Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 553: Lão Tử Không Giả Bộ!

Tạc Thiên Bang Lý Bạch?
Sư thừa Thủy Bì Đa Dã Kết Y lão sư?
Tên gọi mà Từ Khuyết vừa tự giới thiệu này, làm cho mấy người ở đây đều sửng sốt một chút.
Bởi vì cái tên gọi này quá kỳ quái, ai cũng chưa từng nghe nói qua Tạc Thiên Bang gì đó, càng không ai nghe nói qua Thủy Bì Đa Dã Kết Y lão sư gì kia.
Dù sao ở Đông Hoang đại lục, chỉ có danh sư mới tự báo ra sư thừa, bằng không bình thường sẽ không dễ dàng nhắc tới.
Vì thế mấy người lập tức liền phán đoán ra được, cái tên thiếu niên Lý Bạch trước mắt này, chắc là một tên thiên kiêu hồ đồ vừa bước vào thế tục rèn luyện, thêm vào dáng vẻ thư sinh nho nhã của hắn, lập tức để cho mấy người cảm thấy, cái tên này còn quá non.
Nhưng mà, Cung Nguyệt lại nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết nói:
- Ta hỏi ngươi, trên người ngươi sao có khí tức của con cháu Cung gia ta? Hơn nữa còn lúc ẩn lúc hiện?
Nàng rất kỳ quái, nói như vậy, loại khí tức này chỉ có dòng chính của Cung gia bọn họ mới nắm giữ, nếu như có người ngoài nắm giữ loại khí tức này, nói rõ là đã từng tiêu diệt qua dòng chính của Cung gia bọn họ!
Nhưng khí tức này quá yếu, lúc ẩn lúc hiện, nếu như tiêu diệt qua dòng chính của Cung gia bọn họ, khí tức không có lý do nào lại yếu như thế, hơn nữa gần đây cũng không nghe nói trong tộc có huynh đệ tỷ muội nào bị giết, cho nên nàng mới không có lập tức ra tay, nhưng vẫn dừng lại chất vấn Từ Khuyết.
Nhưng mà, lúc Từ Khuyết nghe được con cháu Cung gia, lập tức liền thầm nói không ổn.
Hắn đương nhiên biết khí tức trên người mình là chuyện gì xảy ra, mấy ngày trước sau khi giết Cung Phong, lúc tra xét nhẫn chứa đồ có một tia ánh sáng đỏ nhằm tới phía mình, bị Husky đánh tan, nhưng vẫn có một sợi nhỏ tiến vào trong cơ thể, biến thành một đạo khí tức rất suy yếu.
Husky nói đây là một loại ấn ký, là ấn ký chứng minh hung thủ, nhưng phạm vi cảm ứng rất nhỏ, cơ bản là không có ảnh hưởng gì.
Từ Khuyết quên mất chuyện này, cũng không biết rằng, ngày hôm nay lại trùng hợp gặp phải người của Cung gia như thế, còn tiếp xúc trong khoảng cách gần như vậy, bị phát hiện cũng là chuyện rất bình thường.
- Cô nương, tại hạ là là người đọc sách, thế nhưng không biết ngươi đang nói gì.
Từ Khuyết bắt đầu giả bộ hồ đồ, tỏ ra dáng dấp hồ đồ, nhìn qua như là một thiếu niên ngây thơ.
Ánh mắt của Cung Nguyệt hùng hổ doạ người, nhíu mày nói:
- Ngươi gần đây có phải tiếp xúc qua người của Cung gia ta?
- Không có mà, tại hạ mới vừa từ trong sư môn xuống núi lịch lãm, liền một đường lên Truyền Tống Trận đến Minh Nguyệt Lâu, không gặp phải người nào của Cung gia cả, à đúng rồi đúng rồi, lúc đến có nhìn thấy một lão ăn mày vô cùng xấu xí, ta còn cho ông áy một chút Linh Thạch, ông ấy kích động đến nỗi nắm tay ta.
Từ Khuyết nói ra.
- Lão ăn mày?
Cung Nguyệt không khỏi cảm thấy rất nghi ngờ.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt mấy người đều biến đổi.
Đặc biệt là Cung Nguyệt, nàng tức giận tại chỗ, lớn tiếng quát lên:
- Lớn mật, ngươi dám sỉ nhục Cung gia ta?
Nàng vừa mở miệng hỏi Từ Khuyết có phải là tiếp xúc qua với người Cung gia không, Từ Khuyết nói không có, nhưng sau đó còn nói cùng một lão ăn mày xấu xí nắm tay, lời này không phải là chỉ này lão ăn mày kia là người của Cung gia sao?
Cung gia đường đường một đại gia tộc có danh vọng, sao có thể sẽ có người đi ăn mày? Đây không phải sỉ nhục thì là cái gì?
Tiếng quát này của Cung Nguyệt rất chói tai, cũng lập tức gây nên sự chú ý của những thiên kiêu còn lại bên trong Minh Nguyệt Lâu.
Đây vốn là một chỗ để thiên kiêu hội tụ, rất nhiều thiên kiêu tụ tập ở chỗ này, có người ăn chơi chè chén, có người kết giao bạn tốt, cũng có người ở đây tiến hành giao dịch.
Thân phận của Cung Nguyệt bất phàm, thêm vào tu vi Anh Biến kỳ tầng chín, ở bên trong thiên kiêu cũng là tồn tại đại danh đỉnh đỉnh.
Nàng đột nhiên lớn tiếng quát mắng, đoàn người lập tức đều bị hấp dẫn quay sang, đều tập trung mà lại, muốn nhìn một chút đến cùng là con ma đen đủi nào lại trêu chọc đến thiên kiêu chi nữ của Cung gia.
- Ồ, hình như là thiếu niên Anh Biến kỳ tầng bốn kia, hắn làm sao chọc tới Cung Nguyệt rồi?
- Ha ha, cái tên này sắp xong đời rồi.
- Trêu chọc đến Cung Nguyệt, chẳng khác nào là trêu chọc Cung gia và Khương gia.
- Chỉ có thể trách vận may của tiểu tử này không được tốt, ngày hôm nay Khương Sơn của Khương gia cũng tới Minh Nguyệt Lâu, gần đây Cung Nguyệt rất thân cận với y, y đồng thời còn là một trong những người dự bị cho vị trí Thánh Tử tương lai của Khương gia.
Trong đại sảnh rất nhiều thiên kiêu đều bắt đầu nghị luận, tỏ vẻ cười trên sự đau khổ của người khác, bộ dáng xem trò vui không chê chuyện lớn.
Từ Khuyết vào lúc này đúng là rất bình tĩnh, chỉ là trong lòng cũng có chút không biết nói gì, vốn là hắn không muốn gây sự, dự định điều tra hướng đi của Nữ Đế một chút rồi đi tìm nàng, hắn cũng không ngờ rằng hôm nay lại gặp nhiều chuyện phiền toái như vậy.
Lúc này mới vừa tới Đông Hoang ngày thứ nhất, đầu tiên là gặp phải ba nữ nhân Luyện Hư kỳ, thật vất vả mới bỏ rơi các nàng, trên đường lại gặp phải Hàn Quốc Cường cái gì đó, bây giờ ngược lại tốt, trực tiếp va vào người của Cung gia và Khương gia.
Quá tà môn, vận khí ngày hôm nay có gì không đúng rồi.
Từ Khuyết không khỏi nhíu mày.
- Ngươi vừa mới nói tên ngươi là gì, Lý cái gì? Ngươi biết chúng ta là ai không?
Lúc này, một tên nam tử Anh Biến kỳ tầng sáu đi ra, trêu tức nhìn Từ Khuyết nói.
Từ Khuyết quyết định tiếp tục giả bộ hồ đồ, tỏ vẻ mơ hồ nói:
- Các ngươi là ai thế?
- A, ngay cả chúng ta cũng không biết là ai, còn dám đến Minh Nguyệt Lâu làm càn?
Nam tử Anh Biến kỳ tầng sáu đột nhiên cười gằn.
Mấy người bên cạnh cũng lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết.
Chỉ có tên nam tử Anh Biến kỳ tầng mười Khương Sơn kia, sau khi lạnh lùng quét qua Từ Khuyết một cái, liền không nhìn hắn thêm nữa, ánh mắt rơi vào Cung Nguyệt nói:
- Tiểu Nguyệt, chúng ta đi vào trước đi.
Cung Nguyệt gật gật đầu, không chần chờ chút nào, xoay người cùng Khương Sơn rời đi.
Lúc này, Khương Sơn quay lưng lại đám người Từ Khuyết, đạm mạc nói:
- Minh Nguyệt Lâu cấm chỉ tranh đấu, trước tiên đuổi hắn ra ngoài, lại giết, hành động bí mật chút, đừng để ô uế địa phương này.
Dứt tiếng, tên nam tử Anh Biến kỳ tầng sáu cùng với vài tên Anh Biến kỳ tầng bảy khác, đồng thời đáp một tiếng "Dạ", liền cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết, tràn ngập trêu tức.
Rõ ràng, Khương Sơn không những chỉ có tu vị mạnh mẽ, uy tín ở trong mấy người cũng rất cao, mấy người đối với y mà nói đều tuân theo không chậm trễ chút nào.
Cung Nguyệt như vậy, những người khác cũng như thế.
Sắc mặt của Từ Khuyết cũng lập tức âm trầm, hắn vốn không muốn gây sự, nhưng những này người quá kiêu ngạo, đặc biệt Khương Sơn kia, quả thực trang bức đến không giống ai, khiến cho Từ Khuyết rất căm tức.
Chỉ là Từ Khuyết vẫn chưa làm, trái lại lộ ra vẻ sợ hãi "Kinh hoảng" nói:
- Đừng mà! Tại hạ là là người đọc sách, vẫn chưa trêu chọc các ngươi mà?
Nếu như muốn giết những người này, nhất định phải sử dụng chút hành động mê hoặc đối phương, hạ thấp cảnh giác của bọn họ, sau đó giết chết từng người.
Khương Sơn hiển nhiên là không muốn tự mình động thủ, vì thế phái mấy tên Anh Biến kỳ tầng sáu, bảy tới đối phó Từ Khuyết.
Điều này cũng hợp với ý Từ Khuyết, nếu như mấy người này liên thủ, Từ Khuyết khẳng định chỉ có thể đánh một chút liền chạy.
Nhưng nếu như tách ra, Từ Khuyết lại không có gì phải sợ cả.
Chỉ là chuyện diễn kịch này vẫn phải diễn đúng chỗ, trước tiên làm bộ sợ hãi một chút, chờ sau khi rời khỏi đây lại giết mấy tên Anh Biến kỳ tầng sáu, bảy này, trở về mới có thể cùng Khương Sơn cùng Cung Nguyệt kia thanh toán.
- Ha ha, đúng là loại hèn nhát!
Vài tên Anh Biến kỳ tầng sáu, bảy lập tức cười to.
- Liền người như thế, còn có thể có tư cách trở thành thiên kiêu sao?
- Vô vị. Còn tưởng rằng sẽ có một hồi trò hay để xem đây, kết quả chỉ là một tên quỷ nhát gan Anh Biến kỳ tầng bốn.
Những thiên kiêu đang dự định xem trò vui ở đây, cũng đều lắc đầu cười nhạo, mất đi hứng thú.
- Tại hạ... tại hạ trước tiên cáo từ.
Lúc này, Từ Khuyết giả ra một bộ dáng rất sợ sệt, vội vội vàng vàng xoay người muốn rời khỏi Minh Nguyệt Lâu.
Phải dẫn những người này đi ra, mới có cơ hội tiêu diệt bọn họ.
Mà lúc này hắn chạy, cũng thuận theo ý của vài tên thiên kiêu Anh Biến kỳ tầng sáu, bảy kia, dù sao Minh Nguyệt Lâu cấm chỉ tranh đấu, bọn họ cũng muốn Từ Khuyết đi ra ngoài, như thế sẽ dễ dàng giết chết hắn.
Nhưng vào lúc này, Từ Khuyết còn chưa bước ra khỏi Minh Nguyệt Lâu, trước cửa liền đột nhiên xuất hiện một đám hộ vệ.
Trong đó có một tên hộ vệ đội trưởng là Anh Biến kỳ tầng sáu, tỏ vẻ âm trầm, quát to:
- Ai là Lý Bạch, lăn ra đây cho Hàn Quốc Thắng ta!
Bạch!
Trong nháy mắt, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Đông đảo thiên kiêu đều sửng sốt, thậm chí là những người muốn giết Từ Khuyết kia cũng ngẩn ra.
Lý Bạch?
Đây không phải là tên nhát gan đứng ở cửa kia sao?
Hắn làm sao chọc tới đội trưởng đội hộ vệ của Thiên La Thành rồi?
- Ca, chính là hắn! Hắn chính là Lý Bạch, ở bên đường đánh ta, còn phun nước miếng vào người ta, bức ép ta đổi tên!
Lúc này, phía sau Hàn Quốc Thắng chui ra một tên nam tử sưng mặt sưng mũi, dung nhan như sắp bị hủy, chỉ vào Từ Khuyết nói.
Tất cả mọi người ở đây lần nữa ngạc nhiên.
Lý Bạch? Bên đường đánh em trai Hàn Quốc Thắng, phun nước miếng đầy người y, còn ép buộc người ta đổi tên?
Không đúng rồi, đây là chuyện mà tên nhát gan này có thể làm sao?
Từ Khuyết cũng há hốc mồm một trận, làm sao ngày hôm nay chuyện gì cũng đều va vào mình, đây cmn cũng là quá xui xẻo rồi đi?
- Ngươi chính là Lý Bạch?
Con ngươi của Hàn Quốc Thắng, lúc này quét về phía Từ Khuyết, đằng đằng sát khí.
- Bạch cm ngươi á, phi!
Từ Khuyết trực tiếp phun một ngụm nước miếng lên trên người Hàn Quốc Thắng, tiếp đó thân hình đột nhiên chợt lui, trong tay lấy ra một thanh Huyền Trọng Xích, hướng vài tên thiên kiêu phía sau quát to:
- CMN, lão tử không giả bộ nữa, đều cút lại đây cho ta, ta muốn đánh với mười tên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận