Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1011: Làm Chút Chuyện

Từ Khuyết đã thu hoạch được đầu mối có tác dụng nhất, lúc trước từ trong băng cốc bị truyền tống đến địa phương âm u ẩm ướt kia, lại chính là nhà lao bên trong miệng của lão già mặc áo bào đen.
Chuyện này thú vị đây, chỉ cần tùy tiện làm chút chuyện ác, truyền tống vào nhà lao, chữa trị trận văn liền có thể rời đi.
- Khụ, Vương công tử, ngươi đây là. . . muốn làm gì?
Ông lão lại phát hiện ra vẻ mặt của Từ Khuyết không đúng, vội vàng mở miệng hỏi dò.
Dù sao con hàng Từ Khuyết này chưa bao giờ làm việc theo lẽ thường, vạn nhất thật sự xảy ra chuyện gì, chỉ sợ cũng sẽ gây ra đại loạn.
- Không làm gì cả, đi, chúng ta đi ra ngoài dạo một vòng, nhìn xem có chuyện gì có thể thấy việc nghĩa hăng hái mà làm hay không.
Nét mặt của Từ Khuyết biểu lộ ý cười, trực tiếp đứng dậy.
- Gào, tiểu tử, ngươi còn có thể làm việc thiện?
Husky lập tức chấn kinh.
- Phí lời, ta từ nhỏ đã thuộc đội thiếu niên tiền phong, lên đại học còn được bình chọn là mười thanh niên ưu tú ở trường học nữa đây.
Từ Khuyết lộ ra vẻ ngạo nghễ nói.
Lông mày của ông lão lại hơi nhíu, liền ngay cả cô gái mặc áo đen cũng lộ ra biểu hiện ngờ vực, hiển nhiên là không tin con hàng này còn có thể làm việc thiện.
Mặt mũi của tên này nhìn đến quá có tính lừa dối, nhìn qua thì hào hoa phong nhã, ôn tồn lễ độ, như là một thiếu niên hiền lành.
Trên thực tế lại ý nghĩ xấu chứa đầy bụng, có thể khiến người sống tức chết, mấu chốt là thủ đoạn lại vô cùng tàn nhẫn, tuyệt đối là người đã tai họa qua vô số sinh mệnh.
- Vương công tử, nếu như làm việc tốt, vậy chúng ta cùng đi đi.
Ông lão lúc này cũng đứng lên, muốn cùng theo ra ngoài xem xem.
Y lo lắng tên này sẽ gây ra đại sự gì đó, liên luỵ y vào, dù sao lúc vào thành, có vô số con mắt đều nhìn thấy bọn họ đi chung với nhau.
- Cùng đi thì cùng đi.
Từ Khuyết cười nhẹ, gọi bọn Khương Hồng Nhan, liền cất bước ra ngoài khách sạn.
Lão nhân mặc áo bào đen thấy thế, không khỏi nhìn về phía ông lão:
- Sư đệ, người này nhìn qua có vẻ nho nhã, ngươi sao lại tỏ ra lo lắng như thế? Yên tâm đi, ở trong Thiện Ác thôn tuy rằng có rất nhiều người cướp làm việc thiện, nhưng sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào đâu.
- Ha ha, sư huynh, ta không phải lo lắng an nguy của hắn, ta là lo lắng an nguy của người khác và chúng ta.
Ông lão lập tức cười khổ.
- Ồ? Lời ấy nghĩa là sao?
Lão nhân mặc áo bào đen ngẩn ra.
- Sư huynh, ngươi có chỗ không biết rồi, người này nhìn qua có vẻ hiền lành, trên thực tế lại tâm ngoan thủ lạt, ngay cả ta đều kiêng kỵ hắn ba phần, nói chung chúng ta vẫn đi theo thì tốt hơn, miễn cho hắn thật sự làm ra chuyện gì đó khác người, liên luỵ tới chúng ta.
Ông lão lắc đầu nói xong, liền dẫn cô gái mặc áo đen cất bước đi theo.
Lão nhân mặc áo bào đen không khỏi nhíu nhíu mày, thầm nói:
- Một người trẻ tuổi, dù xấu thì cũng có thể xấu tới mức nào? Haizz, người sư đệ này của ta vẫn không thay đổi, quá mức cẩn thận rồi.
Nói xong, lão nhân mặc áo bào đen cũng rời khỏi khách sạn.
. . .
Lúc này, trên đường cái.
Từ Khuyết lại mang theo bọn Khương Hồng Nhan, nghênh ngang đi ở trên đường.
Hắn đi ra chính là muốn nhìn một chút xem trong thành có chỗ nào cất giấu bảo bối, nếu như không có, liền tìm cơ hội gây sự, đi tới nhà lao chữa trị trận văn, sau đó liền rời đi.
Một chuyến này coi như là đi không công, thế nhưng cũng không sao cả, ngược lại là còn có mấy ngày nữa, Phá Không Phù liền có thể hoàn thành, hắn thuần túy xem như giết thời gian vậy.
- Tiểu tử, ngươi muốn đến cái nhà lao kia?
Lúc này, đôi môi của Khương Hồng Nhan nhẹ nhàng động, truyền âm hỏi.
Hiển nhiên nàng đã nhìn ra tâm tư của Từ Khuyết, trên mặt mang theo ý cười.
Từ Khuyết gật gật đầu:
- Nếu như ở đây tích lũy điểm thiện, ta ngược lại thật sự có lòng tin có thể hoàn thành, nhưng sẽ tốn rất nhiều thời gian, thực sự không cần thiết. Liền dứt khoát đi một con đường tắt, trực tiếp rời khỏi nơi đây.
- Ừm.
Khương Hồng Nhan khẽ cười, gật đầu, tán thành đề nghị của Từ Khuyết.
Mấy người bắt đầu đi dạo quanh ở trên đường, dọc theo đường đi nhìn thấy không ít người tốt chuyện tốt, các loại thấy việc nghĩa hăng hái làm đang diễn ra từng giây.
Đương nhiên, nếu như mình chủ động sáng tạo khó khăn, cố ý để cho người khác đến giúp, vậy không có cách nào thu được điểm thiện, điểm này Từ Khuyết đã tự mình thử một lần, bị lão nhân mặc áo bào đen vạch trần.
Đoàn người ở trên đường đi dạo một vòng, Từ Khuyết xem như là đã rõ ràng, cả tòa thành căn bản không có bảo bối gì.
Năm đó chỗ này vốn chỉ là một toà thôn trang nhỏ, sau đó người tiến vào nhiều hơn, mọi người tranh nhau không trả giá xây dựng thành trì, thậm chí ngay cả điêu khắc gì đó đều làm luôn, chính là vì kiếm lấy điểm thiện mà thôi.
Bây giờ toà thành trì này nhìn qua tuy rằng khí thế, nhưng lại cực kì nghèo, căn bản không tồn tại chí bảo.
Ở nơi này, quý giá nhất cũng chỉ có điểm thiện.
- Haizz, không thu được gì. Xem ra thật phải rời đi, chờ ở nơi như thế này quả là vô vị.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, làm ra quyết định.
- Rời đi? Vương công tử, ngươi là muốn đi đâu?
Ông lão vừa nghe thấy thế, vội vàng hỏi.
Lão nhân mặc áo bào đen cũng mở miệng nói:
- Người trẻ tuổi, xung quanh nơi này đều là hoang sơn dã lĩnh, chỉ có chỗ này mới có người tồn tại, nếu như ngươi rời đi, chỉ sợ cũng không làm được việc thiện.
- Khà khà, ai nói ta muốn đi hoang sơn dã lĩnh, ta chính là muốn đi. . .
Từ Khuyết nở nụ cười, đang nói chuyện, nhưng nói còn chưa dứt lời, liền đột nhiên dừng lại.
Chỉ thấy phía trước có một nam một nữ đang mang theo một đứa nhỏ đi dạo phố, mới vừa mua cho đứa nhỏ một cái kẹo hồ lô, đứa nhỏ còn chưa kịp ăn miếng nào, kẹo hồ lô liền không cẩn thận rơi xuống đất.
Hài tử lập tức "Oa" một tiếng, khóc lên.
Tình cảnh này vừa lúc bị Từ Khuyết nhìn thấy, lúc này hắn vươn cổ, dưới chân bước ra thiểm điện, lấy tốc độ nhanh nhất xông lên phía trước.
Người có cùng loại cử động với hắn không ít, loại cơ hội thấy việc nghĩa hăng hái làm ngàn năm một thuở này, làm sao có thể bỏ qua?
Nhưng mà những người khác vẫn chậm một bước, Từ Khuyết lấy tốc độ cùng khoảng cách thủ thắng, cấp tốc móc ra một viên hạ phẩm Linh Tinh, mua lại kẹo hồ lô từ tiểu thương.
Nguyên bản tiểu thương còn muốn miễn phí đưa cho đứa bé kia một cây kẹo mới, kiếm chút điểm thiện, cũng không biết được rằng tốc độ của Từ Khuyết lại nhanh như vậy, trực tiếp nhét tới một khối Linh Tinh, liền cướp kẹo hồ lô đi.
Thời điểm như thế này, tiểu thương muốn đổi ý cũng đã không kịp, dù sao y đi ra bán kẹo hồ lô, nếu như đột nhiên bởi vậy mà từ chối bán, ngược lại sẽ tăng điểm ác, thực sự là cái được không đủ bù cái mất.
- Hài tử, đừng khóc nữa, ngươi xem đây là cái gì?
Lúc này, Từ Khuyết lại đưa kẹo hồ lô mới mua tới trước mặt đứa nhỏ.
Mấy người vọt tới đây cũng đều dừng bước, tỏ vẻ tiếc nuối, biết là không còn cơ hội nữa.
Lão nhân mặc áo bào đen cũng kinh ngạc một trận, sau khi tỉnh táo lại, mới lắc đầu cười khổ:
- Không nghĩ tới người này phản ứng nhanh như vậy, mới đến, thời cơ làm việc thiện lại tìm đến nhanh như vậy, lão phu đúng là cảm thấy không bằng.
Ông lão cũng gật gật đầu, đồng thời trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy lúc nhìn thấy Từ Khuyết lao ra, y suýt chút nữa đều đã bị dọa sợ, bây giờ nhìn thế mới có thể yên lòng.
Dù sao tên này là đi làm việc thiện, vậy cũng chẳng cần lo lắng gì.
- Ngoan nha, bạn nhỏ không thể tùy tiện khóc, ngươi xem, nơi này của ca ca không phải còn có kẹo hồ lô mới sao?
Lúc này, Từ Khuyết cầm kẹo hồ lô, an ủi đứa nhỏ.
Đứa nhỏ lập tức liền ngừng tiếng khóc, hai con mắt long lanh nước nhìn kẹo hồ lô trong tay Từ Khuyết, trên mặt hiện lên một ít ý mừng.
Lúc này nó duỗi ra tay nhỏ béo ị, liền muốn đón lấy kẹo hồ lô của Từ Khuyết.
Nhưng đột nhiên, Từ Khuyết cầm lấy kẹo hồ lô, một cái liền nhét vào trong miệng mình, sau khi mạnh mẽ cắn một cái mới lộ ra vẻ bỉ ổi khoe khoang nói:
- Khà khà khà, ngươi xem, bây giờ ta có kẹo hồ lô ăn, ngươi không có! Lêu lêu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận