Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 944: Nhìn Vào Mắt Của Ta

- Được cái gì mà được? Đồ rắn to đầu nhà ngươi từ đâu đến, không phải là Bát Kỳ Đại Xà của nước Nhật chứ?
Từ Khuyết đột nhiên xoay người, bỗng nhiên trừng mắt về phía rắn tám đầu.
Rắn tám đầu ngẩn ra, tám cái đầu cùng nhau lắc lắc nói:
- Không, ta là Cửu Đầu Xà, cũng có người từng gọi ta là Cửu Đầu Cuồng Long, sau đó ta bị chém đứt một đầu, rồi bị phong ấn ở đây, có thể bị thế nhân truyền nhầm.
- Như ngươi mà còn là Cửu Đầu Cuồng Long? Ta nói cho ngươi biết, vật cưỡi của ta là một thượng cổ Ma Long đấy!
Từ Khuyết cười gằn.
Rắn tám đầu nhất thời khiếp sợ, dùng thượng cổ Ma Long làm thú cưỡi? Người anh em này cường đại như vậy sao?
- Ta khuyên ngươi trước tiên ngoan ngoãn nằm yên ở đó đừng nhúc nhích, bằng không rất có thể sẽ mất thêm mấy cái đầu, đến lúc đó đừng biến thành Tam Mao lang thang ký đấy.
Lúc này, Từ Khuyết cười nhẹ, tay cầm một thanh kiếm sắc bén, đầu ngón tay gõ nhẹ vào lưỡi kiếm.
"Coong!"
Một tiếng kim loại rung rung, rắn tám đầu không khỏi run lên, vội vàng đáp:
- Thượng tiên yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không lộn xộn.
Lúc này Từ Khuyết mới gật đầu, dáng vẻ ông cụ non nói:
- Hừm, biểu hiện này coi như không tệ, trước tiên nói cho ta biết, mấy người bạn của ta ở đâu, mau mau thả bọn họ ra đây.
- Thượng tiên, chuyện này... ta cũng không biết, chỗ này vô cùng quỷ dị, ảo trận cũng không phải do ta bày xuống, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay vị chủ nhân kia.
Rắn tám đầu khổ sở nói, ánh mắt âm u nhìn về phía nữ tử mặc áo trắng nằm trên đất.
- Nàng? Nàng khống chế cái rắm. Ta cho ngươi biết, hiện tại nơi này đến phiên ta làm chủ.
Từ Khuyết cười lạnh một tiếng, cánh tay vung lên, một tia đạo uẩn lướt ra, đột nhiên đánh úp về phía nữ tử mặc áo trắng.
Bạch!
Sau một khắc, đạo uẩn hóa thành gông xiềng, trực tiếp trói nữ tử mặc áo kia lại, giam cầm chân nguyên trong cơ thể nàng.
"Híttt!"
Cái lưỡi của rắn tám đầu phun ra rồi lại nuốt vào, hít một ngụm khí lạnh, cả kinh nói:
- Thượng tiên, hóa ra ngài cũng yêu thích chơi kiểu buộc chặt này.
- Buộc em gái ngươi! Khốn kiếp, sao ta cứ có cảm giác ngươi không đúng nhỉ. Vừa nhìn đã biết ngươi không phải loại rắn đứng đắn gì, ngươi xác định không phải ngươi đến từ nước Nhật?
Từ Khuyết ngờ vực hỏi.
Rắn tám đầu vội vàng đáp:
- Thượng tiên, ta thật sự không phải đến từ nước Nhật! Năm đó địa bàn của ta là một hòn đảo, nhưng chỗ đó không gọi là nước Nhật, mà gọi là Doanh Châu, hoặc là Phù Tang!
- CMN, ngươi chơi chữ với ta đấy à, vậy CMN ngươi chính là đến từ nước Nhật!
Từ Khuyết căm tức.
Ngày xưa nước nhật gọi là Đông Doanh, mà ở trong thần thoại truyền thuyết, nước Nhật bị ngộ nhận là sinh ra Thái Dương, bởi vậy cũng gọi là Phù Tang.
Thậm chí còn có lời đồn, nước Nhật chính là Bồng Lai Tiên Đảo, chỉ có điều thuyết pháp này không được xác minh.
- Hả? Địa bàn Phù Tang của ta lại biến thành nước Nhật? Ai... ai sửa? Lẽ nào có lí đó!
Rắn tám đầu đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vô cùng căm phẫn.
Từ Khuyết không nói gì liếc mắt nhìn nó, lắc lắc đầu.
Con hàng này xem ra đúng là bị nhốt ở nơi này quá lâu rồi, chuyện bên ngoài không biết gì cả.
- Đến đây, chúng ta nói chính sự đi. Nữ nhân này có lai lịch gì, chân thân nàng đi đâu rồi? Còn có chỗ này, nếu ta không đoán sai, hẳn là một địa điểm cũ thuộc về một tông môn nào đi, mọi người chạy đi đâu rồi?
Lúc này, Từ Khuyết đi đến bên cạnh rắn tám đầu, vỗ vỗ đầu của nó hỏi.
Thân thể rắn tám đầu nhất thời chấn động:
- Thượng tiên, ngài đến làm chủ cho ta đi. Nơi này năm đó gọi là Côn Luân Tiên Tông, cô gái kia chính là Côn Luân chi chủ, chấp chưởng toàn bộ tông môn, môn hạ của nàng có một tên trưởng lão đã ám hại ta, bắt ta tới đây để làm thú trấn sơn, nhưng đời này của ta những thứ khác không có, chỉ có cốt khí, sống chết đều không đáp ứng, nên bị giam lại, sau đó còn xảy ra một chuyện lớn.
- Chuyện gì?
Lông mày Từ Khuyết nhíu lại, đoán rằng chuyện đại xà này nói rất có khả năng chính là nguyên nhân năm đó các tông môn đều chuyển đi.
Nhưng rắn tám đầu lại lắc lắc đầu, nói:
- Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết là chủ nhân nơi đây mở ra một cánh cửa lớn, nói là đi về con đường cầu tiên. Nên có rất nhiều tông môn đều tới, mang theo toàn phái đi vào. Nhưng trước khi đi, Côn Luân chi chủ đã bày xuống trận pháp, phong ấn nơi này lại, còn để lại một hư ảnh phân thân, ở lại cùng ta canh giữ cửa lớn, nói là sau năm triệu năm, sẽ cho ta tự do, không nghĩ tới vừa mới đây mà đã qua mười ngàn năm.
-...
Từ Khuyết nghe vậy, không khỏi nhíu mày.
Vốn còn muốn từ trong miệng đại xà này hỏi thăm chút tin tức, không nghĩ tới con hàng này cái gì cũng không biết.
Nhưng có một chuyện thu hút sự chú ý của hắn.
Côn Luân chi chủ mở ra một cánh cửa lớn, đi về con đường cầu tiên, nói cách khác...
- Lẽ nào giao giới điểm hư không chính là ở Côn Luân Sơn?
Hai mắt Từ Khuyết lập tức sáng ngời, ngắm nhìn bốn phía.
Đúng lúc này, nữ tử mặc áo trắng nằm trên đất khẽ động, đôi mắt đẹp đột nhiên mở ra.
Nàng kinh ngạc nhìn đạo uẩn cầm cố mình, lại ngẩng đầu nhìn hướng về Từ Khuyết, vẻ mặt phẫn nộ cùng kinh hãi:
- Đê tiện, ngươi dám ám hại ta!
- Baby? Đừng nhé, hai chúng ta không tính là quen thuộc, đừng động một chút là gọi người ta là baby, quá buồn nôn.
Từ Khuyết cười nói.
Nhưng nội tâm hắn lại rất kinh ngạc, phải biết rằng hắc côn của hắn chính là của đạo cụ hệ thống, ngay cả Husky bị đánh trúng cũng phải mấy ngày mới tỉnh lại, kết quả nữ nhân này mới ngất đi chốc lát, nhanh như vậy đã tỉnh rồi.
Mấu chốt là nàng chỉ là một phân thân thôi. Nếu chân thân nàng đến đây, vậy sẽ mạnh đến mức nào chứ?
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Nữ tử mặc áo trắng cũng không để ý tới Từ Khuyết, gương mặt lạnh lẽo, trầm giọng hỏi, hiển nhiên là đã nổi giận.
Từ Khuyết vẫn tiếp tục đánh giá bốn phía, cười nhạt nói:
- Ta là người như thế nào, e rằng ngươi còn không có tư cách biết. Chuyện ta có thể nói duy nhất chính là ta từ trong bụng mẹ ra đời, lập tức có thể đứng lên, một tay chỉ thiên một tay chỉ địa, trong miệng hô to thiên thượng địa hạ duy ngã độc tôn, còn cái khác, tự ngươi đoán đi.
Nữ tử mặc áo trắng nvậy, nhất thời ngốc tại chỗ.
Vừa ra đời đã có thể đứng lên, còn một tay chỉ thiên một tay chỉ địa, hô to duy ngã độc tôn?
Hắn chẳng lẽ là một vị đại năng chuyển thế?
- Thượng tiên trâu bò!
Rắn tám đầu đột nhiên hô to.
Đậu xanh!
Từ Khuyết không khỏi cả kinh, trợn mắt nói:
- Ngươi đây là cái quỷ gì, bị giam ở đây hơn vạn năm, ngay cả từ ngữ trâu bò thình hành cũng biết dùng?
Rắn tám đầu nhất th nụ cười e thẹn:
- Từng có một đám phàm nhân tới gần chỗ này, trong đó có một mỹ nam tử trèo đến đỉnh núi, sau đó đám phía sau đều hô "Thái Thượng Bố Y trâu bò", thế nên ta suy đoán, trâu bò khẳng định là từ tốt.
- Ngươi đúng là rất thông minh, còn thông minh hơn cả Husky ấy chứ.
Hai mắt Từ Khuyết sáng ngời, đầy nở nụ cười thâm ý.
Rồi hắn nhìn về phía nũ tử mặc áo trắng, lắc đầu nói:
- Côn Luân chi chủ đúng không, từ giờ trở đi, chỗ này do Tạc Thiên Bang định đoạt, cho ngươi thời gian ba nhịp hô hấp, lập bạn ta tới đây, bằng không ta cởi sạch quần áo ngươi, ném ngươi ra ngoài.
- Ngươi vứt ta ra ngoài?
Nữ tử mặc áo trắng cũng không để ý tới Từ Khuyết nói muốn lột sạch quần áo nàng, lại để ý câu nói hắn sẽ vứt nàng ra ngoài, nàng cảm thấy buồn cười, lắc đầu nói:
- Nơi đây chính là ảo cảnh do ta biến thành, ta chính là trận này, trận này chính là ta, ngươi làm sao có thể ném ta đi? Hay nói cách khác, nếu ngươi có thể mang ta ra ngoài, ta để ngươi lột sạch quần áo thì có đáng gì?
- Ồ? Ngươi thật sự cho rằng ta không phá được trận pháp này sao?
Từ Khuyết nhất thời liền vui vẻ.
Ảo trận tuy rằng mạnh, hệ thống do cấp bậc hạn chế cũng không thể giúp hắn, nhưng hắn vẫn có biện pháp có thể phá giải.
- Ngươi... ngươi có biện pháp?
Nữ tử mặc áo trắng ngẩn ra, lập tức lắc lắc đầu:
- Không thể, trận pháp này chính là do chân thân ta bày xuống, ngoại trừ Côn Luân chi chủ, thế gian này không có người nào có thể phá. Ngươi vẫn nên trả lời câu hỏi của ta đi, như vậy ta còn có thể cân nhắc thả bạn của ngươi ra.
Khóe miệng Từ Khuyết cong lên.
- Vấn đề gì?
- Ngươi rốt cuộc là người phương nào, từ đâu tới đây? Tốt nhất là khai thực cho ta, bằng không ta tuyệt đối sẽ không mở ra ảo trận.
- Trả lời ngươi thì có làm sao? Ta đi không thay tên ngồi không đổi họ, Tạc Thiên Bang Tôn Hồng Lôi là ta, biệt hiệu Tôn đẹp trai, mọi người hay đùa vui gọi là soái lôi lôi.
Từ Khuyết cười lạnh, ánh mắt đột nhiên quét về phía nữ tử mặc áo trắng, trầm giọng quát lên:
- Nhìn vào mắt của ta.
Vừa dứt lời, trong con ngươi Từ Khuyết bỗng nhiên hiện lên từng sợi hỏa diễm màu vàng, trong nháy mắt bao phủ viền mắt, chảy xuôi mà ra.
Nữ tử mặc áo trắng nhất thời tâm thần chấn động, đầu óc nổ vang, dại ra ở tại chỗ, ngơ ngác nhìn hỏa diễm màu vàng trong tròng mắt Từ Khuyết, trong phút chốc nàng cảm thấy như mình vừa bước vào một biển lửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận