Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 670: Mang Các Ngươi Bay Lên Trời Cao

Tình cảnh lúc này lần nữa trở nên quỷ dị.
Nhưng đối mặt với vẻ mặt khiếp sợ cùng sắp nổi khùng này của mọi người, Từ Khuyết vẫn mang theo nụ cười trên mặt, tiếp tục hờ hững cười nói:
- Cướp tiền xong liền cướp sắc, loại phương pháp đánh cướp này, Tạc Thiên Bang chúng ta không làm.
Không làm?
Mọi người vừa nghe thấy vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt một ít Thánh Nữ, trên mặt trắng xám, rốt cục khôi phục một chút màu máu.
Trên thực tế lấy thân phận địa vị của các nàng, đương nhiên cũng không lo lắng bị Từ Khuyết cướp sắc, chỉ có điều nếu như Từ Khuyết muốn mạnh mẽ cướp sắc, liền mang ý nghĩa bọn họ lại phải cùng Từ Khuyết chiến một trận.
Dù sao những tàu ngầm ẩn núp ở trong biển kia có lực phá hoại rất lớn, bọn họ thực sự không muốn trêu chọc tới.
- Này, các ngươi làm sao lại có loại vẻ mặt này? Chẳng lẽ cảm thấy ta sẽ làm ra được loại chuyện ác kia sao? Ta nói với các ngươi, cướp sắc là không thể, đời này cũng không thể cướp sắc.
Tạc Thiên Bang chúng ta giựt tiền, đây là cướp của người giàu chia cho người nghèo, nhưng nếu như cướp sắc, đó hoàn toàn không phù hợp với quan niệm đạo đức của bang chúng Tạc Thiên Bang chúng ta.
Từ Khuyết sừng sộ, trừng mắt nhìn mọi người giảng giải.
Tất cả mọi người đều bĩu môi, làm bộ cái gì đều không nghe thấy, cũng không dám mở miệng đáp lại.
Chỉ là trong lòng đều oán thầm, cảm thấy người như Từ Khuyết nếu như làm ra loại chuyện ác kia cũng rất là bình thường.
Liễu Tĩnh Ngưng cũng có thâm ý nhìn sang Từ Khuyết, khóe miệng mang theo một tia tựa tiếu phi tiếu nhìn tới Từ Khuyết đang nói nhảm.
- Tiểu tỷ tỷ, ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì? Lẽ nào ngươi cũng cảm thấy ta là loại người như vậy sao? Đến đến đến, ngươi lại đây, chúng ta cùng vuốt ve lương tâm của đối phương, tiến hành thảo luận ở cấp độ sâu.
Từ Khuyết trừng mắt nói.
Trên thực tế hắn cũng không thể làm ra chuyện cướp sắc gì đó, vừa rồi nói như vậy thuần túy chính là muốn làm mọi người buồn nôn một chút.
Chuyện cướp sắc như vậy, quá buồn nôn, chỉ có người không có năng lực mới làm như thế,
Như loại tự nhận là tài xế già chuyên gia gọi thú như Từ Khuyết, đua xe không cần não, liều mạng dựa vào pháp bảo, muốn em gái liền đi ghẹo, thế nhưng giống như loại mạnh mẽ cướp đến trước sau làm trái đạo đức, hắn dù thiếu đạo đức hơn nữa cũng không làm được.
- Tiểu Khuyết Khuyết, người ta lại không lên tiếng, ngươi gấp gáp giải thích như vậy làm gì thế?
Liễu Tĩnh Ngưng cười tủm tỉm hỏi, mị nhãn như tơ, đôi môi cười chum chím.
- Ngươi không nói gì, thế nhưng ánh mắt của ngươi bán ngươi đi.
Từ Khuyết ngẩng đầu ưỡn ngực nói.
- Thật sao? Vậy ngươi lại nhìn rõ ràng, trong ánh mắt của ta còn có cái gì?
Khóe miệng của Liễu Tĩnh Ngưng giương lên, đột nhiên bước một bước về phía trước.
Khuôn mặt đẹp lập tức gần như sắp kề sát tới trước mặt Từ Khuyết, con ngươi ướt át trong suốt cảm động, miệng phun hương lan, mang theo mùi thơm thanh nhã thấm ruột thấm gan, ập về phía trước mặt Từ Khuyết.
CMN!
Từ Khuyết lúc này trợn mắt lên, suýt chút nữa liền không nhịn được, vội vàng hô:
- Tiểu tỷ tỷ, ngươi chớ quá mức! Trước công chúng làm như vậy rất nguy hiểm!
- Thật sao? Nguy hiểm chỗ nào?
Khóe miệng Liễu Tĩnh Ngưng lộ ra ý cười.
Từ Khuyết mặt đen lại nói:
- Nguy hiểm rất lớn, trên thân thể người có 206 chiếc xương, bây giờ ngươi khiến cho ta biến thành có 207 chiếc rồi.
- A, ngươi có thêm một chiếc xương? Ở đâu?
Liễu Tĩnh Ngưng lập tức ngẩn ra, nguyên bản nàng muốn trêu chọc Từ Khuyết một chút, cũng không biết được rằng Từ Khuyết lại nói tới nghiêm trọng như thế, lại lòi ra thêm một chiếc xương.
Nhưng lời nói vừa mới hỏi ra, con mắt nàng liền không cẩn thận rơi vào hạ thân của Từ Khuyết đang dùng tay chặn lại kia, lập tức rõ ràng ra cái gì đó, lúc này gò má đỏ lên, xì một tiếng, không lại truy hỏi nữa.
Từ Khuyết lộ ra vẻ mặt quân tử bằng phẳng, lẽ thẳng khí hùng nói:
- Chiếc xương này của ta rất lợi hại, người gọi là chí tôn cốt, còn có năng lực giúp nữ tử chữa trị vết thương.
- Hừ, không cho ngươi nói, ta không nói chuyện với ngươi nữa!
Liễu Tĩnh Ngưng lườm Từ Khuyết một cái, xoay người không muốn cùng hắn tiếp tục tán gẫu, cái tên này quá vô sỉ.
Từ Khuyết cười đắc ý, ánh mắt cũng quét ra bốn phía.
Mọi người cũng vẫn đang nhìn hắn cùng Liễu Tĩnh Ngưng nói chuyện, cũng không biết cụ thể là hai người đang nói cái gì, bây giờ thấy Từ Khuyết nhìn sang, sắc mặt của mọi người lại ngưng lại.
- Chư vị đạo hữu, vừa rồi Liễu Thánh Nữ mở miệng cầu xin vì mọi người, để cho ta thu tay lại, vậy ta cũng sẽ không làm khó dễ các ngươi nữa, dù sao chúng ta không đánh nhau thì không quen biết, sau này có thể đều là bằng hữu rồi, nếu có duyên gặp lại, mong rằng chăm sóc nhiều hơn một chút.
Từ Khuyết khà khà cười, vung tay lên, để những tàu ngầm cùng hàng không mẫu hạm kia lui lại.
Mọi người vội vã chắp tay khách khí đáp:
- Nào dám nào dám, Từ đạo hữu khoan dung độ lượng, thật là làm chúng ta mặc cảm không bằng, sau này gặp lại, cũng xin Từ đạo hữu chăm sóc nhiều hơn.
Lời tuy nói như vậy, nhưng nội tâm của mọi người hầu như đều đang thầm mắng: CMN chờ đó cho ta, tốt nhất đừng để cho chúng ta gặp ngươi ở bên ngoài.
Từ Khuyết cũng biết lòng của đám người kia có oán khí, nhưng hết cách rồi, số lượng ngư lôi hắn luyện chế có hạn, hơn nữa thời gian thuê tàu ngầm và hàng không mẫu hạm sắp hết, không thể thật sự một lưới bắt hết nhiều người như vậy.
Hơn nữa cho dù giết sạch toàn bộ, đối với hắn cũng không có gì hay cả.
Chuyện đã xảy ra hôm nay, cuối cùng cũng sẽ bị truyền đi, loại cục diện cả thế gian đều là kẻ địch này không thể thay đổi.
Vì thế, cho dù cho cả thế gian đều là kẻ địch, hắn cũng không để ý kẻ địch là nhiều hay ít đi mấy người.
Cuối cùng, theo tàu ngầm lặn vào biển sâu, hàng không mẫu hạm đi xa, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, thôi thúc thuyền của mình, có quay đầu lại rời đi, có người tiếp tục thâm nhập Nghịch Lưu Hải, đối với Sinh Linh Thánh Thủy vẫn nhớ mãi không quên.
Từ Khuyết không để ý đến mọi người đi đâu, xoay người nhìn về phía Liễu Tĩnh Ngưng, cười nói:
- Tiểu tỷ tỷ, Cực Lạc Tông của ngươi lần này chỉ sợ đã bị liên luỵ, nếu không để cho bọn họ cùng đi đi?
- Yên tâm đi, vừa rồi ta đã truyền âm bảo bọn họ đi trước, lúc này đoán chừng đã rời khỏi bí cảnh, chỉ cần trở lại Đông Hoang, không ai dám manh động đắc tội Cực Lạc Tông ta. Còn về Sinh Linh Thánh Thủy liền giao cho ngươi giải quyết, tùy tiện phân một chút cho ta mang về báo cáo kết quả là được rồi.
- Lợi hại, chuyện này mà ngươi cũng tính ra được.
Từ Khuyết ngạc nhiên nói, Liễu Tĩnh Ngưng để người của Cực Lạc Tông rời đi trước, mà hắn lại không hề phát hiện, thời cơ lựa chọn cũng quá đúng.
- Hết cách rồi, ai bảo ta biết ngươi nhất định sẽ gây ra đại họa đây. Ta đã nói với bọn họ rồi, sau này nếu như gặp phải ngươi ở đâu, không cần do dự, lập tức xoay người chạy là được.
- Lợi hại lợi hại, Ngưng tỷ xã hội đen, người đẹp hoang dã.
- Bớt lắm mồm, chúng ta mau chóng lên đường lấy Sinh Linh Thánh Thủy.
- Ha ha, đi, ta mang các ngươi bay lên trời cao!
Từ Khuyết cười cợt, phất tay ra hiệu cho Liễu Tĩnh Ngưng cùng Husky đồng thời bước lên máy bay trực thăng.
Đoạn Cửu Đức thấy thế, lập tức liền từ trên thuyền bên cạnh chạy trở về, trực tiếp nhảy lên máy bay trực thăng, cợt nhả nói:
- Tiểu tử, mang lão đầu tử đi đoạn đi.
- Mang cm ngươi, ngươi đi xuống cho ta!
Từ Khuyết lập tức trừng mắt, nhấc chân liền muốn đạp Đoạn Cửu Đức ra ngoài.
Nhưng Đoạn Cửu Đức lại vộ vàng hô:
- Tiểu tử, ngươi đừng quên, người của Tiêu Diêu Lâu nói phải cho ngươi sách cổ kìa, bây giờ bọn họ đã quay trở lại, hoặc là ngươi từ bỏ Sinh Linh Thánh Thủy đuổi theo ra ngoài, hoặc là mang lão đầu ta cùng đi lấy Sinh Linh Thánh Thủy, nếu không sau khi rời khỏi bí cảnh ta sẽ không giúp ngươi nữa, ngươi sẽ rất khó lấy được sách cổ.
- Được, vậy thì quyết định như thế, ta mang ngươi đi lấy Sinh Linh Thánh Thủy, ngươi giúp ta đuổi đám con ruồi kia đi, thuận tiện tìm Đổng Căn Cơ lấy lại sách cổ.
Từ Khuyết lập tức cười đến híp cả mắt.
Đoạn Cửu Đức ngẩn ra, hoài nghi nói:
- Tiểu tử, có phải ngươi làm bộ đuổi ta xuống, chuyên môn chờ lão đầu ta nói câu này? Mẹ nó, tại sao ta cảm thấy giống như mình bị lừa rồi? Không được, ngươi mau giải thích cho ta.
Từ Khuyết kéo cần điều khiển của máy bay trực thăng, vừa khoát tay nói:
- Lão ăn mày, ngươi đừng nghĩ ta là người có tâm cơ thâm trầm như ngươi có được không? Kỳ thực nếu như vừa rồi ngươi không nói câu nói kia, ta thật sự sẽ đạp ngươi vào bên trong Nghịch Lưu Hải.
- Đậu phộng, còn không bằng ngươi đừng giải thích, quá vô sỉ rồi!
Đoạn Cửu Đức mắng to.
- CMN, ngươi mới vô sỉ!
Từ Khuyết lập tức trừng mắt mắng lại.
- Ngươi vô sỉ nhất!
- Không vô sỉ băng lão ăn mày nhà ngươi!
- Ngươi vô sỉ vô địch!
- Ngươi còn vô sỉ hơn cả Husky!
- Gào, mẹ nó, liên quan quái gì đến bản thần tôn? Hai tên vô sỉ các ngươi! Gào... đau quá đau, đừng đánh mặt!
...
Cứ như vậy, ở bên trong tiếng cãi nhau và tiếng mắng, máy bay trực thăng bay lên trời, hướng về Nghịch Lưu Hải xa xa lao đi, nhắm thẳng vào hòn đảo nhỏ đầu tiên.
Từ Khuyết nhìn tới phương xa, trong lòng đầy chờ mong, chỉ cần chiếm được Sinh Linh Thánh Thủy, liền có thể phục sinh Tiểu Nhu, hắn cũng có thể an tâm đi đến tầng thứ ba bế quan tu luyện, vọt thẳng tới Luyện Hư kỳ, đồng thời cứu Khương Hồng Nhan từ bên trong Thanh Đồng cổ điện ra.
Mà con đường sau này hắn đã chuẩn bị lâu, đợi lúc đạt tới Luyện Hư kỳ đỉnh cao, cùng Đạo Thân dung hợp, liền có thể một bước bước vào Hợp Thể kỳ.
Đến lúc đó, coi như cả thế gian đều là kẻ địch, cũng có thể bễ nghễ thiên hạ, trực tiếp vô địch thế gian.
Một con đường trang bức càng thêm vĩ đại bằng phẳng, đang đợi hắn đặt chân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận