Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1307: Ngài Thật Trâu Bò

Năm ức?
Con số này, trực tiếp dọa sợ mọi người ở đây.
Mấy vị hộ đạo giả của Thần Nông Thị tộc càng lộ ra vẻ ngơ ngác cùng há hốc mồm, khó có thể tin, làm sao cũng không nghĩ tới bụng con chó này đen như thế, đen đến phát điên như vậy, vừa mở miệng liền muốn năm trăm triệu Thiên Kim Phục Sinh Đằng, coi như là lật hết Thần Nông Thị tộc cả lên cũng không tìm ra nhiều như vậy.
Toàn bộ Thần Nông Thị tộc, từ lúc phát hiện nơi thích hợp để trồng Thiên Kim Phục Sinh Đằng đến nay, cũng chỉ qua mấy chục ngàn năm, mỗi một cây Thiên Kim Phục Sinh Đằng, càng cần phải hao phí vô số nhân lực vật lực đi vun trồng, tỷ lệ sống sót cực thấp.
Cho đến ngày nay, toàn bộ Thiên Kim Phục Sinh Đằng của Thần Nông Thị tộc bọn họ còn tồn kho, cũng chỉ mới hơn năm ngàn cây, sẽ không dễ dàng lấy ra sử dụng, bây giờ vài tên hộ đạo giả đem 200 cây Thiên Kim Phục Sinh Đằng trên người mới vừa hái trở về, chuẩn bị mang về trong tộc, đã là ranh giới to lớn nhất.
Lúc này Husky vừa mở miệng chính là năm ức, tất cả mọi người nghe tới, chính là cố ý tìm cớ, cố tình gây sự, căn bản liền không phải muốn giải quyết sự tình nữa rồi.
Lúc này Từ Khuyết cũng đã đang cùng Husky ầm ỹ, truyền âm cho nhau, chửi đến không thể tách rời ra.
- Husky ngươi bị bệnh thần kinh à, CMN ai bải ngươi nói năm ức? Ý tứ của ta là để ngươi nói 500, cho dù ngươi nói 5000 cũng được, lại kêu lên năm ức?
- CMN, ngươi mới bệnh thần kinh, bản thần tôn mới vừa nói 200, không phải là ngươi chê ít sao? Bây giờ năm ức ngươi lại ngại nhiều, rõ ràng chính là ngươi muốn tìm cơ hội mắng bản thần tôn!
- CMN, ngươi còn có mặt mũi tranh luận?
- Bản thần tôn là đang nói lý với ngươi!
- Lý cái con cò bay, mau mau đổi trở lại cho ta, đổi thành 5000!
- CMN, không phải là ngươi mới vừa nói 500 sao?
- Ôi đậu phộng, đây là ngươi ngứa đòn sao? Có tin bây giờ ta liền bò lên, một cước giẫm ngươi vào bên trong hay không?
- Đậu phộng, tiểu tử, ngươi chớ quá mức, thật sự cho là bản thần tôn dễ ức hiếp hay sao?
- Được, bây giờ ta liền bò lên XXX ngươi!
- Chờ một chút, 5000 thì 5000!
Sau khi một người một chó giao lưu một trận đơn giản thô bạo, lấy Husky tỏ ra kinh sợ mà kết thúc.
Ở bên trong trạng thái kinh hãi cùng ngạc nhiên của tất cả mọi người, Husky lại phất vuốt chó lên, lộ ra vẻ ngạo nghễ nói:
- Năm ức là không thiếu được, nhưng Tạc Thiên Bang ta từ trước đến giờ lòng dạ mềm yếu, nể tình Thần Nông Thị tộc các ngươi biết sai liền thay đổi thái độ, chúng ta đồng ý giảm giá một chút, liền bồi thường 5000 cây Thiên Kim Phục Sinh Đằng đi.
5000?
Khóe miệng của vài tên hộ đạo giả của Thần Nông Thị tộc hơi co giật, chuyện này không phải là bọn họ có thể làm chủ được.
200 cây Thiên Kim Phục Sinh Đằng vừa rồi, đã là ranh giới của bọn họ, bọn họ cũng có tự tin là trong tộc sẽ không bởi vì 200 cây Thiên Kim Phục Sinh Đằng này đắc tội với một vị nghi là Tiên Vương, dù sao có quá nhiều chứng cứ có thể chỉ rõ người này có thể là một vị Tiên Vương, Thần Nông Thị tộc bọn họ không đánh cuộc được.
Nhưng nếu như là 5000 cây Thiên Kim Phục Sinh Đằng, vậy chuyện này chỉ sợ cũng có chút khó khăn, trừ phi có thể xác định vị "Từ lão" này đúng là Tiên Vương, bằng không bọn họ chỉ là vài tên hộ đạo giả, lại sao dám làm chủ thay trong tộc đồng ý bồi thường 5000 cây Thiên Kim Phục Sinh Đằng này.
- Khụ, Từ lão, việc này can hệ trọng đại, trên người chúng ta cũng không có nhiều Thiên Kim Phục Sinh Đằng như vậy, có thể chờ chúng ta về trong tộc cùng tộc trưởng và chư vị trưởng lão bàn bạc một phen hay không. . .
Một tên hộ đạo giả tỏ vẻ khổ sở nói.
- Có thể, đương nhiên có thể.
Lúc này Từ Khuyết đáp.
Tiếp đó, như một con cá chép linh hoạt nhảy lên, trong nháy mắt hắn từ tại chỗ đứng lên, nhìn dáng dấp sinh long hoạt hổ này, nào giống như một người bị thương.
Trên thực tế mọi người cũng đều nắm chắc trong lòng, biết hắn không hề bị thương, nhưng thấy hắn không biết xấu hổ đứng lên như vậy, mặt vài tên hộ đạo giả của Thần Nông Thị tộc đều xạm lại, bộ mặt trước sau có chút không qua được.
Ngươi muốn làm bộ liền làm bộ đến cùng đi, chờ chúng ta đi rồi lại nhảy lên không được sao? Như bây giờ, làm chúng ta quá lúng túng.
- Như vậy liền. . . cảm ơn Từ lão, chúng ta xin cáo từ trước.
Cuối cùng, mấy vị hộ đạo giả vẫn lựa chọn làm bộ cái gì cũng không thấy, cùng Từ Khuyết chắp tay xin cáo lui.
Đệ tử còn lại của Thần Nông Thị tộc cũng tỏ ra phẫn nộ theo ở phía sau, lúc đầu hung hăng đánh tới, giờ lại như chó nhà có tang rời đi, toàn bộ quá trình thực sự khiến người ta hơi xúc động.
Thực lực, đúng là đồ tốt. Người của Thần Nông Thị tộc và Dao Trì, nội tâm đều nghĩ như vậy.
Nhưng ở trong mắt của bọn Husky và Đoạn Cửu Đức, dao động cùng không biết xấu hổ, mới thật sự là thứ tốt.
- Tiên sư nó, cho tới cuối cùng, cũng chỉ mò đến 200 cây cỏ dại, quá thiệt thòi.
Sau khi người của Thần Nông Thị tộc thối lui, Husky lập tức ảo não nói.
Từ Khuyết trợn tròn mắt, vừa nãy hắn đã nhìn ra, 200 cây Thiên Kim Phục Sinh Đằng kia xác thực đã là cực hạn mà vài tên hộ đạo giả này có thể lấy ra, lại bức bách tiếp cũng vô vị, người ta đã không bỏ ra thêm nổi nữa, còn có thể làm sao.
Vạn nhất bức đối phương cuống lên, đối phương liền giống như chó nhảy tường liền không tốt rồi.
Từ Khuyết tự tin thực lực đã đủ mạnh mẽ, tuy nhiên không tự tin đến mức có thể một người đối đầu với bảy, tám vị hộ đạo giả Kim Tiên cảnh đỉnh phong của bọn họ, e rằng đối đầu một vị trong đó cũng đã quá mức rồi.
Kim Tiên cảnh đỉnh phong, thật sự là không thể tùy tiện đùa giỡn.
- Tiểu bại hoại, đến chết không đổi, tình huống như thế ngươi còn dám hãm hại lừa gạt bọn họ.
Lúc này, Liễu Tĩnh Ngưng cũng cất bước đi tới, đôi mắt đẹp tức giận lườm Từ Khuyết một cái, lại có vẻ thiên kiều bá mị.
Từ Khuyết cười hì hì, theo bản năng muốn đưa tay đi ôm lưng của Liễu Tĩnh Ngưng.
Nhưng rất nhanh hắn liền dừng lại, bởi vì ở đây có vô số ánh mắt, thần thái tràn ngập quái dị, đang theo dõi hắn.
Hiển nhiên, vừa nãy Liễu Tĩnh Ngưng không cẩn thận đem lời nói nói ra khỏi miệng, hoàn toàn rơi vào trong tai tất cả đệ tử Dao Trì ở đây.
Hơn mười vị nữ đệ tử, đều tỏ vẻ ngơ ngác nhìn Từ Khuyết, Bạch Thải Linh càng kinh ngạc một trận, sắc mặt trở nên cực kỳ quái lạ.
- y. . .
Biểu hiện của Từ Khuyết cũng không khỏi cứng đờ, có chút thẹn thùng.
Đây chỉ sợ là thân phận muốn bại lộ. Mặc dù nói có bại lộ hay không cũng không đáng kể, nhưng đối mặt với việc bị vạch trần như vậy, tóm lại là có chút không tiện.
Nhưng mà ngoài ý muốn chính là mọi người của Dao Trì kể cả Bạch Thải Linh ở bên trong, đều không có bất kỳ tâm tình tức giận hoặc căm tức nào, trái lại từ đầu tới đuôi đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn Từ Khuyết và Liễu Tĩnh Ngưng, mãi đến tận lúc Từ Khuyết nhìn tới, các nàng đều thật không tiện tránh ánh mắt Từ Khuyết.
Điều này làm cho Từ Khuyết cảm thấy kinh ngạc.
Đây là tình huống như thế nào? Bị lừa còn không tức giận? Chẳng lẽ các nàng đã sớm biết thân phận của bản bức thánh?
- Khụ, chuyện hôm nay, tất cả mọi người đều không được nói ra ngoài, hiểu chưa?
Lúc này, Bạch Thải Linh nhìn về phía tất cả đệ tử Dao Trì, nói ra mệnh lệnh, âm thanh cũng đặc biệt lớn, như là đang cố ý nói cho Từ Khuyết nghe.
Sau đó nàng nhìn về phía Từ Khuyết, cho Từ Khuyết một cái ánh mắt "xin yên tâm".
Trong nháy mắt Từ Khuyết càng thêm bối rối, đây lại là ý tứ gì?
Hắn cũng không có gì cần kiêng kỵ, lúc này hướng Bạch Thải Linh truyền âm nói:
- Bạch Thánh Nữ, ngươi đây là có ý gì?
Bạch Thải Linh sửng sốt một chút, vội vàng đáp lại nói:
- Từ lão, ngài yên tâm, chuyện nào nên nói, chuyện nào không nên nói, chúng ta hiểu, ngài tuy yên tâm.
- Ta yên tâm cái gì? Việc này không có gì, các ngươi muốn nói ra cũng không sao cả.
Từ Khuyết mơ hồ nói.
Bạch Thải Linh lập tức trợn to hai mắt, khó có thể tin.
Lúc trước bọn Khương Hồng Nhan, Husky cùng với Đoạn Cửu Đức đến Dao Trì, Liễu Tĩnh Ngưng cũng ở trong đó, các nàng ở Dao Trì dừng lại một quãng thời gian, tất cả mọi người hoặc nghe hoặc thấy, đều biết Liễu Tĩnh Ngưng cùng Khương Hồng Nhan đều là nữ nhân của Từ Khuyết, đặc biệt là Husky còn cả ngày đi theo phía sau các nàng, một câu "Bang chủ phu nhân" cùng "Bang chủ nhị phu nhân" gọi đến nóng bỏng như vậy, ai có thể không biết chuyện này.
Nhưng bây giờ, các nàng lại nhìn thấy vị "nhị phu nhân" Liễu Tĩnh Ngưng này, cùng cha của Từ Khuyết ám muội như thế, thân thiết gọi hắn là "tiểu bại hoại", mấu chốt nhất chính là cái ánh mắt kia, ai nấy đều thấy được chuyện không đúng.
Chuyện này thực sự cũng làm cho người ta có chút sợ rồi.
- Từ. . . Từ lão, đây là ngài đang nói đùa đi, chuyện như vậy. . . làm sao có thể truyền đi?
Bạch Thải Linh cười khổ hướng Từ Khuyết nói.
- Làm sao lại không thể truyền đi, ta làm việc từ trước đến giờ quang minh chính đại, không có gì cần phải che che giấu giấu.
Từ Khuyết lộ ra vẻ chính khí nói.
Bạch Thải Linh á khẩu không trả lời được, trong lòng yên lặng giơ ngón tay cái lên với ông lão này, ngài thật thô bạo. . . ạch, thật trâu bò!
Bạn cần đăng nhập để bình luận