Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 632: Dùng Sai Pháp Quyết

- Có trá!
Khương Ngọc Thụ lập tức ý thức được có điều không đúng, vội vàng lùi về sau.
Những người còn lại đều nhíu lông mày lại, chuyện này không giống với tính cách của Từ Khuyết lắm, hắn có thể chủ động giúp bọn họ chữa thương.
Từ Khuyết tỏ vẻ hờ hững, nói:
- Khương Trưởng lão không muốn chữa thương sao? Kỳ thực cũng không phải ta không có mục đích, ta không có đạo uẩn, không vào Cổ Điện được, vì thế chỉ có thể giúp các ngươi chữa thương, thế nhưng ta có một yêu cầu, sau khi các ngươi tiến vào, nhất định phải mang Khương Hồng Nhan ra, không được động vào một sợi lông của nàng, bằng không các ngươi đều phải chết.
- Hừ, chúng ta đã giao Linh Thạch, ngươi giúp chúng ta chữa thương là đạo lý hiển nhiên, ngươi có tư cách gì bàn yêu cầu với chúng ta, còn uy hiếp chúng ta?
Cung gia lão giả nghe thế thì hừ lạnh một tiếng nói.
Từ Khuyết cười lạnh nói:
- Vậy ngươi lăn đi, ngươi đã mất tư cách trị liệu, không cứu ngươi.
Tâm tình hắn vốn không tốt, sao có thể chấp nhận được Cung gia lão giả quái gở.
- Ngươi...
Cung gia lão giả vô cùng tức giận, mặt hiện sát ý!
Lúc này, Đổng Căn Cơ đứng dậy, cười nói:
- Cung Đạo hữu không phả có ý đó, hai vị không cần tổn thương hòa khí, bây giờ Cổ điện đang ở trước mắt, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực xông vào mới phải.
- Hừ!
Cung gia lão giả hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không tiếp tục đối đầu với Từ Khuyết.
Ông ta biết rõ, nếu như Từ Khuyết không giúp ông ta khôi phục thương thế, ông ta sẽ không có cách nào xông Thanh Đồng Cổ Điện.
Nhưng trong lòng Từ Khuyết liên tục cười lạnh, từ lời nói của Liễu Tĩnh Ngưng, hắn có thể hiểu rõ Cổ Điện này đám người kia không thể xông, dù thật sự giúp bọn họ khôi phục thương thế, bọn họ cũng không cứu được Khương Hồng Nhan.
Đương nhiên, Từ Khuyết cũng không thể thử, bởi vì cho dù đám người kia khôi phục thương thế sau đó thật sự có thể xông vào, ngược lại sẽ có thể gây ra bất lợi với Khương Hồng Nhan.
Mà trước mắt, Từ Khuyết cũng muốn vào Thanh Đồng điện, nhưng thật bất đắc dĩ, hắn không có đạo uẩn, nên không thể đi vào.
- Đạo hữu, yêu cầu của ngươi, Đổng Căn Cơ đồng ý, Hồng Nhan cũng là bạn tốt của ta, ta nhất định sẽ cứu nàng ra. Nhưng trước tiên chúng ta phải nói rõ ràng, Tiêu Diêu Lâu ta giao Linh Thạch trước, ngươi phải khôi phục thương thế cho chúng ta trước.
Đổng Căn Cơ cười nói, dáng vẻ vô cùng ôn hòa.
Mọi người đều không nói gì, ai cũng biết Đổng Căn Cơ này vốn là một kẻ dối trá, đối với biểu hiện này của y đã thành thói quen.
Từ Khuyết khoát tay một cái:
- Không cần thiết phải tranh cãi, các ngươi đã đều nộp Linh Thạch, ta sẽ giúp các ngươi khôi phục, đều nằm xuống đi, Husky có thể giúp các ngươi khôi phục trong một lần, nhưng vấn đề là các ngươi phải chịu được đau đớn.
- Đây là đương nhiên.
Đổng Căn Cơ vui vẻ nói, nếu y khôi phục thương thế, người thứ nhất y muốn giết chính là Từ Khuyết.
Những người còn lại cũng vội vàng gật đầu, lúc trước bọn họ đều đã thấy cảnh Từ Khuyết chữa thương, xương cốt đều bị đập vỡ, vừa nhìn đã biết là rất đau, nhưng tên tiểu tử này đều có thể nhịn được, bọn họ sao có thể không chịu được chứ.
Dưới sự hướng dẫn của Từ Khuyết, 20 cường giả Luyện Hư kỳ sau khi nộp hơn trăm vạn Linh Thạch, đều bước đến một mảnh đất trống, nằm thẳng xuống.
Bọn họ không lo lắng Từ Khuyết sẽ gây bất lợ cho bọn họ, bởi vì lúc này ai cũng rõ ràng, Từ Khuyết cơ bản là đã thành đồ bỏ đi, mặc kệ hắn tu luyện pháp quyết mạnh mẽ tới đâu, không có đạo uẩn, thì không thể trở thành Luyện Hư kỳ, cũng không thể giết bọn họ.
- Khổ cực cho ngươi Husky, ngươi yên tâm, lần này ngươi trả giá cao, ta nhất định sẽ mua linh dược bù đắp cho ngươi.
Từ Khuyết nhìn về phía Husky, đau lòng nói.
Husky cũng đi lên trước, thở dài:
- Ài, thôi, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, ngày hôm nay bản thần tôn bất chấp.
Nói rồi nó bước đến đến trước mặt 20 cường giả Luyện Hư kỳ, sắc mặt nghiêm nghị, hai chân trước bỗng dưng vung mấy cái, dường như đang sử dụng pháp quyết trâu bò gì.
Từ Khuyết cười lạnh đứng ở phía sau, ánh mắt nhìn về phía Liễu Tĩnh Ngưng:
- Thật sự không có cách nào để ta trong thời gian ngắn có được đạo uẩn sao?
Đùa giỡn những người này xong, việc cấp bách bây giờ vẫn là phải tìm được biện pháp cứu Khương Hồng Nhan.
Liễu Tĩnh Ngưng lắc lắc đầu:
- Không có cách nào, tình huống ngươi như thế, từ cổ chí kim chưa bao giờ có, ta cũng không nghĩ ra ngươi không có đạo uẩn, tại sao lại có thể đi tới được bước này.
- Vậy không có tu sĩ nào trong quá trình tu luyện xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau đó mất đi đạo uẩn sao?
Từ Khuyết không cam lòng hỏi, bình thường chỉ cần xuất hiện tình huống như thế, khẳng định sẽ có người nghĩ biện pháp để chữa trị đạo uẩn, biện pháp như thế, cũng thích hợp với hắn.
- Tình huống như thế đương nhiên là có, nhưng sau khi mất đi đạo uẩn, bọn họ đều thành phế vật, không có phương pháp nào có thể bù đắp, hơn nữa cảnh giới cũng không tiến thêm nữa, đời này chỉ có thể là một phàm nhân biết pháp quyết.
Liễu Tĩnh Ngưng nói.
Vẻ mặt Từ Khuyết lập tức sụp đổ, tin tức này quá đau đớn, nhiều năm như vậy, lẽ nào không có ai tìm được cách chữa trị đạo uẩn sao?
- Đều nằm xuống rồi, bản thần tôn sắp ra tay đây.
Lúc này, Husky hô to một tiếng, bay thẳng đến vị trí Đổng Căn Cơ đang nằm.
Vèo!
Nó nhảy lên thật cao, một chân đột nhiên đá tới giữa hai chân Đổng Căn Cơ.
Ầm!
- Aaaaa...
Trong khoảnh khắc, cả người Đổng Căn Cơ từ trên mặt đất bật dậy, hai mắt trừng lớn, kêu gào thảm thiết!
- Này, kêu la cái gì! Chỗ này của ngươi lúc trước bị tiểu tử kia làm bị thương, bản thần tôn giúp ngươi trị liệu trước tiên, ngươi kêu sẽ không có tác dụng.
Husky cau mày nói.
Mọi người nhất thời ngạc nhiên.
Chẳng lẽ đau đớn không thể kêu, nếu kêu lên sẽ vô dụng?
- Đúng vậy! Lúc trước ta bị đánh thảm như vậy cũng không kêu, các ngươi kêu cái rắm à! Đổng Căn Cơ, ngươi tốt xấu cũng là một lâu chủ, làm sao mà một chút xíu đau đó cũng không chịu được thế?
Từ Khuyết mở miệng nói, trong giọng nói tràn ngập vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lúc này, Đổng Căn Cơ quả thực muốn giết người.
Y hoài nghi Từ Khuyết đang kết hợp với Husky để đùa giỡn bọn họ.
Nhưng lại nghĩ đến dáng vẻ lúc trước của Từ Khuyết, hơn nữa đúng là hắn cũng không kêu thảm thiết gì, nên tạm thời bỏ đi nghi ngờ, cắn răng nhẫn nhịn đau đớn, trầm giọng nói:
- Đến... đến đây đi, chuyện này... lần này ta nhất định sẽ nhịn được.
- Được!
Husky gật đầu, lui về sau một bước, rồi nó chạy lấy đà, nhảy lên thật cao, lại là một cước, như đạn pháo đánh xuống giữa hai chân Đổng Căn Cơ.
Ầm!
Lần này, Husky dùng lực cực kỳ lớn, một chân đạp xuống trực tiếp ra tạo một lỗ thủng to trên mặt đất, mà chỗ kia của Đổng Căn đã máu thịt be bét.
- Aaaa...
Đổng Căn Cơ có muốn nhịn đến thế nào đi nữa, cũng căn bản không chịu đựng được, y kêu lên một tiếng thảm thiết tan nát cõi lòng.
Nỗi đau này không giống với những vết thương khác, chỉ có nam nhân mới hiểu thôi.
- Dựa vào, ngươi lại kêu rồi, có muốn chữa nữa hay không, ngươi hại bản thần tôn lãng phí sức lực hai lần rồi đấy!
Husky lập tức giận dữ nói.
Từ Khuyết cũng lắc đầu:
- Ài, người luôn được nuông chiều, không thể nhẫn nhịn được nỗi đau cũng là điều bình thường, Husky, trước tiên chữa cho người khác đi.
Mọi người cũng đều cau mày.
Đổng Căn Cơ này quá yếu, đường đường là cường giả Luyện Hư kỳ, không phải chỉ bị một con chó đánh hai lần sao, một chút đau đớn ấy cũng không chịu được?
- Tính toán một chút, chỗ này của ngươi cũng không thể chữa trị nữa rồi, bản thần tôn đi giúp người khác chữa thương trước vậy, không thể tiếp tục lãng phí sức lực trên thân thể ngươi nữa.
Husky lắc đầu nói.
Từ Khuyết lại đột nhiên kinh ngạc thốt lên:
- Chờ đã, Husky, ngươi có phải đã dùng sai pháp quyết? Ta để ngươi dùng "Cứu cực vô địch giúp ta khỏe mạnh quyền", ngươi lại dùng "Đoạn tử tuyệt tôn cước" làm gì?
- Hả?
Husky lập tức ngơ ngác tại chỗ, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:
- Mẹ nó, thật sự dùng sai rồi, xin lỗi nhé huynh đệ.
Đổng Căn Cơ đã sớm bị đau đớn dằn vặt đến phát điên, lúc này nghe được lời của Từ Khuyết và Husky, trong nháy mắt nổi giận.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói chuyện, Từ Khuyết đã tức giận hét lớn:
- Xin lỗi cái rắm, xin lỗi mà hữu dụng thì còn cần cảnh sát làm gì? Mẹ nó, ngươi nhìn ngươi khiến người ta thành ra thế kia, còn không nhanh tìm đầu giun đến bù đắp cho y!
Bạn cần đăng nhập để bình luận