Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1285: Khuyết Ca Trâu Bò

Đã từ rất lâu rồi, Từ Khuyết vẫn muốn luyện hóa đoạn kích này, làm lại thành một vũ khí thuận tay.
Đáng tiếc đẳng cấp luyện khí của hắn không đủ, dị hỏa cũng không thể luyện hóa Tử Hư Canh Kim.
Bây giờ nghe được Mạc Quân Thần có thể lợi dụng Thần Hỏa luyện khí, Từ Khuyết lập tức nghĩ đến đoạn kích này, nội tâm sôi sục.
Nếu có thể luyện hóa lại thứ này, cũng giữ lại được sát khí bên trong, thực lực của hắn sẽ được nâng cao một bước.
- Đây là. . . Tử Hư Canh Kim? Hơn nữa còn là cực phẩm Tử Hư Canh Kim!
Mạc Quân Thần nhìn thấy đoạn kích trong tay Từ Khuyết, nhất thời trợn to hai mắt cả kinh kêu thành tiếng, khó có thể tin.
Từ xưa đã có câu, trên trời có Thái Bạch, dưới đất có Canh Kim, từ bên trong Tử Hư sinh ra, hóa thành Tử Hư Canh Kim, Canh Kim mang sát khí, vô cùng cứng rắn, chính là một loại vật liệu Thần cấp trong thiên địa, dù là Thần Linh cũng cực kỳ yêu thích loại vật liệu này, có thể lấy được đoạn một to bằng ngón cái, đã đủ khiến người ta kích động.
Bây giờ Từ Khuyết lại lấy ra đoạn kích này, toàn thân đều là Tử Hư Canh Kim, hơn nữa màu sắc từ tử biến thành màu đen, rõ ràng chính là cực phẩm trong Tử Hư Canh Kim.
Điều này khiến Mạc Quân Thần vô cùng kích động, suýt chút nữa đã bị doạ khóc.
Hắn duỗi hai tay run rẩy ra, run giọng nói:
- Bang. . . bang chủ, thần vật như vậy, ngươi làm thế nào đạt được?
- Phí lời, đương nhiên là trong lúc hành hiệp trượng nghĩa, quần chúng khen thưởng ta. Đừng nói nhảm nữa, ngươi nói xem ngươi có thể luyện vật này không, luyện hóa nó nhưng vẫn phải giữ được sát khí bên trong, chế tạo thành một Tiên Khí mới.
Từ Khuyết nói ra.
Trường kích này trước khi gãy vỡ chính là trung phẩm Tiên Khí, thậm chí có khả năng là thượng phẩm Tiên Khí, sau khi mũi kích gãy vỡ, chỉ còn thân kích mà vẫn còn là bán phẩm Tiên Khí, Từ Khuyết rất trân quý nó, lo lắng Mạc Quân Thần không thể luyện hóa vật ấy.
- Bang chủ, những chuyện khác thì ta không dám nói, nhưng Tử Hư Canh Kim này là chí bảo, dù không luyện hóa, cũng có thể so với Tiên Khí, huống hồ bây giờ còn có Thần Hỏa giúp đỡ, nếu ta không thể luyện hóa nó, thì còn tính là Khí Đế gì?
Mạc Quân Thần cười khổ nói.
- Ồ? Ngươi có thể đưa luyện nó tới trình độ nào?
Từ Khuyết hỏi.
- Trung phẩm Tiên Khí, đồng thời là tốt nhất trong trung phẩm Tiên Khí, so với thượng phẩm Tiên Khí cũng không kém bao nhiêu, hơn nữa trong tương lai nếu thực lực của ta tăng lên, vẫn còn có thể tiếp tục luyện hóa vật này, để thăng cấp nó vô hạn, loại vật liệu Tử Hư Canh Kim này, bản thân nó không có hạn mức tối đa, tương lai nếu nó có thể thành Thần Khí cũng chẳng có gì lạ.
Mạc Quân Thần tự tin nói, đồng thời cũng nóng lòng muốn thử.
Thân là một vị Khí Đế, y cũng có mục tiêu theo đuổi, đời này có thể tự tay luyện chế vật liệu cao cấp như thế, chính là một loại vinh quang.
- Rất tốt, vậy thì giao cho ngươi.
Từ Khuyết nghe thế thì thoả mãn gật đầu, giao đoạn kích trong tay cho Mạc Quân Thần.
Mạc Quân Thần cực kỳ cẩn thận nâng đoạn kích, nhẹ nhàng lau lau, dáng vẻ kia giống như đang xoa xoa tiểu bảo bối của mình, chỉ lo mình quá dùng sức sẽ khiến nó xấu đi hoặc là bị xước da.
Có một số loại da của vật nhỏ đúng là không quá đáng giá, nhưng đây là Tử Hư Canh Kim, tất cả đều là bảo vật, dù là một mảnh da, cũng quý giá cực kỳ.
- Ta kháo, Mạc hộ pháp, ngươi đừng tiếp tục sờ soạng nữa, Thần Hỏa kia nhiều nhất chỉ còn hơn một canh giờ sẽ tắt, ngươi không nắm chặt thời gian là không kịp rồi.
Lúc này, Husky thúc giục.
Mạc Quân Thần cũng tỉnh táo lại, khẽ mỉm cười:
- Cho ta một canh giờ là được, ta đi một lát rồi sẽ trở lại.
Nói xong, y thu hồi đoạn kích rồi xoay người trực tiếp lao về mảnh đại hỏa phía sau.
Từ Khuyết nhìn y rời đi, rồi lại nhìn mảnh Thần Hỏa ở xa, cảm thấy da đầu tê dại, lắc lắc đầu, từ bỏ suy nghĩ muốn đi thử nghiệm thu lấy những Thần Hỏa này.
Có vài thứ tuy rằng quý giá khó có, nhưng cũng phải có thực lực mang đi mới được, nếu không chuyện chơi với lửa sẽ có ngày chết cháy, không chừng sẽ xảy ra trên người hắn.
- Tiểu tử, ngươi làm sao lại biến thành như thế này? Móa nó, nhìn còn già hơn cả Đoạn Cửu Đức.
Lúc này, Husky bước đến bên cạnh Từ Khuyết hỏi.
- Ngươi còn mặt mũi hỏi ư? Còn không phải là bởi vì các ngươi làm ra chuyện tốt ở Dao Trì, cuối cùng lại phải dựa vào ta đi giúp các ngươi giải quyết, nhớ kỹ, thân phận của ta bây giờ là cha của Từ Khuyết, chờ một lúc tới trước mặt bọn họ thì đừng có nói lộ ra.
Từ Khuyết trợn mắt nói.
Nếu không phải hắn phát hiện dấu chân Husky ở vườn Bàn Đào Dao Trì, thu hoạch một viên Cửu Chuyển Bàn Đào, hắn sớm đã dạy dỗ Husky và Đoạn Cửu Đức rồi.
- Cha của Từ Khuyết? CMN, tiểu tử, hiện tại ngươi còn chơi như thế sao? Chẳng trách bản thần tôn thấy ánh mắt bọn họ nhìn ngươi, đều tràn ngập kính nể.
Husky lập tức quay ra nịnh nọt.
Từ Khuyết một tay đè đầu Husky xuống, lắc đầu nói:
- Đừng nịnh hót, ta đi giữ chân bọn họ, ngươi tìm cơ hội đi xem Liễu Tĩnh Ngưng, nói cho nàng ta đã trở về.
- Đừng đừng đừng, hiện tại ma nữ đang bế quan dưỡng thương, không có mười mấy hai mươi ngày thì không thể xuất quan. Đúng rồi, đám người Thần Nông Thị tộc kia đâu?
Husky nói đến đây, lại dáo dác quan sát đám người phía sau.
- Không cần nhìn, Y Trọng đã bị ta giết, mấy tên hộ vệ khác ở trước gương mặt đẹp trai của ta đều cảm thấy tự ti mặc cảm, không còn mặt mũi gặp người, nên ảo não rời đi rồi.
Từ Khuyết khoát tay nói.
Husky nghe thế thì kinh động như gặp thiên nhân:
- Khuyết ca trâu bò!
- Ta kháo, Husky ngươi có thể có chút mặt mũi hay không? Quay ra nịnh nọt hắn như vậy, cẩn thận bị sét đánh. Tiểu tử, những chuyện khác thì không nói nhiều, chuyện ngươi đẹp trai, ta vẫn luôn rất tán đồng, thế nhưng ngươi lấy vẻ đạp trai này ép chết mấy người hộ vệ kia, nói rõ ngươi đẹp trai còn có không gian tiến bộ.
Đoạn Cửu Đức nghiêm chỉnh nói.
Hai gia hỏa này rõ ràng đang sợ Từ Khuyết tính sổ với bọn họ, tên sau còn không biết xấu hổ hơn tên trước.
Từ Khuyết không thèm để ý hai người bọn họ, trực tiếp xoay người trở lại bên ngoài đạo trường.
Đoàn người Bạch Thải Linh thấy hắn trở về, vội hỏi:
- Từ lão, mảnh lửa phía trước này. . .
- Khỏi nói, bọn họ ở đó nướng đồ, không may chạm tới núi lửa, chúng ta đã thông báo để người Tạc Thiên Bang tới dập tắt lửa rồi, các ngươi không nên tới gần.
Từ Khuyết trực tiếp khoát tay nói.
Mọi người nghe thế đều xạm mặt lại.
Nướng đồ, không may chạm tới núi lửa?
Ngươi đang lừa gạt ai đó?
Chỗ này ở đâu ra núi lửa?
- Được.
Nhưng Bạch Thải Linh lại không hỏi nhiều, trực tiếp gật đầu đáp.
Nàng có thể thấy, hỏa diễm trong khu phế tích kia vô cùng bất phàm, khiến nàng cảm thấy khiếp đảm, ngay cả Husky và Đoạn Cửu Đức đều chật vật trốn về, cho dù quá khứ các nàng và bọn hắn có chuyện không hay ho, lần này không bằng bán cho vị Từ lão này một ân tình, trực tiếp lựa chọn không nhìn.
Cơ Vô Vân cùng với thiên tài hai thế lực lớn khác, trầm ngâm một lát rồi khẽ gật đầu, không chọn tiến lên.
Lúc này Từ Khuyết cũng trực tiếp đứng tại chỗ, gọi ra hệ thống.
Thần Hỏa kia thực sự quá phi phàm, dù cho hắn đã từ bỏ suy nghĩ thu lấy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc, căn cứ vào tinh thần không lãng phí không buông tha bất cứ cơ hội nào, hắn hỏi dò hệ thống, có thể thu được Thần Hỏa này hay không.
Hệ thống trả lời giống như Mạc Quân Thần, đều nhắc tới cần dùng Thần Khí mới có thể thu lấy, điều này khiến Từ Khuyết cảm thấy có chút tiếc nuối.
Thần Hỏa đấy! Đây chính là Thần Hỏa! Nếu có thể lấy được tới tay, là có thể tung hoành khắp Thiên Châu, dù là Đại La Kim Tiên nhìn thấy hắn cũng phải đi vòng.
Đại sát khí trâu bò như thế, lẽ nào thật sự phải bỏ qua như vậy sao?
Chuyện này thực sự không phù hợp tinh thần "lãng phí là vô sỉ" của Tạc Thiên Bang nha!
Từ Khuyết thở dài, tâm thần hơi động, xông lên hệ thống hỏi:
- Hệ thống, trong đĩa quay rút thưởng của ngươi, có thể quay ra Thần Khí không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận