thế, phía dưới ngươi có thứ gì chọc ta, rất khó chịu đấy, nhanh lấy ra!
Thiên Di Nhi tỏ vẻ ghét bỏ nói, tay nhỏ còn không ngừng kéo tay Từ Khuyết đẩy ra, không có giác ngộ của thân phận con tin chút nào.
Nhưng nàng nói những lời này rơi và trong tai mấy người Lam Hà, khiến bọn họ vô cùng kinh hãi.
- Khuyết ca, đã đến lúc này rồi, ngươi đừng có những ý nghĩ xấu xa kia nữa, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi thôi.
Lam Hà lúng túng đề nghị.
- Ta kháo, các ngươi đang nghĩ gì đấy, là nàng tự mình đâm vào gậy của ta, có thể trách ta sao? A chờ chút, các ngươi đừng hiểu lầm, ta nói gậy không phải cái gậy kia, là cái gậy này, các ngươi nhìn rõ đã rồi nói!
Từ Khuyết tỏ vẻ căm tức nói.
Mấy ngày nay liên tục chiến đấu, hắn đã quen để hắc côn ở đai lưng, có thể lấy ra bất cứ lúc nào, sẽ không khiến sóng linh khí bại lộ tung tích, không nghĩ tới như thế lại có thể gây nên hiểu lầm.
- Được rồi, đừng nghịch, hiện tại đúng là cơ hội để chúng ta rời đi.
Lúc này, Lam Tâm Nguyệt cũng vội đứng ra, kết thúc lần tranh cãi này.
- Được! Tiểu khả ái, ngươi cùng ca ca đi, ca ca dẫn ngươi đi ăn kẹo que.
Từ Khuyết cũng không phí lời, tiếp tục kèm hai bên Thiên Di Nhi, để nàng phối hợp đi về phía trước.
Không ngờ lúc này Thiên Di Nhi lại không nghe lời, trực tiếp cắn một cái trên cánh tay Từ Khuyết, sau đó hô lớn:
- Ta không đi! Phụ vương ta đã nói rồi, ai nói muốn dẫn ta đi ăn, ta phải mạnh mẽ cắn chết y!
Hítttt!
Trong nháy mắt Từ Khuyết cảm thấy hạ thân mát lạnh, Thiên Quốc Vạn kia không khỏi quá ác độc rồi? Có kiểu dạy con gái như thế sao? Thực sự là đáng ghét.
Lúc này, Từ Khuyết bóp miệng Thiên Di Nhi, đồng thời từ trong cửa hàng hệ thống mua ra một cây kẹo que thật sự nói:
- Đừng cắn đừng cắn, mau nhìn, ta thật sự có đồ ăn ngon.
- Ồ?
Thiên Di Nhi lập tức bị hấp dẫn sự chú ý, liếm đôi môi xinh nói:
- Đây là vật gì?
- Đây chính là kẹo que đó. Đúng rồi, kiến tộc các ngươi không phải rất thích ăn ngọt sao? Đến, mau ăn đi, sau đó cùng ta đi.
Từ Khuyết trực tiếp đưa kẹo que cho Thiên Di Nhi.
Thiên Di Nhi lập tức đưa kẹo que lên miệng, sau đó hai mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, mừng rỡ kêu lên:
- Nha, thật sự ăn thật ngon!
- Ăn ngon chứ? Kỳ thực ở bên trong tổ cũ của ngươi, ta còn giấu đồ ăn ngon hơn nữa kìa, có muốn đi hay không?
- Muốn muốn!
Cứ thế, cô gái nhỏ đã thành công bị Từ Khuyết dụ dỗ, ngoan ngoãn phối hợp với hắn đi về phía trước, thậm chí còn nóng ruột hơn cả Từ Khuyết.
Mấy người Lam Hà cùng Lam Tâm Nguyệt nhìn thấy tình cảnh này mà sững sờ, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, một kiến chúa thiên chân khả ái như thế, bọn họ thực sự là lần thứ nhất nhìn thấy, thế nhưng gặp phải người chuyên lừa gạt như Từ Khuyết, quả thực chính là nghiệt duyên a.
Nhưng sau đó tiếp tục lên đường đúng là rất thuận lợi.
Đám kiến tộc đều không dám ra tay với Từ Khuyết, mỗi một bước của hắn đi về phía trước, đám kiến sinh cơ đều tự giác tránh đường.
Lệ Thiên Tuân cùng Thiên Quốc Vạn vẫn đang tiếp tục chiến đấu, cũng đồng thời chú ý hướng đi của Từ Khuyết, thấy hắn chỉ đi bộ tới gần sơn mạch, cũng không phải trực tiếp đào tẩu, nên cũng không nghĩ quá nhiều.
. . .
Rất nhanh sau đó, Từ Khuyết thuận lợi đi lên dãy núi, đám kiến sinh cơ phía sau cũng theo lên cùng.
Thiên Di Nhi rất nhanh đã ăn xong kẹo que, lòng như lửa đốt nhìn xung quanh, muốn nhìn một chút xem Từ Khuyết giấu đồ ăn ngon ở chỗ nào.
- Đừng tìm nữa, những thứ này đều cho ngươi, ngươi có thể trở về rồi.
Từ Khuyết bị dáng vẻ kia của nàng chọc cười, nhanh chóng đổi từ cửa hàng hệ thống ra một đống kẹo với đồ ăn vặt, nhét vào trong lồng ngực Thiên Di Nhi, rồi để nàng xuống núi.
- Oa!
Hai mắt Thiên Di Nhi nhất thời nổi lên tia sáng, cực kỳ hài lòng hô lớn:
- Đại phôi đản, ngươi thật là tốt! Sau này ta không sẽ gọi ngươi là đại phôi đản nữa, ngươi là hảo đản!
- Đản cái đầu ngươi, mau mau xuống núi đi, nhớ kỹ, sau này không có chuyện gì thì ít đi ra ngoài, người tốt giống như ta đã không còn nhiều.
Từ Khuyết nói xong, vung tay lên, chân nguyên mạnh mẽ bắn ra, cuốn lấy Thiên Di Nhi, đưa nàng đưa xuống núi.
Tuy rằng tất cả mọi người đều cảm thấy Từ Khuyết là một người ác độc, chí ít ra những chuyện hắn làm đều là ác.
Nhưng kết quả này lại nằm ngoài dự đoán mọi người, đặc biệt câu nói "Người tốt giống như ta đã không còn nhiều" của hắn, cũng khiến Lam Tâm Nguyệt có chút kinh ngạc.
Câu nói này được nói ra từ miệng Từ Khuyết đúng là rất buồn cười.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, kiến chúa ngây thơ như Thiên Di Nhi, nếu gặp phải những người khác, e rằng kết cục sẽ không tốt như vậy, thậm chí đổi thành nàng, nàng cũng không đối xử được như vậy với một kiến chúa, có lẽ cũng chỉ có Từ Khuyết mới cho nàng đãi ngộ tốt như vậy.
- Lam cô nương, đến lúc ngươi ra tay rồi, ta chưa tới Huyền Hoàng Châu bao giờ, vì thế Phá Không Phù này để ngươi dẫn động, ngươi không cần lo lắng chân nguyên không đủ, ta có thể giúp ngươi bù đắp.
Lúc này, Từ Khuyết lấy ra Phá Không Phù, đưa tới trước mặt Lam Tâm Nguyệt.
- Ta. . . ta đến?
Lam Tâm Nguyệt vừa mới phục hồi tinh thần, nghe thế lại bị dọa sợ hết hồn.
Nàng chưa bao giờ tiếp xúc với loại phù lục cao cấp như Phá Không Phù, thực sự có chút không ứng phó kịp.
- Không sai, chính là ngươi, yên tâm, ngươi chỉ cần tập trung ý niệm, nghĩ đến Huyền Hoàng Châu là được, chuyện khác có ta phụ trách.
Từ Khuyết gật đầu nói, trực tiếp đưa Phá Không Phù cho Lam Tâm Nguyệt.
Chuyện dẫn động Phá Không Phù như vậy, đừng nói là Lam Tâm Nguyệt, e rằng cả Từ Khuyết cũng không làm được.
Chuyện này liên quan tới cách sử dụng chân nguyên cùng đạo uẩn, đều cực kỳ phức tạp, vì thế thường ngày, chuyện này đều giao cho hệ thống phụ trách.
Vì thế hiện tại chỉ cần Lam Tâm Nguyệ thoáng suy nghĩ là bọn họ liền có thể rời đi, trở về Huyền Hoàng Châu.
- Chuẩn bị một chút, lập tức bắt đầu đây.
Từ Khuyết vỗ vai Lam Tâm Nguyệt, khẽ mỉm cười, thần hồn lập tức quét ngang ra.
Sau một khắc, Tiểu Kim Thân vẫn trốn trong bóng tối, trong nháy mắt ấn xuống phù lục, hoàn thành bước cuối cùng của Hư Không Giao Giới Phù, rồi lập tức hóa thành một vệt kim quang, trở về mi tâm Từ Khuyết.
"Ầm ầm!"
Ngay sau đó, trên dãy núi đột nhiên xuất ra một tiếng kinh thiên động địa.
Vị trí của Hư Không Giao Giới Phù, trực tiếp xuất hiện một hố đen lốc xoáy, không ngừng phóng to, phát ra từng trận khí lưu.
- Chính là hiện tại, nhanh!
Lúc này Từ Khuyết nhìn về phía Lam Tâm Nguyệt, la lớn.
Lam Tâm Nguyệt cũng lập tức nhắm mắt lại, tập trung thần niệm, nghĩ tới Huyền Hoàng Châu, Phá Không Phù trong tay cũng bắt đầu chậm rãi hòa tan, phóng ra huy mang óng ánh, bao phủ trên người bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận