Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1294: Ngươi Chết Chắc Rồi

Hai chữ mạo hiểm hầu như rất khó có thể liên hệ với Từ Khuyết.
Lúc trước những chuyện trong mắt người khác là rất mạo hiểm, nguy hiểm khó mà tin nổi, trên thực tế Từ Khuyết đều đã nắm chắc phần thắng, bởi vì tự thân pháp quyết hoặc dựa vào các loại đạo cụ của hệ thống, hắn có thể dễ dàng giải quyết vô số nguy cơ.
Đương nhiên, chân chính nguy hiểm cũng có mấy lần, ví dụ như lúc trước Độ Kiếp, hoặc là bên trong Minh Vương Chi Cảnh truyền thừa Bá Thể.
Nhưng những chuyện này đều không phải là hắn tự nguyện đi làm, tất cả cơ bản đều là bị bức ép đến không còn đường lui, mới không thể không cắn răng làm.
Nhưng lần này, đối mặt với hai lựa chọn, một cái có thể bảo đảm an toàn bản thân, một cái khác lại phải đặt mình vào nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của Từ Khuyết là muốn chọn phương án đầu tiên.
Lấy tính cách của hắn, có thể không mạo hiểm thì nhất định không mạo hiểm, tạm thời nhân nhượng rồi trở ra trang bức mới là vương đạo.
Nhưng nhìn vào đám người mấy thế lực lớn phía sau, Từ Khuyết lại không khỏi chần chờ.
Một mặt là hắn và những này người không thù không oán, mặt khác là Cơ Vô Vân còn cho hắn mượn bán phẩm Tiên Khí, thực sự khiến hắn khó có thể ra tay.
Nếu thực sự là kiêu hùng, thời điểm này nhất định sẽ không chậm trễ mà lựa chọn phương án thứ nhất, hi sinh người khác, sau đó cứu Liễu Tĩnh Ngưng ra, thậm chí là một người không được, sẽ vứt hai người vào, hai người không được, ba người mười người một trăm người cũng không thành vấn đề.
Vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào, ý chí thiết huyết vô tình, thái độ quyết đoán mãnh liệt mới là kiêu hùng!
Huống hồ dựa theo quy củ Tu Tiên Giới, chết đạo hữu không chết bần đạo, mọi người đều là quan hệ hãm hại lẫn nhau đi, chỉ cần có cơ hội thiệt người lợi mình, người bình thường đều sẽ không bỏ qua.
Từ Khuyết cũng không ngoại lệ, nhưng đối tượng hắn thiệt người lợi mình đều chọn kẻ thù đến hãm hại, tôn chỉ hành sự của hắn là "Người không xâm phạm ta ta không xâm phạm người", bây giờ gặp phải tình huống này, tôn chỉ này của hắn có chút dao động.
- Chà chà chà, thật sự khiến người ta khó chọn.
Từ Khuyết lắc đầu thở dài, sau đó dứt khoát xoay người, không nói hai lời đi về phía mảnh không gian đen kịt kia.
Hắn không nói rõ với mọi người đã phát sinh chuyện gì, ngay cả Husky và Đoạn Cửu Đức, còn cả Mạc Quân Thần đều bị hành động bất thình lình của hắn dọa sợ hết hồn.
- CMN, Từ đại gia, ngươi làm gì thế? Chớ có làm loạn!
Husky vội hô lên.
Từ Khuyết quay lưng với mọi người khoát tay áo một cái, vô cùng nghiêm túc, tiếp tục đi về phía trước.
Hắn cảm thấy hiện tại không cần nói gì, nếu không thể lựa chọn phương án thứ nhất, vậy cũng chỉ có thể đi con đường thứ hai.
Mặc dù có câu châm ngôn rất hay: "thà rằng ta phụ người trong thiên hạ cũng không để người trong thiên hạ phụ ta"! "Người không vì mình, trời tru đất diệt"!
Nhung Từ Khuyết không vượt qua được một cửa nội tâm của mình.
Nhân tính vốn ác, nhưng rất nhiều người lựa chọn hướng thiện, mỗi người đều sẽ có một điểm mấu chốt, vượt qua điểm mấu chốt quá nhiều, sẽ thành tâm Thánh Mẫu, nhưng phá hủy điểm mấu chốt, sẽ mất đi nhân tính.
Từ Khuyết rõ ràng mình không phải kiêu hùng gì, hắn thuần túy chỉ là một người bình thường mang tâm tình du hí nhân gian, dã tâm không lớn, nhưng có nguyên tắc, lại theo đuổi tùy tâm sở dục, tự do tự tại, tuy không để ý tới thứ gì nhưng "tùy tâm sở dục" kỳ thực cũng đã là dã tâm lớn nhất.
Vì thế vì không muốn vi phạm bản tâm, Từ Khuyết không muốn phá hủy điểm mấu chốt của mình, cuối cùng vẫn lựa chọn phương án thứ hai, lấy thân mạo hiểm.
"Ầm!"
Càng tới gần này mảnh thần cách đen kịt kia, Từ Khuyết càng cảm giác thân thể trầm trọng, giống như thần hồn bị một loại tồn tại vô thượng nào đó gắt gao trấn áp, dường như có một bàn tay khổng lồ đè hắn xuống đất, xem hắn như là con mồi, mà chuyện duy nhất hắn có thể làm, chính là không ngừng giẫy giụa tiến lên dưới bàn tay khổng lồ này.
- CMN, tên này điên rồi à?
Husky nhìn Từ Khuyết tiếp tục đi về phía trước, có chút há hốc mồm.
Đoạn Cửu Đức cũng kinh ngạc.
Trong ấn tượng của bọn họ, Từ Khuyết chưa bao giờ có dáng vẻ như vậy, nhìn tấm lưng kia, quá bi tráng, luôn có cảm giác như gia hỏa này muốn đi chịu chết.
- Làm sao bây giờ, có nên lôi hắn trở lại hay không?
Đoạn Cửu Đức nhìn về phía Husky và Mạc Quân Thần hỏi.
- Lôi sợi lông ấy, không phải ngươi không biết hắn, nhìn dáng vẻ kia của hắn, khẳng định là đã xảy ra chuyện gì, lúc này có mười bản thần tôn cũng không kéo hắn trở lại được.
Husky cau mày nói.
Tuy rằng Từ Khuyết không nói gì, nhưng bọn họ đều ý thức được chuyện này thực sự nghiêm trọng, bằng không Từ Khuyết sẽ không như vậy.
- Đoạn trưởng lão, ngươi lại tính một quẻ đi, nhìn xem chuyến này hắn có nguy hiểm gì không?
Mạc Quân Thần trầm mặc một lát, rồi đành lắc đầu nói.
Đoạn Cửu Đức yên lặng gật đầu, nhanh chóng lấy ra mai rùa, lại bói một quẻ trước mặt mọi người.
Cùng lúc đó, Từ Khuyết dĩ nhiên đã tới gần mảnh thần cách đen kịt này.
Tuy rằng thần cách nhìn có vẻ chỉ có kích cỡ cái sơn động, nhưng Từ Khuyết có cảm giác trước mắt hắn có một quái vật khổng lồ, lớn hơn bất kỳ ngọn núi nào hắn từng đi qua, thần hồn đạo uẩn của mình hoàn toàn bị nghiền ép, như giọt nước mưa nhở bé trước biển rộng mênh mông.
- Từ. . . Khuyết!
Đột nhiên, khi Từ Khuyết chuẩn bị bước vào thần cách, một tiếng nói nhỏ như muỗi vang lên trong đầu của hắn.
Đây là giọng của Liễu Tĩnh Ngưng, cực kỳ suy yếu, nhưng cũng có thể truyền âm cho hắn, đã nhận ra thân phận của hắn.
Hiển nhiên, Liễu Tĩnh Ngưng bị nhốt ở bên trong, tuy rằng vẫn không nhúc nhích, nhưng cũng không phải là không có chút cảm giác nào, mà ngược lại vẫn biết rõ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
- Đừng. . . đừng tới đây, nhanh. . . đi!
Liễu Tĩnh Ngưng lại truyền âm lại đây, âm thanh càng ngày càng suy yếu, giống như trạng thái của nàng hết sức không ổn, thậm chí ngay cả truyền âm cũng rất gian nan.
- Đừng nói chuyện, ta nhất định phải mang ngươi đi ra.
Sắc mặt Từ Khuyết ngưng lại, truyền âm đáp lại.
- Không, y. . . y là thần, ngươi. . . đi mau!
Giọng nói Liễu Tĩnh Ngưng có chút nóng nảy, chỉ lo Từ Khuyết uổng công dâng mạng.
Từ Khuyết lại chỉ nở nụ cười, lắc lắc đầu:
- Thần cách và thần, còn kém xa nhau. Tiểu ma nữ, chờ ta cứu ngươi đi ra, ngươi đừng quên ta đã vì ngươi mà liều mạng như vậy đó, đến thời điểm đó phải báo đáp cho ta, chí ít cũng phải là lấy thân báo đáp.
Nói xong, Từ Khuyết vung tay lên, lấy ra chuôi thượng phẩm Tiên Khí Tử Kim Bức Vương Côn vừa luyện chế, một cánh tay khác thì lại bao phủ đầy sương trắng, ngưng tụ thành băng sương, hàn khí tràn ra, chính là Huyền Băng Quỷ Vụ Thủ.
Hắn lạnh lùng nhìn kỹ mảnh không gian thần cách đen kịt trước mắt này, sát ý trong lòng càng lúc càng dâng cao.
Rõ ràng chỉ là một tàn vật do Thần Linh chết lưu lại, dựa vào cái gì lại mạnh mẽ như vậy? Dựa vào cái gì lại bá đạo như vậy? Dựa vào cái gì lại có thể tùy ý làm bậy thôn phệ tất cả như thế?
Từ Khuyết ta đường đường là một đời bức thánh, có được Thánh Thể, có hệ thống phụ trợ, nắm giữ số mệnh, quan trọng hơn chính là, còn có một gương mặt đẹp trai!
Ngươi chỉ là một thần cách, dựa vào cái gì mà dám lớn lối trước mặt ta như vậy?
Nếu Thần Linh tạo ra ngươi cũng đã chết rồi, vậy ngươi chỉ là thần cách, còn kéo dài hơi tàn ở thế gian này làm gì?
Ngày hôm nay bản bức thánh sẽ không bị ngươi thôn phệ, càng sẽ không thôn phệ ngươi!
Bởi vì, ngươi chết chắc rồi!
"Ầm!"
Một luồng khí thế mạnh mẽ, từ trên người Từ Khuyết tràn ra, tràn ngập toàn trường.
Hắn bước ra một bước, giống như sát thần ma tướng, sát khí khủng bố từ Tử Kim hắc côn trong tay tuôn ra, quét ngang ra khiến thiên địa ảm đạm đi, tựa như một tầng mây dày đặc bao phủ.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Từ Khuyết bước ra một bước cuối cùng, trực tiếp bước vào cửa ngầm đen kịt kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận