Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 517: Cần Lao Từ Khuyết

Dịch: Cần Lao = cần cù gian lao.
Đây là thứ gọi là tiểu biệt thắng tân hôn.
Huống hồ Từ Khuyết cùng Nhã phu nhân đã tách ra gần một năm, lần này có cơ hội cùng chung đêm xuân, đương nhiên là một chút thời gian cũng sẽ không lãng phí.
Một tấc thời gian một tấc vàng, Từ Khuyết cũng căn cứ theo tinh thần "chưa hết đạn", quyết tâm không sợ khổ cực không sợ mệt, chinh chiến ròng rã một buổi tối, làm tới khí thế ngất trời.
Cuối cùng, Nhã phu nhân thỏa mãn, Từ Khuyết cũng thỏa mãn, trời cũng đã sáng.
- Biệt quân hà sơ mãn, tư quân nguyệt lũ không!
Nhã phu nhân nằm ở trong lồng ngực Từ Khuyết, ai oán liếc mắt nhìn hắn nói.
Ý tứ của câu thơ này, chính là nói nàng ở trong thời kỳ phân biệt, thường thường ở dưới ánh trăng nhớ nhung Từ Khuyết.
Từ Khuyết cười khổ một tiếng, nói ra:
- Ta có một tin tức tốt cùng một tin tức xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?
Nhã phu nhân cũng không ngu ngốc, thậm chí có khả năng còn đoán được Từ Khuyết sẽ nói gì tiếp, hai tay trắng nõn mà trơn mềm, lập tức ôm chặt lấy Từ Khuyết, lắc đầu nhẹ giọng nói:
- Công tử, thiếp thân chỉ muốn nghe tin tức tốt, không muốn nghe tin tức xấu.
Ặc?
Cơ Thu Nhã, tiểu tỷ tỷ, ngươi đừng như vậy mà, làm sao không theo chiêu thức an bài thế, người bình thường đều sẽ chọn nghe tin tức xấu trước đó.
Lông mày của Từ Khuyết không khỏi nhíu lại, cười khổ nói:
- Tin tức tốt chính là... Ta còn có thể ở thêm năm ngày.
Hắn tính qua, từ Thủy Nguyên Quốc đi ra đến bây giờ cũng đã sắp nửa tháng rồi, bây giờ ở Hỏa Nguyên Quốc lại ở thêm năm ngày, bố trí một vài phòng ngự trận mạnh mẽ, sau đó là có thể chuẩn bị khởi hành về Thủy Nguyên Quốc hội hợp cùng Nữ Đế.
Đương nhiên, trước thời gian trở lại hội hợp, hắn cũng sẽ cân nhắc việc nâng cao thực lực.
Trải qua một trận chiến lần này cùng với Hải tộc, Từ Khuyết triệt để rõ ràng thực lực của những tu sĩ hải ngoại kia không phải chuyện đùa, không thể coi thường, phải mau mau tăng cường sức mạnh bản thân lên.
Bằng không đến lúc đi đến hải ngoại, cao thủ san sát, vạn nhất trang bức không được ngược lại còn bị phang, lúc đó liền lúng túng rồi.
- Năm ngày...
Cùng lúc đó, Nhã phu nhân nằm nhoài trong lồng ngực Từ Khuyết cũng lẩm bẩm ghi nhớ thời gian này.
Cái tin tức tốt này của Từ Khuyết, cũng để lộ ra tin tức xấu là cái gì, đó chính là năm ngày sau hắn lại phải rời đi.
Nhã phu nhân sau khi im lặng một lúc lâu, mới nghẹ giọng hỏi:
- Công tử, nếu không ngươi mang thiếp thân đi cùng đi, thiếp thân muốn ở bên cạnh ngươi.
Từ Khuyết nở nụ cười, nhẹ nhàng xoa xoa đầu của nàng nói:
- Lần này ta muốn đi tới hải ngoại, bên kia nguy hiểm vô cùng, chờ ta đánh xuống một mảnh thiên địa, lúc đó sẽ lập tức trở về mang các ngươi đến... Khụ khụ, sẽ lập tức trở về mang ngươi đi. Chờ ta, được không?
- Được.
Nhã phu nhân gật đầu, nhẹ giọng đáp.
Đối với lời mà Từ Khuyết nói, nàng đều sẽ vô điều kiện nghe theo, bởi vì trái tim của nàng đã sớm bị Từ Khuyết thu phục.
- Công tử, thiếp thân có một vấn đề, muốn chính tai nghe ngươi nói.
Lúc này, Nhã phu nhân tựa hồ nhớ ra cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng Từ Khuyết hỏi.
Trên khuôn mặt tinh xảo mà thành thục của nàng, tràn ngập vẻ nghiêm túc, bên trong quyến rũ có thêm một chút đáng yêu.
Từ Khuyết sửng sốt một chút, cười nói:
- Ngươi có phải là muốn hỏi, ta đến cùng là Lý Bạch hay là Từ Khuyết?
- Hừm, công tử quả thực thông tuệ.
Nhã phu nhân gật gù.
- Ngươi cũng không ngốc nha, nếu đã đoán được, sao còn phải hỏi sao? À, ngươi đừng dùng loại ánh mắt ai oán này nhìn ta có được không? Được rồi, ta nói là được rồi, Lý Bạch chính là Từ Khuyết, Từ Khuyết chính là Lý Bạch, được chưa?
- Haizz!
Nhã phu nhân nghe xong, khẽ thở dài một cái.
Từ Khuyết lập tức buồn bực, ngạc nhiên nói:
- Tại sao lại thở dài?
Nhã phu nhân nằm nhoài trên ngực hắn, nhỏ giọng nói:
- Thiếp thân là nhớ tới năm đó lần thứ nhất gặp mặt ngươi. Năm ấy ngươi mới vừa vào cung, chỉ là một đứa nhỏ đơn thuần, không nghĩ tới thời gian như thoi đưa, lúc gặp lại ngươi đã biến thành một công tử phong độ nhẹ nhàng, tài hoa hơn người.
- À...
Từ Khuyết ngượng ngùng sờ sờ mũi.
Nếu như có thể, hắn rất muốn nói người năm đó không phải là hắn.
Lúc này, Nhã phu nhân lại đột nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi lộ ra một ít vẻ đẹp đẽ, cười hì hì nói:
- Công tử, ngươi còn nhớ không? Năm đó lúc ngươi đứng lên, cũng chỉ là đến bên hông thiếp thân mà thôi, là một thằng nhóc vô cùng đáng yêu.
Ai nha ai nha, tình huống này là thế nào? Thiếu phụ này đang đùa giỡn bản bức vương sao?
Từ Khuyết lập tức sững sờ, tiếp đó khóe miệng hiện lên một tia cười khẩy, hai tay tràn ngập chính nghĩa, đột nhiên đánh úp về phía bộ ngực trần bóng loáng trước người Nhã phu nhân.
- Nha...
Nhã phu nhân lập tức ưm một tiếng, muốn né tránh!
Nhưng thân thủ của nàng nào có thể so sánh được với Từ Khuyết, tại chỗ liền bị Từ Khuyết nắm lấy.
- Khà khà, dám cười ta là thằng nhóc, xem ngày hôm nay ta có giáo huấn ngươi hay không.
- Ai nha, công tử, ngươi... ngươi làm sao còn có tinh thần như vậy... Tha cho thiếp thân đi...
- Không được, ít nhất còn phải đến bảy lần.
- A...
...
Thế là lại là cả ngày hôm sau, Từ Khuyết mới rốt cục có chút cảm giác thân thể bị đào không.
Dù cho là thân thể tu tiên giả, cũng thực sự có chút không chịu nổi a!
Nhã phu nhân tuy rằng vẫn đang xin tha, nhưng sau khi chân chính bắt đầu, lại hóa thân thành một vưu vật quyến rũ, vô tận đòi hỏi.
Cuối cùng Nhã phu nhân cũng ngủ say, mà lúc Từ Khuyết xuống giường, rõ ràng cảm giác bước chân có chút không vững.
- Hệ thống, nhanh, mở ra công năng tự động chữa trị!
Lúc này, Từ Khuyết gọi ra hệ thống nói.
Ding, đã thành công mở ra công năng tự động chữa trị, tiêu hao một điểm trang bức!
Âm thanh thông báo của hệ thống lập tức vang lên.
Sau đó, Từ Khuyết cảm giác được một giòng nước ấm từ trong cơ thể xẹt qua, trong nháy mắt lại tràn ngập tinh lực, trở về trạng thái đỉnh cao.
Quả nhiên có thể như vậy.
Hắn tỏ vẻ vui mừng, chức năng này của hệ thống, quả thực chỉ là một phần mềm hack nghịch thiên! Là phúc của nam nhân a!
"Kẹt kẹt!"
Một lát sau, Từ Khuyết rón rén mở cửa phòng ra, lặng lẽ rời khỏi tẩm cung.
Lúc này sắc trời đã dần tối.
Trải qua một ngày một đêm, vô số cấm vệ trong cung liên thủ, đã sớm trùng kiến hoàng cung lại.
Dù sao mỗi người đều nắm giữ pháp quyết, vận chuyển vật nặng vô cùng đơn giản, thêm vào tài chính của Hỏa Nguyên Quốc vẫn hùng hậu như trước, dựng một cái hoàng cung mới quả thực dễ như ăn cháo.
Nhưng lần này Từ Khuyết đi ra, chỉ là vì gia trì mấy toà trận pháp cho hoàng cung Hỏa Nguyên Quốc, thuận tiện lại tăng cao năng lực phòng vệ của Hoàng thành.
Hắn mua ra hai toà trận pháp trung giai, trực tiếp bố trí ở mỗi một góc hoàng cung, song trọng chồng chất, so với phòng ngự của Thái Dịch Phái còn cường đại hơn.
Dù sao hắn cũng cần phòng ngừa tương lai Hải tộc thật tìm tới nơi này, vì đề phòng vạn nhất đều phải chuẩn bị sẵn sàng trước.
Còn về phần Hoàng thành, Từ Khuyết cũng vội chế ra mười mấy khẩu Thần Uy Sung Năng Pháo, giao cho vài tên tướng quân thủ thành, sau đó còn tại tường thành bày lên trung giai trận pháp mới, tăng mạnh sức phòng ngự.
- Báo, hồi bẩm tướng quân, phía trước mười dặm phát hiện bóng dáng quân địch.
Lúc này, trên tường thành, một tên thủ thành binh sĩ vội vội vàng vàng chạy tới, ở trước mặt một tên tướng quân quỳ một chân trên đất nói.
Từ Khuyết vừa mới bố xong trận pháp, vừa nghe có quân địch, lập tức nhíu nhíu mày nói:
- Người nào ngu như thế, lại dám chọn lúc này đến xâm lược Hoàng thành?
Thủ thành binh sĩ kia sững sờ, vừa ngẩng đầu lên mới phát hiện ra Từ Khuyết cũng ở đây, vội cung kính nói:
- Tiểu nhân gặp qua Lý công tử, phía trước mười dặm phát hiện một con yêu thú, nghi ngờ là người cảu Hải tộc.
- Cái gì, Hải tộc đến rồi?
Từ Khuyết lập tức nhíu mày.
Thủ thành binh sĩ này vội đáp:
- Tiểu nhân cũng nhìn không quá rõ ràng, có vẻ như chỉ có một người, hơn nữa tốc độ đi tới vô cùng chậm.
- Ta đi xem xem,
Từ Khuyết lúc này cất bước hướng phía tường thành đi đến, đồng thời con ngươi ngưng tụ Chân Nguyên, xuyên thấu qua bóng đêm đen thùi, trong nháy mắt mở rộng tầm nhìn, hoàn toàn nhìn rõ ràng tình huống bên ngoài mười dặm.
- Hả? Đây không phải là Husky sao?
Từ Khuyết không khỏi ngẩn ra, ngày hôm qua lúc đại chiến, Husky một chân đạp một tên nam tử Hải tộc thành sương máu, sau đó liền chạy đi, mà một nam tử Hải tộc khác thì lại đuổi theo.
Nhưng bây giờ, Từ Khuyết đầu tiên nhìn thấy, chỉ là Husky.
Con hàng này đang vác theo một con yêu thú so với thân thể nó còn to lớn hơn gấp mấy lần, chầm chậm đi tới.
Mà dáng vẻ của con yêu thú này hết sức kỳ quái, thân thể trơn tuồn tuột mềm oặt, hoàn toàn che hoàn toàn người Husky, đồng thời còn có vài cái xúc tu tương tự như chân, bị kéo lê trên đất.
Từ Khuyết lúc này cười ra tiếng:
- Husky lợi hại, lại mang theo một con mực khổng lồ trở về.
Hiển nhiên, con mực kia chính là tên nam tử Hải tộc cuối cùng chạy đi đuổi bắt Husky, không nghĩ tới kết quả vẫn bị Husky giết ngược lại.
- Lý công tử, cần đóng cửa thành chuẩn bị chiến đấu không?
Thủ thành binh hỏi.
Từ Khuyết lắc lắc đầu:
- Không cần, đó là đơn vị bạn. Các ngươi đừng động nó, ta đi trước một bước!.
Nói xong, hắn xoay người rời khỏi tường thành.
Dù sao hôm qua vừa mới cho Husky ăn xuân dược, Từ Khuyết cảm thấy vì lý do an toàn, vẫn là tạm thời không gặp nó thì tốt hơn.
Mà lúc này, bên trong chợ đêm Hoàng thành đang phồn hoa náo nhiệt, người đông nghìn nghịt.
Từ Khuyết đang chuẩn bị về cung nghỉ ngơi, lại đột nhiên nhìn thấy phía trước có hai đạo bóng lưng quen thuộc, đang đi dạo trong chợ đêm.
Hai người một lớn một nhỏ, chỉ là hai tỷ muội Tô Linh Nhi cùng Tô Tiểu Thất.
Từ Khuyết suy nghĩ một chút, thấy bốn phía không có ai, liền lấy xuống mặt nạ da người, lộ ra chân diện mục, cười hì hì đi tới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận