Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1662: Chỉ Có Thế?

Hoàng cung Đông Đường Quốc, ngự thư phòng.
Hiên Viên Uyển Dung bãi triều, lúc này đang đối mặt với Từ Khuyết, bốn mắt nhìn hàu.
"Cho nên. . . theo như lời ngươi nói, chúng ta muốn rời khỏi đây, cần thông qua cửa ải khảo nghiệm, mà khảo nghiệm chính là an toàn vượt qua một đời?"
Hiên Viên Uyển Dung ngồi ngay ngắn ở trên ghế, mở miệng hỏi.
Từ Khuyết chơi đùa vương miện trên tay, thuận miệng nói: "Không sai, căn cứ vào kinh nghiệm của ta, chỉ cần có thể thuận lợi thọ hết chết già, chúng ta liền có thể vượt qua."
Hiên Viên Uyển Dung nghe vậy, đôi mi thanh tú hơi nhếch, trầm tư.
Nếu dựa theo tuổi thọ phàm nhân tính toán, mình ít nhất phải ở cùng gia hỏa này mấy chục năm?
. . .
Từ Khuyết thấy nàng không nói lời nào, liền không chủ động bắt chuyện, ngược lại tập trung nhìn hệ thống.
Tương tự lúc trước, giờ phút này hệ thống lại bị hạn chế.
Bất quá lần này hệ thống tựa hồ thay đổi, ngoại trừ thu thập điểm trang bức, hối đoái cùng trữ vật ra, những chức năng khác đều không thể sử dụng.
"Ngọa tào!"
Thoạt nhìn không có vấn đề, thế nhưng lúc nhìn tới điểm hối đoái, Từ Khuyết liền cả kinh bạo tục.
Vật phẩm khoa học kỹ thuật tăng hơn mấy trăm lần, về phần vật phẩm tu tiên, giá cả tăng ít nhất một ngàn lần!
Chỉ có võ học truyền thống, giá cả mới bình thường một chút.
"Thần mẹ nó @#$%, hệ thống, ngươi giải thích cho ta, đây là có ý gì?"
"Đinh, hệ thống kiểm tra thấy túc chủ đang ở hoàn cảnh đê võ, xét thấy túc chủ cần lịch luyện, cho nên toàn bộ vật phẩm vượt khỏi quy tắc đều sẽ tạm thời tăng giá."
Cho dù ngươi tạm thời tăng giá, cũng không thể quá đáng như vậy đi?
Hiện tại lão tử muốn hối đoái một tấm phù lục phổ thông, đều cần tốn đến mấy chục vạn điểm trang bức!
Đương nhiên, đây còn chưa tính là gì.
Từ Khuyết phát hiện một chuyện càng quá đáng hơn, bởi vì hoàn cảnh thay đổi, điểm trang bức tích lũy trước đây đều bị đóng băng, căn bản không thể dùng đến.
Ngược lại vừa rồi trang bức ở đại điện, mới thu được hơn điểm trang bức.
"Cẩu hệ thống, không phải người!"
Từ Khuyết hùng hùng hổ hổ.
Lúc này, Hiên Viên Uyển Dung ở bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Đã như vậy, chúng ta liền ở đây chờ thọ hết chết già đi."
Từ Khuyết ngẩn người, hóa ra vừa rồi ngươi suy nghĩ nửa ngày, là đang nghĩ tới chuyện này?
"Cũng được, bất quá ta có điều kiện." Từ Khuyết nghĩ nghĩ, mở miệng nói, "Ngươi phải giao ra quyền hành, để ta tới cầm quyền Đông Đường."
"Không được!"
Hiên Viên Uyển Dung không chút do dự cự tuyệt.
Mặc dù nàng không biết Từ Khuyết ở phương diện trị quốc như thế nào, nhưng lấy tính cách của con hàng kia, Hiên Viên Uyển Dung dám chắc, chỉ sợ không tới nửa năm, Đông Đường Quốc sẽ triệt để sụp đổ.
"Ha ha, ngươi ấy, ta mới là Hoàng Đế, hiểu chưa?" Từ Khuyết nghênh ngang nói, "Ngươi ngoại trừ tu luyện thì chính là đang ngủ, hiểu trị quốc sao?"
"Vậy cũng không thể giao cho ngươi." Hiên Viên Uyển Dung bình tĩnh nói, "Huống chi, ngươi cũng không biết trị quốc."
Từ Khuyết hừ lạnh một tiếng: "Ngươi nói cái gì, ta không biết trị quốc? Nếu để cho ta tới, Tần Quốc có là gì? Biết cái gì gọi là thiên cổ nhất đế không, nói chính là ta!"
Nhưng mặc kệ Từ Khuyết du thuyết như thế nào, Hiên Viên Uyển Dung vẫn không nguyện ý giao quyền.
Theo nàng thấy, tư duy Từ Khuyết quá nhảy thoát, làm việc không có quy củ, đặc biệt là loại tính tình không sợ trời không sợ đất kia, đến thống trị một nước, nàng sao có thể yên tâm.
Một khi vong quốc, hạ tràng của bọn họ sẽ rất thê thảm, so chết còn đáng sợ hơn.
"Nữ nhân nhà ngươi, sao lại cố chấp như vậy? Ngươi thật coi mình là thiên tài? Trị quốc không có đơn giản như ngươi nghĩ!" Từ Khuyết cơ hồ tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên.
"Ngươi biết không đơn giản thì tốt, ta đến cầm quyền, khống chế hết thảy, tóm lại vẫn ổn thỏa hơn ngươi làm loạn." Nhãn thần Hiên Viên Uyển Dung bình tĩnh, ngữ khí kiên định.
"Ngươi. . ." Từ Khuyết trừng trừng mắt, biết vô luận nói thế nào cũng không thuyết phục được nữ nhân trước mắt, liền dứt khoát không nói nữa.
"Được, ta xem ngươi có thể khống chế đến khi nào." Từ Khuyết trực tiếp phất tay áo rời đi.
Lần này hai người hội đàm, bất hòa tan rã.
Rất nhanh, một đêm trôi qua.
Ngày thứ hai vừa tới, Hiên Viên Uyển Dung liền dậy thật sớm, đến đại điện tảo triều.
Từ Khuyết cũng tới, hơn nữa còn tới sớm hơn, đặt mông chiếm lấy long ỷ.
Hiên Viên Uyển Dung cũng lười tranh với hắn, ngồi ở phượng tịch bên cạnh.
Sau khi văn võ bá quan vào triều, mắt thấy hai người cao tọa, mặt mũi liền tràn đầy kinh sợ.
Hoàng thượng lại phát bệnh?
Không đúng!
Hôm qua không phải vẫn rất tốt sao?
Sao hôm nay lại thế rồi?
Mấu chốt là Hoàng hậu nương nương thế nào? Vậy mà thật nhường long ỷ lại?
Đám người kinh ngạc không thôi, nhưng không dám nghị luận việc này.
"Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương!" Lúc này, một tên đại thần sớm đã không nhịn nổi đứng ra.
Y tựa hồ rất gấp, ngay cả Hoàng thượng cũng không hô, gấp rút nói ra:
"Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Tây Bắc mấy năm liên tục đại hạn, nạn đói hoành hành, dân chúng lầm than, cần cấp tốc cứu tế!"
"Nạn đói?"
Hiên Viên Uyển Dung nghe vậy, không khỏi nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng.
Không ngờ ngày đầu tiên, đã gặp phải chuyện này.
Tối qua nàng đã xem hết tấu chương gần đây, cơ bản hiểu được tình cảnh quốc gia này.
Quốc lực không mạnh, mặc dù binh hưng mã thịnh, nhưng chỉ có thể tự vệ tạm thời, thậm chí còn không bằng mấy quốc gia lúc trước ở Ngũ Hành Sơn.
Bất quá vấn đề nạn đói, vẫn có thể giải quyết.
Nghĩ đến đây, Hiên Viên Uyển Dung vung tay lên, cao giọng nói ra: "Truyền ý chỉ của bản cung, mở quốc khố, chẩn tai thiên hạ."
Xoẹt!
Từ Khuyết ở bên cạnh nhịn không được, trực tiếp cười ra tiếng.
Chỉ bằng trình độ này?
Còn không biết xấu hổ nói mình biết trị quốc?
. . .
Hiên Viên Uyển Dung lạnh lùng liếc mắt Từ Khuyết, đôi mi thanh tú hơi nhếch, không biết hắn có ý gì.
"Không có gì, ngươi tiếp tục." Từ Khuyết cố nén ý cười, khoát tay áo.
Tối hôm qua hắn cũng không nhàn, nhìn quốc gia đại sự mấy lần, đã sớm thuộc lòng.
Bởi vì Đông Đường Quốc ở nơi vắng vẻ, nông nghiệp thương mậu phát triển không quá tốt, kinh tế quốc gia cũng không cường thịnh.
Mấu chốt là vì chống cự ngoại địch quấy nhiễu, ngân lượng trong quốc khố đã sớm cầm đi chiêu binh mãi mã, toàn bộ dùng hết.
Hiện tại bạc trong quốc khố, cơ hồ lác đác không có mấy, sao có thể mở quốc khố chẩn tai?
Chẩn cái rắm!
"Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, quốc khố. . . hiện tại đã không còn bao nhiêu ngân lượng." Hộ bộ thượng thư bước ra bẩm báo.
Y chủ trì Hộ bộ, quản lý quốc khố, cho nên nắm rất rõ tình hình.
Hiện tại đừng nói là cứu trợ thiên tai, có thể miễn cưỡng duy trì quốc gia vận chuyển, đã xem như không tệ, mấu chốt đây là tình cảnh Hộ bộ thượng thư y hao sạch hết tóc, mới duy trì được.
". . ."
Sau khi Hiên Viên Uyển Dung nghe xong, sắc mặt cũng ngưng tụ, suy tư một chút, trầm giọng nói: "Đã như vậy, liền thu thuế cả nước, dùng ngân lượng đến cứu trợ khu vực bị nạn."
Xoạt!
Lời vừa ra, quần thần xôn xao.
Mặc dù Tây Bắc gặp nạn đói, nhưng bách tính các nơi, sinh hoạt cũng không mấy dễ dàng.
Lâm thời thu thuế, căn bản chính là tăng thêm gánh nặng cho bách tích, chỉ sợ sẽ không thiếu cảnh thê ly tử tán.
Mấu chốt hành động lần này, khẳng định sẽ khiến bách tính kháng nghị, đến lúc đó đó không chỉ không thu được bạc, ngược lại còn dấy lên ngọn lửa phẫn nộ của dân chúng, được không đủ bù mất.
Hoàng hậu nương nương lúc trước anh minh thần võ, sao lại ra hạ sách như vậy?
Quần thần hai mặt nhìn nhau, không hiểu ra sao.
Chỉ là trở ngại uy nghiêm của Hiên Viên Uyển Dung, cho nên không dám bóc trần, cũng không ai có dũng khí ngăn cản.
Cho đến khi bãi triều.
Quần thần rời đi, ở ngoài đại điện tụm năm tụm ba, mới bắt đầu nghị luận việc này.
"Hoàng hậu nương nương sao lại đưa ra phương pháp như vậy?"
"Không biết. . . chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương có thâm ý gì khác?"
"Ài, hy vọng như thế, bất quá hành động lần này tuy sẽ khiến dân chúng phẫn nộ, nhưng. . . hẳn có thể giải quyết trận nạn đói kia."
. . .
Cùng lúc đó, bên trong ngự thư phòng.
Hiên Viên Uyển Dung cùng Từ Khuyết lần nữa bốn mắt tương đối.
"Vừa rồi ngươi cười cái gì?" Hiên Viên Uyển Dung khó hiểu nói.
Dựa theo hiểu biết của nàng, muốn chẩn tai chính là cần ngân lượng, vậy mình chỉ cần cho đủ ngân lượng là được.
Từ Khuyết cười cười, ý vị thâm trường nói ra: "Ta cho ngươi biết, ngươi làm như vậy, không quá bảy ngày, tuyệt đối sẽ xảy ra đại sự."
"Hừ, hoang đường!" Hiên Viên Uyển Dung hừ lạnh một tiếng, không để ý đến hắn.
Từ Khuyết cũng không nhiều lời, phối hợp tiếp tục xem xét tấu chương.
Dù sao nên nói đã nói, đã nàng không nghe, xảy ra vấn đề, vậy liền không thể trách mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận