Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 946: Thỉnh Cầu

- Hả?
Từ Khuyết nhất thời trợn to hai mắt.
Không được?
Tại sao không được?
Dựa vào cái gì mà không được?
CMN dáng vẻ soái khí hấp dẫn các em gái, dựa vào cái gì mà không thể để nàng phụng dưỡng ta?
Hơn nữa Từ Phỉ Phỉ nói không được cũng thôi đi, mấu chốt là Husky ngươi hống cái gì? Mắc mớ gì tới ngươi?
Ánh mắt Từ Khuyết nhất thời bắn về phía Husky.
Husky còn tỏ ẻ kiêu ngạo, vênh váo đắc ý nói:
- Bản thần tôn là phó bang chủ Tạc Thiên Bang, dựa theo địa vị thân phận này, nàng cũng phải hầu hạ bản thần tôn.
- Ngươi thối lắm, ai thừa nhận ngươi là phó bang chủ?
Từ Khuyết trực tiếp đập một quyền về Husky.
Husky quay đầu bỏ chạy, tỏ vẻ tức giận bất bình hô:
- Gào, tiểu tử ngươi quá tham lam, muốn nàng đơn độc hầu hạ ngươi, khẳng định có suy nghĩ không đứng đắn!
- Ta nhổ vào! Ta đang giáo huấn ngươi có quan niệm lạc hậu này, hiện tại đã là thời hiện đại, ngươi còn dám muốn có thị nữ!
Từ Khuyết tỏ vẻ chính trực, mạnh mẽ khiển trách:
- Ngươi xem một chút, nữ tử yểu điệu như thế, một mình bị giam ở bên trong mười ngàn năm, bây giờ thật vất vả mới thấy được ánh mặt trời, ngươi lại nhẫn tâm muốn nàng làm thị nữ sao? Ngươi sao có thể vô tình như thế, tàn nhẫn như thế, cố tình gây sự như thế?
- Móa, bản thần tôn vô tình chỗ nào, tàn nhẫn thế nào, cố tình gây sự lúc nào? Là nàng tự mình nói muốn làm thị nữ mà.
- Ngươi không vô tình nơi nào, không tàn nhân nơi nào, không cố tình gây sự lúc nào?
Từ Khuyết trợn mắt nói.
- Hừ, cho dù bản thần tôn vô tình như thế nào đi nữa, tàn nhẫn đến đâu đi nữa, cố tình gây sự như thế nào đi nữa, cũng không thể vô tình hơn, tàn nhẫn hơn, hay cố tình gây sự hơn ngươi!
- Ô, ta có thể vô tình hơn ngươi? Tàn nhẫn hơn ngươi? Còn cố tình gây sự hơn ngươi? Đừng đùa, ngươi mới là kẻ vô tình nhất, tàn nhẫn nhất, cố tình gây sự nhất mà ta từng thấy!
- Phi, bản thần tôn tuyệt đối không vô tình bằng ngươi, không tàn bằng ngươi, không cố tình gây sự như ngươi!
Một người một chó, cứ như thế đứng tại chỗ cãi nhau.
Khương Hồng Nhan từ lâu đã nhìn quen, hờ hững đứng một bên, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhã.
Từ Phỉ Phỉ vẻ mặt tuy có chút ngạc nhiên, nhưng nàng đã sớm hiểu rõ tính cách Từ Khuyết, giờ lại thấy một con chó cũng vô sỉ như vậy, thực sự cảm thấy rất kinh ngạc.
Lúc này, Từ Khuyết cười lạnh một tiếng.
- Ha ha, được, nếu ngươi nói ta vô tình, ta tàn nhẫn, ta cố tình gây sự, vậy ta sẽ vô tình cho ngươi xem, tàn nhẫn cho ngươi xem, cố tình gây sự cho ngươi xem, ngươi chờ đấy cho ta.
Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn về phía Rắn tám đầu, la lớn:
- Rắn tám đầu, mang nồi đến cho ta, đêm nay ta muốn ăn lẩu thịt chó!
- Ăn thịt chó?
Rắn tám đầu sửng sốt một chút, rồi nhìn Husky một chút, nhất thời tỏ vẻ khổ sở nói:
- Không được đâu, thượng tiên, mấy năm qua ta thấy không ít người leo núi, đều nói muốn bảo vệ động vật, đặc biệt là chó, chó là bạn tốt của loài người.
- Má! Baka baka!
Husky nổi giận tại chỗ, như con chó sủa inh ỏi, quát lên với rắn tám đầu:
- Bản thần tôn là sói, mẹ nó, nếu như ngày hôm nay bản thần tôn không tiêu diệt con rắn nhà ngươi, từ đây bản thần tôn sẽ không còn họ bản!
- Hả?
Rắn tám đầu há hốc mồm, vội vàng nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Thượng tiên, hiện tại ta đi lấy nồi còn kịp không?
"Gào!" Husky hét dài một tiếng, bay thẳng về phía rắn tám đầu, khí thế mạnh mẽ, trong miệng quát to:
- Chịu chết đi! Nhận một chưởng mù tạc vô địch của bản thần tôn!
Bạch!
Vuốt chó của Husky bỗng vung lên về phía trước, một đống mù tạc xanh mượt, trong nháy mắt như hạt mưa bắn ra, bay về phía rắn tám đầu, rồi nó lập tức xoay người một cách tiêu sái, quay đầu bỏ chạy, điển hình của hành động hèn mọn.
Rắn tám đầu vẫn sững sờ tại chỗ, chút mù tạc nho nhỏ này đối với nó căn bản không đáng nhắc tới.
Tất cả mù tạc rơi xuống người nó, không gây nên bất cứ thương tổn gì.
Tình cảnh vô cùng lúng túng.
- Cái gì? Làm sao có khả năng?
Husky đứng cách đó không xa, tỏ vẻ khiếp sợ:
- Lúc trước bản thần tôn ăn phải thứ này, suýt chút nữa đã muốn chết đi, làm sao ngươi lại không có việc gì?
Rắn tám đầu cũng ngơ ngác:
- Ta... ta không có mà. Toàn bộ đều rơi vào trên cổ ta.
Từ Khuyết cũng che trán lại:
- Husky, ngươi có thể đừng nghịch nữa hay không? Bằng không ngày hôm nay dù ta buông tha ngươi, nhưng sau này ở bên ngoài, ngươi tuyệt đối đừng nói ngươi thuộc Tạc Thiên Bang?
- Đậu!
Husky tỏ vẻ ảo não, vung tay lên:
- Thôi, nếu ý trời đã như vậy, thì hôm nay bản thần tôn sẽ tạm thời buông tha con rắn này vậy.
-...
Từ Khuyết lắc lắc đầu, lười để ý tới Husky, trực tiếp xoay người nhìn về phía nữ tử mặc áo trắng, lạnh nhạt nói:
- Phụng dưỡng thì ta không cần, Từ Khuyết ta không phải loại người như vậy. Nếu ngươi thật sự muốn cảm ơn ta, thì nói cho ta năm đó ở nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Công tử, ta...
Nữ tử mặc áo trắng nhất thời tỏ vẻ bị làm khó.
- Không muốn nói thì thôi.
Từ Khuyết trực tiếp khoát tay áo một cái.
Trên thực tế hắn cũng lười tìm hiểu năm đó xảy ra chuyện gì, dù sao hiện tại hắn chỉ muốn tìm được vị trí giao giới điểm hư không, sau đó liền khởi hành rời đi.
Nữ tử mặc áo trắng vội vàng giải thích:
- Công tử, không phải như vậy, mà là đoạn ký ức này năm đó bị chân thân của ta phong ấn, ký ức duy nhất còn dư lại, chính là phải trấn thủ nơi này.
- Vậy được, ngươi tiếp tục trấn thủ đi, nhưng ta lập tức phải rời đi, lúc nào cũng có thể sẽ trở về, ngươi tốt nhất đừng đến nhân gian gây sự, bằng không tự gánh lấy hậu quả.
Từ Khuyết nói xong, cất bước đi vào tàn tích kiến trúc của Côn Luân Tiên Tông.
Nữ tử mặc áo trắng lại mở miệng nói:
- Công tử, chờ chút, ta có một thỉnh cầu, không biết các ngươi có thể mang ta cùng đi hay không? Ảo trận đã biến mất, nếu ta lưu lại nơi này, chẳng bao lâu nữa sẽ tiêu vong.
- Ồ?
Từ Khuyết dừng lại, giống như nghĩ tới điều gì, thâm ý nói:
- Lẽ nào dẫn ngươi đi Tu Tiên Giới, ngươi sẽ không tiêu vong sao?
- Không phải, ta... ta muốn tiến vào bên trong Tạo Hóa Ngọc Điệp của vị cô nương kia, chỉ có như vậy, ta mới có thể sống sót, thậm chí tái tạo thân thể, không bị chân thân ràng buộc.
Nữ tử mặc áo trắng nói, ánh mắt cũng nhìn về phía Khương Hồng Nhan, trong mắt mang theo cầu xin.
Từ Khuyết nở nụ cười, hắn đã sớm cảm thấy không đúng, nữ nhân này vì cảm tạ hắn, trực tiếp nói muốn phụng dưỡng hắn mười năm, hiển nhiên liền không khoa học. Bây giờ nhìn lại, mục đích thực sự của nàng, chính là muốn dùng cớ này tiếp cận bọn họ, được Khương Hồng Nhan cho phép tiến vào bên trong Tạo Hóa Ngọc Điệp.
- Bây giờ ảo trận đã biến mất, tuy rằng ta lấy được tự do, thế nhưng... cũng sống không được lâu. Ta đồng ý mở ra thần hồn, để cô nương trồng vào thần hồn chủng tử, tuyệt đối sẽ không gây ra bất kỳ chuyện gì bất lợi với các ngươi.
Cô gái mặc áo trắng cầu khẩn nói.
Bản thân nàng chính là ảo trận, hiện tại ảo trận biến mất, nàng tự nhiên cũng không sống được lâu, chuyện này cũng là nguyên nhân tại sao Từ Khuyết để nàng ở lại Địa Cầu.
Nhưng nàng lại nhận ra khối Tạo Hóa Ngọc trong tay Khương Hồng Nhan, nhìn thấy hi vọng, thậm chí có thể thoát khỏi ràng buộc chân thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận