Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 836: Độc Môn Dược Thiện Của Tạc Thiên Bang

Chỉ mới bắt đầu?
Mọi người vừa nghe lời này, đã hoàn toàn mơ hồ.
Đám người Đan Ma lão nhân cùng Ngọc Dương Tử xem từ đầu đến đuôi nhưng không hiểu.
Bọn họ luyện đan nhiều năm như vậy, xưa nay chưa từng thấy thủ pháp luyện đan như thế này, càng chưa từng nghe nói có đan dược gì cần đậu nành hoặc là sữa đậu nành phối chế, huống hồ hiện tại ngay cả lò luyện đan Từ Khuyết đều không chạm qua, vậy tính là luyện đan gì.
"Ầm!"
Vừa nghĩ đến đây, Từ Khuyết đột nhiên vỗ một chưởng lên lò luyện đan, toàn bộ lò luyện đan phát ra một tiếng vang vọng.
Ánh mắt mọi người đều nhìn tới, chỉ thấy lòng bàn tay hắn tuôn ra một ngọn lửa màu xanh, đột nhiên bắt vào lò, thúc lò lửa chuyển động.
- Rốt cục cũng bắt đầu rồi!
- Xem hắn rốt cuộc muốn luyện ra đan được gì.
Tất cả mọi người đều vô cùng chờ mong lên.
Nhưng sau khi Từ Khuyết đốt xong lò lửa, hắn lại trực tiếp quay đầu mặc kệ.
Hắn nâng sữa đậu nành vừa đun nóng lên, còn cả chậu sắt đồng thời để vào trong nước lạnh, sau đó lòng bàn tay lần thứ hai bắn ra một tia hỏa diễm, để dưới chậu nước lạnh tiến hành tăng nhiệt độ.
Trong chốc lát, sữa đậu nành phía trên chậm rãi đọng lại một tấm váng đậu.
Từ Khuyết tay mắt lanh lẹ, lập tức vớt lấy váng đậu, quăng về phía không trung.
Váng đậu bay theo đường pa-ra-bôn, bay lên chỗ cao nhất, sau khi rút lấy linh khí mới rơi xuống, tự nhiên co lại thành hình.
Vèo!
Đột nhiên, Từ Khuyết đột nhiên mở rộng thần hồn, phân ra một sợi thần hồn, trong nháy mắt khống chế lấy váng đậu đã thành hình trên không trung, trực tiếp treo lơ lửng giữa không trung, để tùy ý ánh mặt trời chiếu vào.
Mọi người không khỏi nhìn tới choáng váng, sữa đậu nành còn có thể làm như thế?
Cùng lúc đó, Từ Khuyết tiếp tục thao tác vừa nãy, không ngừng đem sữa đậu nành ngưng tụ thành váng đậu, lại quăng váng đậu lên trên không.
Một lát sau, một chậu lớn sữa đậu nành đều biến mất, hóa thành mấy trăm miếng váng đậu, trên không trung đang được tia nắng phơi khô.
- Hắn đến cùng muốn làm gì?
- Từ cổ chí kim, chưa từng nghe nói có đan dược gì cần dùng đậu nành, chớ nói chi là sữa đậu nành và váng đậu.
- Hắn làm hơn nửa ngày, cũng chỉ làm ra chút váng đậu này, tràn ngập linh khí, chẳng lẽ cuối cùng muốn vò thành hạt tròn, hóa thành đan?
Rất nhiều người thấp giọng nghị luận, suy đoán các loại.
Trên mặt Đan Ma lão nhân thủy chung mang theo vẻ xem thường cùng trêu tức, Từ Khuyết làm càng nhiều, y càng vững tin Từ Khuyết cũng không biết luyện đan.
- Phật gia, lão phu nhắc nhở ngươi một câu, chỉ sợ là ngươi đã bị tiểu tử này lừa bịp rồi.
Đan Ma lão nhân nhìn về phía Tằng Đại Phật Gia, nở nụ cười quái gở.
Vân Dương Tử cũng nhíu mày nói:
- Đan Ma Đạo hữu nói không sai, lão hủ dám cam đoan, tiểu tử này căn bản không biết luyện đan.
- Phật gia, ta cũng khuyên ngươi một câu, không nên dễ tin người khác, huống hồ hắn chỉ là một tiểu bối, có tài cán gì mà dám nói trị được bệnh cho tiểu Phật nữ.
Trác Phong cũng lạnh mặt nói.
Tằng Đại Phật Gia thoáng nhíu mày, có chút lo lắng.
Chỉ là khi y quay đầu, nhìn thấy con gái nhỏ của mình đứng trên đài cao, một mặt hài lòng liếm kẹo que, lo lắng trong lòng lại biến mất không tiếng động.
- Tạm thời xem một chút đi, có được hay không được, rất nhanh liền biết!.
Cuối cùng, trên mặt Tằng Đại Phật Gia lộ ra ý cười hiền hoà, giống như một người hiền lành.
Đám người Vân Dương Tử thấy thế lập tức ngậm miệng lại, không nói thêm nữa.
Bởi vì khi Phật gia lộ ra vẻ mặt này, mang ý nghĩa y đã quyết định, không muốn tiếp tục nghe bất kỳ ý kiến gì, nếu bọn họ còn nhiều chuyện, hiển nhiên sẽ có chút không thức thời.
Cùng lúc đó, Từ Khuyết trước lò luyện đan đã hoàn thành bước kế tiếp.
Tất cả váng đậu bị nắng chiếu khô, đều bị hắn đảo qua dầu sôi, một mùi thơm bay ra khiến tất cả mọi người ở đây không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Thậm chí là tiểu Phật nữ cũng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn.
Nhưng rất nhanh, tiểu Phật nữ lại cúi đầu, tiếp tục thưởng thức mỹ vị trong tay mình.
- Lợi hại, luyện đan có thể luyện đến mức khiến người ta muốn ăn, đây là lần thứ nhất ta thấy.
- Ngất, nhưng tên này căn bản không phải đang luyện đan mà.
- Đúng vậy, hắn đốt xong lửa liền không động đến lò luyện đan, nếu như không biết, còn tưởng rằng hắn đang nấu ăn.
- Hả? Không đúng, các ngươi nói tiểu tử này không phải thực sự là đang nấu ăn đấy chứ?
Có người đột nhiên kinh ngạc nói.
Lời này vừa nói ra, lập tức rất nhiều người ở đây đều trợn to hai mắt, càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn.
Bởi vì Từ Khuyết từ đầu tới đuôi, tất cả cử động của hắn đều giống như đang nấu ăn.
Nhưng còn không đợi đoàn người kịp kết luận, Từ Khuyết lại tiếp tục bắt đầu bước kế tiếp.
"Ầm!"
Sau một tiếng vang lanh lảnh, Từ Khuyết đột nhiên vỗ một chưởng trên lò luyện đan đang bị thiêu đến nóng bỏng, nắp lò trong nháy mắt bị đánh bay lên.
Sau đó, này mấy trăm cây váng đậu vừa được chiên dầu, toàn bộ bị đổ vào trong lò luyện đan.
Nhìn thấy tình cảnh này, mọi người ở đây vừa suy đoán xong, lập tức bỏ đi suy nghĩ đấy.
- Hóa ra thật sự luyện đan.
- Hô, thực sự là dọa ta một hồi, vừa nãy vẫn cho rằng hắn muốn món ăn đây.
- Không sao, mặc kệ phía trước làm những váng đậu kia để làm gì, hiện tại bắt đầu dùng tới lò luyện đan là tốt rồi, nói rõ hắn đang chuẩn bị luyện đan.
- Đột nhiên có chút chờ mong, không biết tên tiểu tử này rốt cuộc sẽ luyện ra đan dược gì.
- Đúng vậy, đậu nành rồi đến sữa đậu nành, cuối cùng lại biến thành váng đậu, thật là khiến người ta khó có thể dự đoán.
Đoàn người vây xem nghị luận sôi nổi.
Mấy người Đan Ma lão nhân cùng Vân Dương Tử, còn cả những Luyện Đan Sư ở đây, đều không tự chủ được lộ ra nụ cười khinh thường, lắc đầu liên tục.
Lấy váng đậu đến luyện đan?
Nghĩ quá nhiều rồi.
Mặc kệ là váng đậu hay sữa đậu nành, cuối cùng cũng chỉ là phàm vật, dù có thêm vào Sinh Linh Thủy cũng không thể như linh dược chứa linh khí đặc biệt.
Càng quan trọng hơn chính là, từ trước đến giờ chưa từng nghe nói váng đậu có thể dùng làm dược liệu.
- Xem ra chúng ta có thể thưởng thức một lần bạo lô rồi. Lúc nữa có thể đi ra Vạn Phật Môn, chờ tiểu tử kia bị đuổi ra ngoài.
Vân Dương Tử lạnh giọng cười nói, bởi vì y rất rõ ràng hậu quả của việc ném loạn đồ vật vào trong lò luyện đan, sẽ khiến lò luyện đan nổ tung, đây là chuyện vô cùng bình thường.
- Người này không trừ diệt, chuyện hôm nay chính là sỉ nhục của chúng ta!
Trác Phong mặt không hề cảm xúc đáp.
Đan Ma lão nhân cười không nói, nhưng trong mắt đã sớm tràn ngập sát cơ.
"Vèo!"
Đúng lúc này, một tiếng vang trầm từ phía Từ Khuyết truyền đến.
Bàn tay hắn phất lên, bỗng nhiên từ cửa hàng hệ thống đổi ra một đống đồ vật, tung hết lên trên không.
Toàn trường mọi người định thần nhìn lại, trong nháy mắt mắt choáng váng.
- Cái... cái gì?
- Hắn muốn làm gì? Dùng những thứ này luyện đan?
- Ớt, hoa tiêu, quế, hồi, rượu gia vị, muối ăn?
- Tại sao ta cảm giác ta đang ở trong mộng?
...
Ầm!
Lúc này, lòng bàn tay Từ Khuyết lại đột nhiên bắt ra một đạo hắc hỏa hừng hực, giống như một Hỏa Long màu đen, phóng lên trời, nhiệt độ nóng rực hầu như khiến hư không bị đốt đến vặn vẹo lên.
Mọi người ở đây đều bị khí thế này dọa cho sợ hết hồn, thậm chí là Phật gia cùng đám người Đan Ma lão nhân và Vân Dương Tử cũng trở nên động dung.
- Hỏa diễm thật bá đạo.
- Nếu như để lão phu sử dụng, sau này tỉ lệ thành đan khi luyện đan sợ rằng sẽ tăng cao không ít.
Mấy người Vân Dương Tử, sâu trong đáy mắt đều không khỏi xẹt qua một tia tham lam.
Mà giờ khắc này, Từ Khuyết đang khống chế Bát Hoang Phá Diệt Diễm, hắc hỏa cháy hừng hực, trực tiếp cuốn những hương liệu kia lên không trung, không ngừng đốt cháy rồi tinh luyện.
Rất nhanh, tất cả hương liệu đồ ăn bắt đầu hòa tan trong ngọn lửa, bốc hơi lên từng đợt khói màu đen, đang từ từ hóa thành dịch tinh hoa tinh khiết.
Đám người xung quanh ồn ào bàn luận, Từ Khuyết nghe được từ lâu, nhưng chỉ cười lạnh không nói.
Một đám người ngây thơ.
Các ngươi cho rằng ta đây là cây ớt phổ thông? Móa nó đây là hỏa diễm tiêu sinh trưởng ở trong núi lửa.
Các ngươi cho rằng đây là cây quế phổ thông? Đây chính là hương liệu đỉnh cấp hái từ Thánh Nữ Sơn.
Các ngươi cho rằng đây là cây hồi phổ thông? Đây chính là bát giác hồi hương khoa từ dưới biển sâu của Đông Hải hái tới.
Còn có rượu gia vị này, là rượu cực phẩm chương cất từ trong các loại rượu vạn năm.
Ngay cả muối ăn này, đều là muối tuyết vạn năm ở tầng thấp nhất Băng Sơn.
Tuy tổng cộng chỉ bỏ ra mười điểm trang bức, nhưng đám người các ngươi cả đời đều ăn không được.
- Đi!
Rốt cục, dưới sự chờ đợi gian nan của mọi người, Từ Khuyết trầm giọng hét một tiếng, một tay chỉ về miệng lò luyện đan.
Trong nháy mắt, dịch của hương liệu trên không trung bị tinh luyện ra, trong nháy mắt lao vào trong lò luyện đan.
Sau đó, Từ Khuyết nhanh chóng thu hồi ngọn lửa màu đen về, trực tiếp vờn quanh lò luyện đan, tiến hành đun nóng 360 độ toàn diện.
"Ùng ục ùng ục!"
Dưới nhiệt độ cao đáng sợ, trong lò luyện đan rất nhanh phát ra từng tiếng lăn lộn kịch liệt.
- Không được, đây là dấu hiệu muốn bạo lô!
Trong nháy mắt, có người sắc mặt kịch biến, kinh ngạc thốt lên một tiếng, điên cuồng lùi lại.
Đồng thời, đoàn người vây xem cũng sợ đến thất sắc, dồn dập lui về phía sau.
Chỉ có đám người Vân Dương Tử, trên mặt lộ ra vẻ "Quả thế" cùng nụ cười trêu tức.
- Đan thành! Lên lô!
Nhưng lúc này, Từ Khuyết đột nhiên trầm giọng hét một tiếng, bỗng nhiên vỗ một chưởng lên lò luyện đan.
"Coong!"
Trong tiếng kim loại rung lên, nắp lò trong nháy mắt bay lên, trên không trung vỡ vụn thành tro, tan theo gió.
Sau đó, từng luồng khói trắng từ trong lò luyện đan từ từ bay lên, một mùi hương thấm ruột thấm gan, thậm chí khiến người ta không nhịn được nhiệt huyết dâng trào, trong nháy mắt tràn ngập toàn trường.
- Phật gia, Tạc Thiên Bang độc môn dược thiện cứu cực gậy cay, đã luyện thành!
Từ Khuyết dùng ngón tay nhẹ nhàng nhón lấy, trong nháy mắt từ trong lò luyện đan lấy ra một gậy cay màu đỏ, khóe miệng nhếch lên một vệt ý cười.
Trong khoảnh khắc, toàn trường vắng lặng một mảnh, lặng ngắt như tờ.
Dược thiện? Cứu cực gậy cay?
Tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ, trong đầu trống rỗng, chỉ còn tiếng nuốt nước miếng.
Đan Ma lão nhân cùng Vân Dương Tử và Trác Phong cũng trực tiếp choáng váng.
Lò luyện đan bị nổ trong tưởng tượng chưa từng xuất hiện, ngược lại lại xuất hiện một thứ làm người thèm ăn nhỏ dãi.
Chuyện này... tiểu tử này, rốt cuộc là luyện ra thứ gì?
...
Trên đài cao, tiểu Phật nữ cũng đột nhiên sửng sốt.
"Lạch cạch" một tiếng, kẹo que nàng mà nàng yêu thích không buông tay, trực tiếp rơi xuống đất, nhưng không hề hay biết.
Tằng Đại Phật Gia cũng ngây người, hai mắt chăm chú nhìn Từ Khuyết, sau đó đột nhiên phản ứng lại, bỗng nhiên hô lớn:
- Tiểu hữu, nói thực không dám giấu giếm, kỳ thực ta cũng có chứng kén ăn, cần một phần gậy cay để chữa bệnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận