Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 536: Cổ Truyền Tống Trận

Tuyết Thànhở biên cương Thủy Nguyên Quốc, cách Hoàng thành vô cùng xa xôi.
Cho dù Từ Khuyết và Husky dùng Truyền Tống Trận, nhưng đến giữa đường vẫn phải dừng lại ở một thành khác để chuyển trạm, đi liên tiếp cả ngày đường, đến rạng sáng thứ hai mới đến Hoàng thành.
- Ha ha, cuối cùng cũng đến rồi! Tiểu tử, lần này ngươi đã đùa chết tên Thượng Võ kia, bản thần tôn chỉ có thể dùng một chữ để hình dung về ngươi, lợi hại!
Vừa xuống tới đất, Husky đã hứng thú nói, dọc theo đường đi nó đều nói về chuyện Từ Khuyết đã làm.
- Đấy là hai chữ. Được rồi, đừng nói nhảm, mau mau tới hoàng cung tìm Hồng Nhan, xem lúc nào khởi hành.
Từ Khuyết vỗ đầu Husky, xoay người chạy về phía hoàng cung.
Hắn cần xác định thời gian xuất phát cụ thể, sau đó tranh thủ nâng cao thực lực của chính mình, ví dụ như làm Sách Chiêu Hồn và Kiếm Hội Kín mãn cấp, sau này đi ra hải ngoại mới có bảo đảm.
Nhưng khi một người một chó chạy tới trong cung, lại phát hiện tình huống cũng không thuận lợi như tưởng tượng.
- Chuyện này là thế nào? Hồng Nhan lại đi trước, không phải nói sẽ đợi ta sao?
Từ Khuyết kinh ngạc nhìn Tử Huyên hỏi.
Hắn và Husky vừa chạy vào trong cung, nhưng không tìm được Nữ Đế, ngược lại là Tử Huyên lại đây báo cho bọn họ, nửa tháng trước Nữ Đế đã rời đi, chạy tới hải ngoại trước.
- Họ Từ kia, không cho phép gọi thẳng tên tỷ tỷ ta. Nàng là có việc quan trọng nên mới đi trước một bước, ngươi không đuổi kịp cũng chỉ có thể trách ngươi, đang yên đang lành nhất định phải chạy về Hỏa Nguyên Quốc, là đi gặp Nhã phu nhân đúng không?
Tử Huyên tức giận trừng mắt nhìn Từ Khuyết nói.
Khi hắn tiêu diệt Hỏa Hoàng, nàng cũng ở đó nên biết Lý Bạch chỉ là do Từ Khuyết hóa trang, vì thế nàng biết rất rõ quan hệ của Từ Khuyết và Nhã phu nhân.
Nhưng Từ Khuyết lại trịnh trọng lắc đầu, nghiêm nghị nói:
- Đùa gì thế, ta là loại người như vậy sao? Ngươi nói như thế mà lương tâm không đau sao? Đến đến đến, ngươi lại gần đây một chút cho ta sờ lương tâm ngươi một chút.
- Hừ, ta mới không đi qua.
Trước khi đi tỷ tỷ đã nói sau khi ngươi trở về, thì nói ngươi dùng Cổ Truyền Tống Trận rời đi, nàng còn để lại một phong thư cho ngươi.
Tử Huyên nói rồi lấy một bức thư từ trong nhẫn trữ vật ra.
Từ Khuyết nhận lấy, nhưng không lập tức mở ra, mà nghi hoặc hỏi:
- Cổ Truyền Tống Trận gì cơ?
- Hừ, cái này ngươi còn không biết?
Trong mắt Tử Huyên đột nhiên xẹt qua một tia giảo hoạt, đắc ý nói:
- Ngũ quốc tưởng như rất lớn, kỳ thực cũng chỉ là một hòn đảo biệt lập giữa vô tận hải vực mà thôi, muốn đi tới Đông Hoang đại lục, cũng phải vượt qua một hải vực to lớn. Nếu chỉ dựa vào Truyền Tống Trận bình thường hoặc là ngự kiếm phi hành thì sẽ không thể nào vượt qua được.
- Hể, như vậy à? Ngươi biết thật nhiều.
Từ Khuyết không nói gì, những điều này hắn đã sớm biết.
- Đó là đương nhiên.
Tử Huyên cho rằng Từ Khuyết không biết những chuyện này, nên nàng cười rất đắc ý, dù sao những việc này, người bình thường đúng là khó có thể tiếp xúc tới được.
- Chứng tỏ ngươi rất giỏi đấy. Nhưng ta hỏi là Cổ Truyền Tống Trận là gì cơ mà?
Từ Khuyết bất đắc dĩ nói.
- Vừa nãy không phải đã nói sao, Truyền Tống Trận bình thường sẽ không thể vượt qua hải vực, đã từng có cường giả Anh Biến kỳ thử ngự kiếm phi hành, kết quả tiêu hao thời gian mấy trăm năm, cuối cùng vẫn không thể tìm được đại lục, chỉ có thể trở về theo đường cũ, không công lại mất mấy trăm năm! Mà Cổ Truyền Tống Trận thì không như thế, có người nói đây là truyền thừa từ Thượng Cổ, có thể vượt qua hải vực. Ở ngũ quốc, ngoại trừ mấy môn phái đặc biệt, chỉ có Thủy Nguyên Quốc chúng ta có một toà Cổ Truyền Tống Trận, việc này rất ít người biết được.
Tử Huyên giải thích, trên mặt tràn ngập vẻ kiêu ngạo và tự hào.
Bên cạnh Husky vừa nghe thấy, lập tức không phục, khinh thường nói:
- Cắt, không phải chỉ là một Truyền Tống Trận cao cấp hơn một chút sao? Cái gì mà Cổ Truyền Tống Trận. Hơn nữa cũng không phải là không có ai vượt qua hải vực, chỉ là do tu vi của người ở Ngũ Hành Sơn quá thấp, bay không qua mà thôi. Mà Ngũ Hành Sơn lại quá nhỏ, những người ở hải ngoại muốn tìm đến nơi này, không khác gì mò kim đáy biển cả, vì thế bọn họ cũng không bay đến.
Lúc này Từ Khuyết mới chợt hiểu, chẳng trách nhiều năm như vậy, đều không có tu sĩ ở hải ngoại tới nơi này, bên này cũng không có cường giả có thể đi ra hải ngoại, hóa ra là do giao thông không thuận tiện.
Nhưng từ đây có thế thấy, Đan Dương Phái đúng là không đơn giản, rất có khả năng bọn họ cũng có một toà Cổ Truyền Tống Trận, bằng không cô cô của Thượng Võ làm sao có thể đi ra hải ngoại? Thượng Võ cũng làm sao có thể mượn viện binh từ hải ngoại đến?
- Hừ, vậy ta nói cũng không sai mà. Không nói với các ngươi nữa, họ Từ kia, tỷ tỷ còn có chút chuyện giao cho ngươi, đều viết trong thư đó, tự ngươi xem đi.
Tử Huyên bị lời của Husky nói làm cho có chút mất mặt, vội vội vàng vàng xoay người rời đi.
Trong mắt Husky rất đắc ý, như gà trống thắng trận, lưng và cổ đều ưỡn lên thẳng tắp.
Từ Khuyết khinh bỉ nói:
- Husky, không phải ta nói ngươi nha, ngươi quá thiếu đạo đức! Tử Huyên cô nương đáng yêu như thế, ngươi giả bộ một chút không được sao? Ngươi không thể cho người ta chút mặt mũi sao?
- CMN, tiểu tử, ngươi không có tư cách nói câu này nhá!
Husky trừng mắt nói.
Từ Khuyết cười gằn:
- Lâu rồi ngươi không bị thu thập nên muốn ăn đòn hả?
Trong nháy mắt Husky cảm thấy tên cổ phát lạnh, vội vàng hô:
- Không cần để ý những chi tiết này, nhanh, mau nhìn xem Nữ Đế viết cái gì, nói không chừng là thư tình đó.
Thư tình? Tình em gái ngươi! Nói sang chuyện khác cũng không chuyển như ngươi.
Khóe miệng Từ Khuyết khẽ co giật, Husky quá thiếu đòn.
Với tính cách của Khương Hồng Nhan, nếu như nàng viết thư tình, mặt trời sẽ mọc từ đằng tây.
Nhưng hắn vẫn nhanh chóng mở lá thư đó, muốn nhìn xem Nữ Đế nói cái gì.
...
Một lát sau, Từ Khuyết thu hồi lá thư, rồi khẽ thở dài một cái.
Quả nhiên không phải thư tình.
Nữ Đế viết cho hắn không nhiều, nhưng đều dặn việc quan trọng.
Dù sao Từ Khuyết không quen với sinh hoạt ở hải ngoại, Nữ Đế nói nàng đột nhiên có việc gấp, nên rời đi trước một bước, cũng nói Từ Khuyết một mình dùng Cổ Truyền Tống Trận đi tới.
Cổ Truyền Tống Trận chỉ có thể đến Đông Hoang đại lục, vì thế sau khi đi đến đó hãy tìm một gian khách sạn tên là Minh Nguyệt Lâu để ở lại, ở đó chờ nàng, nàng giải quyết mọi việc xong xuôi sẽ tới đón Từ Khuyết, đi tới Nam Châu đại lục tìm Đoạn Cửu Đức.
Sau đó nàng còn dặn Từ Khuyết, sau khi đi tới bên kia phải biết điều, không nên gây họa, nên nhẫn thì phải nhẫn.
Bởi vì ở Ngũ Hành Sơn có phong ấn, giam cầm sức mạnh mọi người, linh khí thiếu thốn, vì thế tu sĩ đều không mạnh.
Mà tu sĩ ở hải ngoại ngoài có pháp quyết hoàn chỉnh, đồng thời đa số người còn rèn luyện thân thể, thực lực phi phàm, vạn nhất trêu chọc phải người có bối cảnh có thế lực, rất dễ bị một đám người truy sát, thậm chí còn sẽ kinh động một số siêu cấp cường giả Luyện Hư kỳ, hoặc là lão quái Hợp Thể kỳ.
Từ Khuyết đã sớm biết những chuyện này, Hải tộc ốc vòi voi đã từng nói qua những chuyện này.
Nhưng hiện tại hắn mới đột nhiên nhớ tới, chẳng trách trước đây luôn cảm thấy thực lực Nữ Đế khiến người ta nhìn không thấu, hóa ra là do nàng đến từ hải ngoại, nhưng sau khi đến Ngũ Hành Sơn thì thực lực bị áp chế.
Vì thế sau khi tổng hợp thực lực người Hải tộc, Từ Khuyết đã làm rõ được một chuyện.
Thực lực của mình ở Ngũ Hành Sơn chính là vô địch!
Nhưng đi ra hải ngoại, trong tu sĩ cùng cấp thì mình nhiều lắm chỉ coi như là có trình độ vượt bình quân, hoặc có thể là đỉnh cấp.
Nhưng nếu muốn như trước kia dùng một chiêu là có thể thuấn sát đối thủ cùng cấp, thậm chí là vượt cấp giết người, thì trong tình huống không nhờ ngoại vật sợ rằng sẽ rất khó làm được.
- Ài, từ trước tới nay, bản bức vương đều dùng tư thế nghiền ép để tiêu diệt kẻ địch, nên lười biếng thành thói mà quên phải tiếp tục tăng cao thực lực của chính mình.
Từ Khuyết lắc đầu thở dài nói, hiếm thấy hắn có vẻ nghiêm túc như vậy.
Husky vỗ vỗ bả vai hắn, an ủi:
- Tiểu tử, đừng tự ti mà, bản thần tôn sống lâu như vậy, cũng đã gặp không ít thiên tài, ngươi miễn miễn cưỡng cưỡng đều có thể tiến vào mười vị trí đầu rồi! Thế nhưng luận công phu không biết xấu hổ, ngươi tuyệt là thứ nhất, ai cũng không vượt được ngươi.
"Đùng!"
Trong nháy mắt, Từ Khuyết tát một cái lên gáy Husky.
- Husky ngươi tốt nhất nên câm miệng lại, bằng không ta sẽ để ngươi lưu lại nơi này. Ồ, ở trong thư Hồng Nhan nói, Cổ Truyền Tống Trận ở trong tẩm cung của nàng, ôi, chúng ta nhanh đi cướp đoạt... phi không đúng, chúng ta nhanh qua xem một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận