Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1278: Chiến Ý Lão Phu Đã Quyết

Người nói chuyện chính là thiên tài của Phương Thốn Tiên Tông ở Thiên Đồng Tiên Vực.
Bên trong trận hỗn chiến vừa nãy kia, vận may của bọn họ rất không tốt, hơn mười đệ tử đồng hành cùng hộ đạo giả hầu như đều chết sạch, cho dù mạo hiểm tiếp tục đi nữa, dù cho thật sự xuất hiện Thần Linh truyền thừa, y cũng vô lực tranh cướp cùng những người khác.
Thà rằng như vậy, chẳng bằng lui lại, chí ít còn có thể giữ được tính mạng.
Mà khối mảnh vỡ tàn hồn này, y đương nhiên cũng phải mang đi, còn có thể mang đi được hay không, liền xem có bao nhiêu người chọn rời đi giống như y.
- Ta đồng ý với đề nghị của Lâm đạo hữu, người phía bên ta thương vong cũng rất lớn, không muốn tiếp tục đi nữa.
Thần Nông Thị tộc Y Trọng đại biểu cho Thái m Tiên Vực, giờ phút này cũng mở miệng, đồng thời đi tới bên cạnh vị thiên tài Tiên Tông kia.
Tiếp đó, thiên tài của Phá Quân Tiên Vực cũng đi ra:
- Vạn Pháp Môn ta cũng lựa chọn lui ra, chư vị đều đã biết, Vạn Pháp Môn của Phá Quân Tiên Vực chúng ta am hiểu nhất chính là đạo trận pháp, nhưng cấm chế cùng trận pháp nơi đây, vượt xa sự tưởng tượng của chúng ta, ta không cho rằng tiếp tục đi sẽ có thêm thu hoạch gì, thậm chí chỉ có thể càng ngày càng nguy hiểm.
Hiển nhiên, trận chiến trên tế đài vừa nãy, đã khiến cho vị thiên tài này cảm thấy kiêng kỵ, cấm chế cùng trận pháp ở chỗ này cực kỳ nguy hiểm, y không muốn đi tiếp nữa.
Lập tức, ba vị thiên tài đến từ Tiên Vực không giống nhau, đều lựa chọn lui ra, ba người khác vẫn giữ yên lặng, lúc này liền hình thành thế lực đối lập ngang nhau.
Sáu vị thiên tài đứng ở phía đối lập, con ngươi lạnh lẽo, nhìn chăm chú lẫn nhau.
Bạch Thải Linh cùng mọi người của Dao Trì thì lại đứng ở bên ngoài, thuộc về phe thứ ba, dù sao thì trong tay các nàng cũng không có mảnh vỡ tàn hồn, không ảnh hưởng được cục diện trước mắt.
- Đã như vậy, vậy chúng ta liền dựa theo quy củ cũ để giải quyết đi, người thắng lấy đi tất cả mảnh vỡ tàn hồn, các ngươi cảm thấy như thế nào?
Lúc này, Cơ Vô Vân đến từ Thất Sát Tiên Vực mở miệng nói.
Y đưa ra một cái kiến nghị, để quyết định sự sở hữu của mảnh vỡ tàn hồn.
Bên trong người trẻ tuổi ở Thiên Châu, có một loại quy định công bằng, nếu như xuất hiện mâu thuẫn phân phối lợi ích giữa các thiên tài, liền có thể dùng thực lực để giải quyết, tiến hành một hồi giao đấu, hơn nữa không thể có hộ đạo giả ra tay, bằng không chính là kẻ địch của tất cả các thế lực.
Quy định này, được mười bốn Tiên Vực của Thiên Châu tán đồng, đến nay không có ai dám phá hoại quy tắc này, vì thế giờ phút này Cơ Vô Vân đưa ra đề nghị này, đúng là phương pháp giải quyết rất dễ tin tưởng mà lại công bằng.
- Đây ngược lại là một đề nghị không tệ, chỉ là. . .
Lúc này, Y Trọng đột nhiên nhìn về phía Dao Trì bên này, cười lạnh nói:
- Người của Dao Trì như thế nào? Sáu người chúng ta chém giết ở đây, các nàng lại có thể ngồi ngư ông thủ lợi sao?
Lời vừa nói ra, năm tên thiên tài còn lại cũng hơi nhíu mày.
Chỉ là còn không chờ bọn họ kịp nói chuyện, Bạch Thải Linh liền chủ động mở miệng nói:
- Nếu như các ngươi đều hi vọng ta gia nhập vào cuộc tỷ thí này, ta không ngại.
- Không, các ngươi không có tư cách tham gia.
Y Trọng trực tiếp đáp:
- Chúng ta vì tàn hồn mảnh vỡ, đã chết đi rất nhiều người, các ngươi không hề làm gì cả, lấy cái gì tới tham gia tỷ thí?
- . . .
Bạch Thải Linh im lặng, sắc mặt cực kỳ lạnh lẽo.
Năm tên thiên tài khác, lúc này lại không nói gì quét qua Y Trọng một chút, cho rằng lúc này y có chút không nói đạo lý.
Tuy rằng xác thực là Dao Trì không làm cái gì, cũng không có được mảnh vỡ tàn hồn, nhưng tốt xấu gì vừa nãy Dao Trì cũng đã xuất thủ cứu bọn họ một lần, chỉ bằng vào điểm này, đã có tư cách tham gia tỷ thí, nhưng Y Trọng này lại trực tiếp quên, rất có điểm cố ý nhằm vào.
- Nếu là theo lời Y đạo hữu nói, Dao Trì ta nên trực tiếp rời đi sao? Ngươi đừng quên, nơi đây chính là địa bàn của Thiên Tướng Tiên Vực chúng ta.
Bạch Thải Linh lạnh giọng nói, đã có chút nổi giận.
Y Trọng lại nở nụ cười, lắc đầu nói:
- Bạch Thánh Nữ, ngươi không nên kích động. Tại hạ chỉ là muốn giúp các ngươi mà thôi, các ngươi không có mảnh vỡ tàn hồn, vì thế ta hi vọng có thể tiến hành tỷ thí với Dao Trì của các ngươi trước, nếu như các ngươi thắng, khối mảnh vỡ tàn hồn này của Thần Nông Thị tộc ta liền cho các ngươi, như vậy các ngươi cũng có tư cách tham gia tỷ thí, mà chúng ta cũng có thể trực tiếp rời đi, vẹn toàn cả đôi bên.
Nói đến đây, ánh mắt của Y Trọng trêu tức quét qua Từ Khuyết một cái, tiếp tục nói:
- Đương nhiên, nếu như các ngươi thua, mảnh vỡ tàn hồn vẫn sẽ cho các ngươi, chúng ta cũng sẽ rời đi, như thế nào?
- Được, ngươi muốn tỷ thí như thế nào?
Bạch Thải Linh không chút do dự, trực tiếp gật đầu đồng ý.
Tuy rằng điều kiện của Y Trọng nghe vào không có gì khác nhau, mặc kệ Dao Trì thắng hay thua, mảnh vỡ tàn hồn của Thần Nông Thị tộc đều sẽ nhường lại, nhưng vế trước là các nàng thắng danh chính ngôn thuận, vế sau thì lại mang ý nghĩa là Thần Nông Thị tộc bán cho Dao Trì các nàng một món ân tình, tương lai vẫn phải trả.
Nhưng mà, theo Bạch Thải Linh xem ra, Dao Trì của các nàng không thể thua.
- Tỷ thí rất đơn giản, chiến đấu một hồi là được rồi, ta muốn cùng vị Từ lão này chiến một trận. Đương nhiên, xem ở trên phần hắn chỉ là Bán Tiên cảnh, ta cũng sẽ áp chế thực lực của mình, khống chế ở Bán Tiên cảnh, cùng hắn tiến hành một cuộc chiến sinh tử.
Y Trọng đưa tay chỉ về Từ Khuyết, sát khí không nội liễm được tràn ra ngoài thân thể.
Từ Khuyết nghe xong, trong nháy mắt con ngươi sáng ngời, vui phát điên.
Nguyên bản còn đang sầu khổ làm thế nào mới tìm được cơ hội giết chết tên này, kết quả bây giờ thì tốt rồi, tên ngu ngốc này tự đưa tới cửa.
- Không được!
Lúc này, Bạch Thải Linh lại đột nhiên mở miệng từ chối, tỏ vẻ tái nhợt nói:
- Từ lão cũng không phải là người của Dao Trì ta, nếu như ngươi muốn so đấu, đều có thể tìm tới ta!
CMN, đừng mà!
Từ Khuyết lập tức trợn to mắt, gấp tới phát điên rồi, cô con dâu này cũng quá không hiểu chuyện, đầu người đưa tới, ngươi làm sao lại đẩy ra bên ngoài thế?
- Ha ha!
Lúc này, Y Trọng cũng nở nụ cười, lắc đầu nói:
- Bạch Thánh Nữ, nếu ngươi đã là con dâu của vị Từ lão này, vậy hắn cũng coi như là nửa người của Dao Trì, dựa vào cái gì không thể so đấu với ta? Ngươi còn chưa xuất giá, đã bắt đầu gọi là cha chồng rồi sao?
"Ầm!"
Đột nhiên, gậy trong tay Từ Khuyết đột nhiên đập một cái xuống mặt đất, phẫn nộ quát:
- Tên khốn nhà ngươi, nói ai là công công (Dịch: công công là từ mà con dâu gọi cha của phu quân mình) thế? Lão phu móc ra còn lớn hơn ngươi mấy chục lần. Đến, không phải là muốn tỷ thí với lão phu sao, lão phu tiếp tới cùng!
- Từ lão.
Trong nháy mắt Bạch Thải Linh sợ hết hồn, vội vàng khuyên can nói:
- Từ lão, không nên kích động, ngài có thương tích trên người, không cần thiết cùng y đánh trận này, cùng lắm thì Dao Trì ta lui khỏi nơi đây là được, Thần Linh truyền thừa đối với chúng ta mà nói, cũng không phải đặc biệt quan trọng.
Lời này của nàng đúng là chân thực, vạn nhất vị Từ lão này thật ngã xuống ở đây, chuyện thức tỉnh vườn Bàn Đào của Dao Trì các nàng sẽ thất bại.
Huống chi vị Từ lão này còn là cha của Từ Khuyết, nếu như hắn có chuyện gì bất trắc, tương lai làm sao giải thích với Từ Khuyết?
- Không sao cả, lão phu nắm chắc trong lòng, tên tiểu tử khốn kiếp này quá không biết điều, một chút lễ nghi đều không có, lão phu nhịn y rất lâu rồi, ngày hôm nay liền để lão phu dạy dỗ y một chút.
Từ Khuyết xua tay, khắp khuôn mặt đều là vẻ tức giận, như là một ông lão bị tức giận làm mất đi lý trí.
- Nhưng mà. . .
- Không nhưng nhị gì cả, chiến ý của lão phu đã quyết, con dâu, ngươi nghe lời, đứng ra sau lão phu đi!
Từ Khuyết cắt ngang Bạch Thải Linh, giọng điệu vô cùng kiên định, không cho phép từ chối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận