Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 708: Thu Mạng Của Ngươi

Đây là Hồng Nhan?
Từ Khuyết và Liễu Tĩnh Ngưng kinh ngạc, hầu như trong đầu cả hai đều xuất hiện ý nghĩ này.
Nàng đúng là Khương Hồng Nhan, bất luận là hình dáng hay là khí tức đều không có biến hóa gì lớn.
Nhưng khí chất của nàng lại hoàn toàn thay đổi, cảm giác giống như là đã biến thành người khác.
Trước khi tiến vào Thanh Đồng cổ điện, nàng tuy rằng làm cho người ta có một loại cảm giác cách xa người ngoài ngàn dặm, nhưng chí ít vẫn có một ít ôn hòa thân thiết, đặc biệt sau khi Từ Khuyết quen thuộc với nàng, ở trước mặt Từ Khuyết, loại cảm giác tránh xa người ngàn dặm kia của nàng đã biến mất, giống như nội tâm đã mở ra với một mình Từ Khuyết.
Nhưng bây giờ, trong chớp mắt nàng đi ra khỏi Thanh Đồng Cổ Điện, khí chất cả người trở nên vô cùng khinh người, có một loại cao cao tại thượng, lấy tư thái người nắm quyền nhìn xuống vạn vật thiên hạ.
Đây cũng không phải là nàng cố ý gây nên, mà là loại khí chất đế tôn không tên này giống như đã theo nàng từ lúc sinh ra, hoặc là nàng thật sự đã từng đạt đến một loại độ cao nào đó khó có thể với tới.
- Tham kiến Thánh Tôn!
Lúc này, những cường giả ngoại lai kia đột nhiên trở nên cung kính, cúi đầu bái, cùng kêu lên.
Đổng Căn Cơ cùng với những lão tổ của mấy thế lực khác đều ngơ ngác nhìn Khương Hồng Nhan, sau đó sắc mặt trở nên quái lạ, đặc biệt là Đổng Căn Cơ, gã đã có chút bất an rồi.
Nhưng mà, sau khi Khương Hồng Nhan bước ra khỏi Thanh Đồng Cổ Điện, liền vẫn đình trệ ở trên không trung, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, chậm chạp không có động tĩnh.
Nàng như là đang quan sát phương xa, thưởng thức thế gian vạn vật, chưa từng để ý tới bất kỳ người nào.
Nhưng dù là như vậy, những cường giả Hợp Thể kỳ tối đỉnh kia, kể cả vị cường giả nửa bước Độ Kiếp kỳ đều không có một chút xíu bất mãn nào, trái lại vẫn cẩn thận từng li từng tí một chờ tại chỗ như trước, thở mạnh cũng không dám thở thêm một cái, tỏ vẻ câu nệ cùng kính nể.
- Đây còn là Khương Hồng Nhan sao?
Liễu Tĩnh Ngưng kinh hãi, chỉ có thể nhìn về phía Từ Khuyết hỏi.
- Là nàng, cũng có khả năng không phải nàng.
Từ Khuyết thấp giọng đáp, trong lòng có chút bất an.
Dù sao, chỉ có hắn rõ ràng nhất mình làm sao đến được nơi này.
Mình là do xuyên việt sống lại.
Mà bây giờ bề ngoài của Khương Hồng Nhan không thay đổi, khí chất lại giống như biến thành người khác, làm hắn có loại ý nghĩ bất an, nếu như Khương Hồng Nhan ở bên trong Thanh Đồng cổ điện bị hại, đổi thành người khác làm chủ thân thể của nàng, vậy liền phiền phức lớn rồi.
Làm sao bây giờ?
Hai tay của Từ Khuyết không tự chủ được nắm chặt lại, gân xanh hiện lên, có thể thấy được lúc này hắn căng thẳng thế nào.
Hắn chỉ lo Khương Hồng Nhan thật sự bị người đoạt xác sống lại, nếu thật như thế, hắn căn bản không có cách nào tiếp thu kết quả này.
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang nhìn Khương Hồng Nhan, muốn chờ nàng mở miệng.
Nhưng Khương Hồng Nhan đều nhắm mắt làm ngơ, giống như thế gian này chỉ có một mình nàng.
Nàng đang xem sơn, xem thủy, nhưng lại coi trời bằng vung, khí thế cực kỳ mạnh mẽ, kinh sợ những cường giả ngoại lai kia.
Cuối cùng, ông lão nửa bước Độ Kiếp kỳ kia cúi đầu cúc cung, cẩn thận từng li từng tí một nói:
- Chúc mừng Thánh Tôn tu thành luân hồi, sau này thế gian số mệnh, đều thuộc về ngài quản lý. Thánh thượng đặc phái chúng ta đến đây tiếp dẫn ngài trở lại.
Khương Hồng Nhan vẫn im lặng như trước.
Trong lòng Từ Khuyết lại giật mình, cảm thấy kinh ngạc đối với lời của ông lão kia.
Tu thành luân hồi?
Lẽ nào là đang nói Khương Hồng Nhan là một vị cường giả chuyển thế luân hồi?
Còn có quản lý số mệnh thế gian!
Đây không phải là nguyên nhân từ thể chất của Hồng Nhan sao? Số mệnh bản thân của nàng kinh người, những người tiếp xúc với nàng đều sẽ bị xui xẻo quấn quanh thân, giống như số mệnh đều bị nàng cướp đi.
- Thánh Tôn, nơi đây bị gông xiềng giam cầm, tuy rằng chúng ta trong bóng tối mở ra con đường quay về, nhưng chẳng mấy chốc sẽ bị đóng lại, bây giờ cần lập tức lên đường.
Lúc này, ông lão nửa bước Độ Kiếp kỳ thoáng căng thẳng thúc giục.
Không chỉ ông ta, vài tên cường giả Hợp Thể kỳ đỉnh phong bên cạnh cũng khá nghi hoặc, không biết vị Thánh Tôn trước mắt bọn họ này đến cùng làm sao, tại sao lại không để ý tới bọn họ.
Nhưng bây giờ thời gian khẩn cấp, bọn họ cũng không quan tâm quá nhiều, chỉ muốn mau mau tiếp dẫn Thánh Tôn trở lại phục mệnh, những vấn đề khác không phải thứ bọn họ có thể cân nhắc,
- Chờ.
Rốt cục, Khương Hồng Nhan mở miệng nói ra câu nói đầu tiên.
Chỉ có một chữ "Chờ" hời hợt, nhưng lộ ra một loại khí thế không thể nghi ngờ, làm vài tên cường giả ngoại lai càng thêm kính nể cúi thấp thân thể, không hề dị nghị cùng lên tiếng đáp:
- Dạ.
Sau đó, toàn trường lần nữa rơi vào yên lặng.
Nhưng Từ Khuyết lại ngồi không yên, nhíu nhíu mày, mở miệng hô:
- Hồng Nhan, ngươi mau nhìn lại đây, là ta đây.
Khương Hồng Nhan ngẩn ra, nàng thật sự cúi đầu, ánh mắt nhìn về phía Từ Khuyết.
Từ Khuyết lập tức vui vẻ, trên mặt lộ ra nụ cười.
Đám cường giả ngoại lai xung quanh kia đều giật mình, Thánh Tôn từ sau khi đi ra, từ đầu đến cuối chưa bao giờ nhìn qua bọn họ một cái, nhưng bây giờ lại nhìn về phía một thiếu niên Luyện Hư kỳ tầng một, chuyện này... đây là tình huống như thế nào? Chẳng lẽ Thánh Tôn thật sự quen biết hắn, hai ngươi người có quan hệ rất tốt?
Đúng lúc này, Khương Hồng Nhan nhìn Từ Khuyết, nhưng trên mặt không hề có cảm xúc hỏi:
- Ngươi... là ai?
Bạch!
Nụ cười trên mặt Từ Khuyết trong nháy mắt cứng lại, khó có thể tin, trái tim trực tiếp rơi xuống đáy vực.
- Ta... ta là ai? Ngươi hỏi ta là ai?
Hắn vừa tức vừa cười, hiển nhiên không có cách nào tiếp thu Khương Hồng Nhan thật sự không nhớ nổi mình là ai.
Nhưng cường giả ngoại lai ở đây, cùng với lão tổ của mấy cái thế lực khác, bao gồm cả Đổng Căn Cơ, tất cả đều thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thánh Tôn không quen biết Từ Khuyết, hoặc là nói không muốn quen Từ Khuyết, đây đối với bọn họ là việc tốt.
Đổng Căn Cơ triệt để yên tâm, đè xuống vẻ mừng như điên trong mắt, lớn tiếng nói:
- Hồi bẩm Thánh Tôn, người này tên là Từ Khuyết, thực lực phi phàm, trước khi ngài chuyển thế luân hồi còn chưa thức tỉnh, hắn từng nhiều lần mơ ước ngài, dính chặt lấy ngài, còn có cô gái bên cạnh hắn kia tên là Liễu Tĩnh Ngưng, đã từng truy sát ngài!
- Hả?
Khương Hồng Nhan hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Đổng Căn Cơ, tựa hồ đang xác nhận với gã chuyện này là thật hay giả.
Đổng Căn Cơ lúc này cúi người, kính nể nói:
- Thánh Tôn, lẽ nào ngài đã quên sao? Lúc trước ngài cũng là bởi vì bị nàng truy sát, cho nên mới trốn vào Thanh Đồng Cổ Điện.
- Đổng Căn Cơ, tên ngụy quân tử ngươi, dám ở đây vừa ăn cướp vừa la làng!
Liễu Tĩnh Ngưng trong nháy mắt tức giận, quát mắng.
- Thánh Tôn, lời ta nói, tuyệt không sai một chút nào.
Mặt Đổng Căn Cơ không biến sắc, tỏ vẻ kính nể cùng trung tâm cúi đầu trước mặt Khương Hồng Nhan nói.
- Đổng Căn Cơ!
Lúc này, một âm thanh lạnh lẽo thấu xương đột nhiên vang lên.
Đổng Căn Cơ trong nháy mắt nhịn không được run rẩy một cái, gã biết thanh âm này đến từ Từ Khuyết, nhưng vào lúc này gã không có dũng khí quay đầu lại nhìn Từ Khuyết, bởi vì nội tâm gã đang sợ hãi.
Phải biết, bây giờ gã còn đang ở bên cạnh đông đảo cường giả Hợp Thể kỳ, nhưng gã vẫn cảm thấy sợ hãi, điều này làm cho gã cũng có chút khó có thể tin.
- Tại sao, đây là tại sao?
Một thiếu niên Luyện Hư kỳ tầng một, tuổi còn nhỏ hơn mình, thế nhưng bản thân mình không nhìn được sinh lòng sợ hãi.
Trong lòng Đổng Căn Cơ vừa sợ lại không hiểu ra sao, nhưng thủy chung vẫn không dám nhìn về hướng Từ Khuyết.
Cùng lúc đó, cả người Từ Khuyết đã thả ra sát khí bàng bạc.
Năm đó sát khí của hắn đều bị Đạo Thân hấp thu, nhưng bản thân hắn cuối cùng vẫn giết qua vô số người, khỏa sát tâm này từ đầu đến cuối cũng chưa từng thay đổi qua, khí thế như vậy, quả thực cũng không phải là người bình thường có thể có được.
Sau khi từ trong bí cảnh đi ra, Từ Khuyết đã rất khắc chế loại hành vi động một chút là giết người này, bởi vì bản thân vô địch, đối với một vài tên giun dế không cần đi tính toán giống như năm đó.
Nhưng bây giờ Đổng Căn Cơ thật sự đã chọc giận hắn!
Khương Hồng Nhan quên hắn, chuyện này đã làm cho hắn rất buồn bực, bây giờ Đổng Căn Cơ còn dám nhảy ra giội nước bẩn, hắn sao có thể không tức giận?
- Hai năm trước ta tha mạng chó cho ngươi, ngày hôm nay ta tự mình thu hồi! Đổng Căn Cơ, mẹ ngươi gọi ngươi xuống địa ngục kìa!
Từ Khuyết lửa giận ngập trời, trầm giọng hét một tiếng, thân hình trong nháy mắt hóa thành một cái bóng mờ, giống như xuyên qua hư không, vọt thẳng tới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận