Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 792: Cho Tới Vạn Năm Sau

- Hả?
Tiểu Minh nhất thời bị dọa sợ, 1 vạn tệ? Đây không phải là món tiền nhỏ đâu, có người nào mà nạp tiền điện thoại đến 1 vạn tệ chứ?
- Đạo diễn Thái, anh... anh đừng kích động.
Y vội vàng khuyên nhủ.
Lão Thái trừng mắt lên:
- Đừng vờ vịt, kêu cậu nạp thì cậu nạp đi, có phải nghĩ tôi còn trẻ nên không có 1 vạn tệ hay không?
- Không phải không phải, khụ, đạo diễn Thái, có người nào không biết mấy năm qua anh quay phim truyền hình kiếm được một số lớn, được được được, em lập tức nạp cho anh.
Tiểu Minh cười khổ một cái, vẫn cầm điện thoại di động lên nạp 1 vạn tệ cho số điện thoại của Từ Khuyết.
Lúc này, Lão Thái tỏ vẻ kiêu ngạo, vô cùng tự tin cầm điện thoại di động lên, bấm số điện thoại của Từ Khuyết.
- Thuê bao quý khách vừa gọi đã tạm khóa.
- Móa nó!
Lão Thái trong nháy mắt gào lên, tiếng gào truyền ra cả ngọn núi.
Tiểu Minh bị dọa nhảy dựng lên.
- Đạo diễn Thái, chuyện này... đây là làm sao thế? Vẫn còn nợ phí à?
- Tiên sư nó, lão tử không tin tà, Tiểu Minh, nạp cho lão tử... Hey hey hey, cậu đi đâu vậy?
Lão Thái đã không khống chế được tính khí, nhất định phải tiếp tục nạp tiền điện thoại, nhưng thấy Tiểu Minh đột nhiên xoay người chạy đi, nhất thời thét to nói.
Tiểu Minh dừng lại, xoay người nói:
- Đạo diễn Thái, em đi kiếm chút phân lại đây. Ngài vừa nãy không phải đã nói nếu không gọi được liền...
- Mé, cậu trở lại đây cho tôi, nạp 10 vạn cho tôi, lần này vẫn không gọi được, lão tử ăn hai phần!
Lão Thái cả giận nói, hoàn toàn muốn đấu cùng số điện thoại của Từ Khuyết.
Tiểu Minh bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nhưng vẫn cầm điện thoại di động lên, lấy tất cả tài sản của mình thật vất vả tích góp lại trong mấy năm qua mới được 10 vạn đồng, trực tiếp nạp vào.
Y không phải sợ Lão Thái quỵt nợ, dù sao vị đạo diễn này nổi tiếng là người có nhân phẩm tốt, rất nhiều đoàn phim hợp tác cùng y, bọn họ đều khen ngợi y không thôi.
Nhưng thật vất vả nạp vào 10 vạn đồng, sau đó Lão Thái lại cầm điện thoại di động lên bấm gọi vào số Từ Khuyết một lần nữa.
Nhưng lần này, trong điện thoại lại truyền đến một tiếng nhắc nhở khác.
- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang nằm ngoài vùng phủ sóng, quý khách vui lòng gọi lại sau.
Lão Thái sững sờ tại chỗ, hai mắt tối sầm lại, suýt chút nữa đã phun máu.
Từ Khuyết, ta @#$$ ngươi!
- Ây... đạo diễn Thái, vẫn... vẫn không gọi được sao?
Lúc này, Tiểu Minh cũng đang há hốc mồm, y chưa từng thấy điện thoại di động nào có thể nợ phí nhiều đến như vậy.
Lão Thái tức giận khoát tay áo một cái:
- Không nợ phí nữa, nhưng vẫn không gọi được! Tính toán một chút, cậu kiếm cho tôi hai cân phân... mé, nói sai rồi, kiếm cho tôi hai cân rượu, tôi phải bình phục lại tâm tình!
...
...
Cùng lúc đó, ở Tu Tiên giới.
Từ Khuyết đã sớm thu hồi máy tăng cường tín hiệu, để cạnh Husky.
Nếu đã nợ phí, hắn cũng không còn tâm tư tiếp tục nữa, chỉ có thể từ từ suy nghĩ biện pháp.
- Lần này phải xem Lão Thái có thông minh hay không, dù sao cậu ta cũng muốn nhờ mình lấy cảnh, đến thời điểm gọi điện thoại cho mình không được, hy vọng có thể giúp mình nạp chút tiền điện thoại vào.
Từ Khuyết khẽ lắc đầu, thu lại mọi thứ trên nóc khách sạn.
Husky lúc này cũng đã tỉnh lại, dáng vẻ tức giận.
- Tiểu tử, ngươi xong rồi, bản thần tôn muốn đơn đấu với ngươi!
Nó trừng mắt lên, rống to.
Từ Khuyết liếc nó một chút, gật đầu cười híp mắt nói:
- Được, đến đây.
- Chờ đã!
Husky lập tức kinh hãi, bỗng nhiên lui về sau một bước, nhưng làm bộ rất kiêu ngạo nói:
- Bản thần tôn bị ngươi giam hai ngày hai đêm, thân thể có chút không khỏe, chúng ta tùy thời có thể tái chiến, nhưng trước đó, ngươi cần phải luộc chút đậu hủ thúi cho bản thần tôn điều dưỡng thân thể.
- Đậu hủ thúi thì tính là gì? Đêm nay mời ngươi ăn đại tiệc, đi, về hoàng cung!
Từ Khuyết cười cợt, hiếm thấy không tính toán cùng Husky, xoay người bay về phía hoàng cung.
Dù sao lần này có thể liên lạc với Địa Cầu, Husky có công lao rất lớn, hơn nữa lần sau nói không chừng còn cần nó tiếp tục làm máy tăng cường tín hiệu đấy, thế nên vẫn cần khao nó một bữa.
Husky thấy Từ Khuyết dễ nói chuyện như vậy cũng cảm thấy sửng sốt, sau đó một mặt cảnh giác nói:
- Tiểu tử, ngươi có âm mưu gì? Ha ha, bản thần tôn đã sớm nhìn thấu gian kế của ngươi, đêm nay bản thần tôn tuyệt thực!
- Ồ, thật hay giả thế?
Từ Khuyết bay lên không trung, xoay người cười hỏi.
- Ăn một miếng sẽ làm chó!
Husky vỗ ngực, mạnh mẽ nói.
- Được! Có cốt khí!
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, thân hình biến thành bóng mờ, trực tiếp lao về phía hoàng cung.
...
Mà giờ khắc này, trong cung vừa mới chuyển từ tình cảnh sôi trào khắp chốn sang bình tĩnh lại.
Từ Khuyết tiêu diệt Dương Thiên Vân, Nhã phu nhân phái ra cấm vệ lùng bắt Vương thế tử, lập tức tiến hành xử tử.
Nhã phu nhân chịu ảnh hưởng của Từ Khuyết, quyết định mạnh mẽ chém đầu mấy kẻ này, không hề để cho kẻ nào sống.
Trên đường Từ Khuyết trở lại trong cung, đột nhiên linh quang lóe lên, lại móc ra điện thoại di động.
- Dù sao đều nhàn rỗi, thuận tiện quay chút video, sau này lại gửi cho Lão Thái, hù chết cậu ta.
Từ Khuyết cười nói.
Đối với vẻ rộng lớn của Hoàng thành Hỏa Nguyên Quốc, năm đó Từ Khuyết vừa tới cũng cảm thấy chấn động.
Dù sao cảnh tượng này không có trên Địa Cầu, hơn nữa cho dù hiệu ứng làm được, cũng không thể chân thực đến như vậy.
Vì thế lần này hắn cố ý đổi lấy mấy chiếc điện thoại di động đời mới hơn từ cửa hàng hệ thống, chắc chắn năng quay phim chụp ảnh của máy có thể so với máy chụp hình chuyên nghiệp sáu năm trước.
Quan trọng hơn là hắn dùng thần hồn khống chế điện thoại di động, bay lơ lửng giữa bầu trời, cực kỳ ổn định bắt đầu thu lại khung cảnh trong Hoàng thành, một đường ghi chép đến hoàng cung.
Dưới ống kính, cước bộ Từ Khuyết mang gió, dáng vẻ vô cùng tiêu sái.
Đi đến trước đại môn hoàng cung, đám cấm vệ lập tức đồng loạt nhìn tới, vạn phần kính nể cùng hô lên:
- Tham kiến Từ tướng quân!
- Ừm!
Từ Khuyết lạnh lùng đáp một tiếng đi vào trong cung, khí thế phi phàm.
Điện thoại di động trên không trung cũng một đường bay theo hắn, quay lại tất cả mọi cảnh.
Chờ khi Từ Khuyết đi đến hậu điện, mỹ nữ Chưởng môn Tô Vân Lam, cùng với tỷ muội Cửu Vĩ Yêu Hồ tộc Tô Linh Nhi và Tô Tiểu Thất, bọn họ đều nhận được tin tức, cùng Nhã phu nhân đồng thời chờ hắn ở hậu điện.
Nhìn thấy hắn xuất hiện, trên mặt mấy người đều lộ ra vẻ vui mừng.
- Từ Khuyết!
Tô Vân Lam, Nhã phu nhân cùng với Tô Linh Nhi, gần như đồng thời kêu thành tiếng.
Sau một khắc, ba người liếc mắt nhìn nhau, tựa hồ có hơi lúng túng.
Nhã phu nhân vẫn còn tốt, môi son khẽ bĩu một cái, thâm ý nhìn Từ Khuyết.
Tô Linh Nhi cùng Tô Vân Lam lại có chút không được tự nhiên, trên dung nhan tuyệt mỹ hiện lên một vệt đỏ ửng nhàn nhạt.
Trên thực tế với tài trí thông minh của các nàng, đã sớm đoán ra Từ Khuyết đều có quan hệ với các nàng.
Nhưng trong Tu Tiên Giới, nam tử có tam thê tứ thiếp, dù sao cũng không phải chuyện gì quá đáng cùng ngạc nhiên.
Huống hồ các nàng đều cùng Từ Khuyết ở chung không ít thời gian, hiểu rõ Từ Khuyết chân thành với các nàng, vì thế cũng không quá để ý việc chia sẻ Từ Khuyết cùng với những người khác.
Bởi vì hoàn cảnh ở nơi này tạo nên quan niệm của các nàng, nam nhân ưu tú sẽ có rất nhiều nữ nhân yêu thích, đây là chuyện rất bình thường.
- Hầu tử thối, cuối cùng đã chịu về rồi, chocolate ta ăn hết rồi, ngươi nhanh luyện cho ta mấy trăm viên.
Lúc này, Tô Tiểu Thất cũng chạy lên trước, trực tiếp đưa tay đòi Từ Khuyết làm chocolate cho nàng.
Từ Khuyết nhất thời nở nụ cười, mấy năm không thấy, Tô Tiểu Thất đã lớn thêm một chút, trước đây thân thể nhỏ nhắn, bây giờ trở nên cao thẳng hơn.
Hắn lắc đầu nói:
- Tiểu muội muôi, ngay cả Từ Khuyết ca ca cũng không kêu một tiếng, ngươi đoán ta sẽ cho ngươi chocolate sao?
- Ta không đoán, ta muốn chocolate!
Tô Tiểu Thất chu cái miệng nhỏ, tức giận nói.
Husky cũng học theo dáng vẻ này, chu mỏ chó lên, xấu đến ma chê quỷ hờn, đưa tay về phía Từ Khuyết nói:
- Bản thần tôn mặc kệ, người thấy cũng có phần, bản thần tôn cũng phải có mấy ngàn viên chocolate để chữa thương.
- Chữa em gái ngươi! Ngươi không phải đã nói tuyệt thực sao?
Từ Khuyết trợn mắt nói.
Husky nổi giận:
- Bản thần tôn nói chính là đêm nay tuyệt thực, chứ không nói hiện tại. Lại nói, bản thần tôn là loại sói tham ăn sao? Muốn chocolate cũng chỉ vì chữa thương mà thôi.
- Vậy ngươi có thể lăn, chocolate không dùng để chữa thương. À đúng rồi, chó không thể ăn chocolate được đâu.
- Đậu, bản thần tôn là sói!
Một người một chó lại bắt đầu cãi cọ, mấy nữ nhân trong hậu điện nhìn thấy thế thì không nhịn được cười.
Năm năm qua đi, tên này vẫn không thay đổi, cuối cùng vẫn cà lơ phất phơ như vậy, như chưa trưởng thành, nhưng lại có thể vì các nàng nâng lên một mảnh trời, cho các nàng cuộc sống an ổn.
- Ồ đúng rồi!
Lúc này, Từ Khuyết nhớ tới điện thoại di động trên không trung vẫn luôn quay lại hình ảnh, hai mắt lập tức sáng ngời.
Chút cảnh sắc Hoàng thành đã chấn động đến Lão Thái, nếu để cho Tô Vân Lam cùng Nhã phu nhân mấy người vào khung hình, chẳng phải là sẽ doạ Lão Thái phát điên sao?
Phải biết rằng dung mạo cùng khí chất của nhóm Tô Vân Lam cùng Nhã phu nhân hoàn toàn đủ để vượt xa bất kỳ nữ tử nào trên Địa Cầu, sau này nếu như có thể quay tới Khương Hồng Nhan cùng Tử Hà tiên tử, sợ rằng tất cả mọi người trên Địa Cầu đều phải trợn mắt há mồm.
- Ha ha, làm như thế đi! Quay cảnh quá tầm thường, ta sẽ tự mình quay một tác phẩm điện ảnh, để Lão Thái lấy về đi chiếu phim, nói không chừng Phỉ Phỉ còn có thể nhìn thấy.
Nghĩ tới đây, hai mắt Từ Khuyết đã bắt đầu phát sáng, cảm thấy chủ ý này của mình rất hay.
Bắt đầu một người một điện thoại di động, quay chụp tác phẩm điện ảnh tiên hiệp làm khiếp sợ người Địa Cầu.
- Thu nhã, Vân Lam, Linh Nhi, ta có một ý tưởng lớn mật.
Từ Khuyết lúc này nhìn về phía mấy người Nhã phu nhân, hưng phấn nói.
Mấy người nhất thời ngẩn ra.
- Ý tưởng gì?
- Ta muốn xuống biển quay phim... phi, không đúng, ta muốn gia nhập vào giới diễn viên, từ nay cho tới mười ngàn năm, bọn họ đều sẽ nhớ kỹ danh tự này, nghệ danh của ta gọi là Từ Ngạn Tổ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận