Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1582: Tại Hạ, Hoa Vô Khuyết

"Từ Bang chủ, có phải ngươi muốn đi Tiên Nguyên Châu hay không? Đi mau, bốn người này cứ giao cho chúng ta giải quyết là được." Rất nhanh, một vị Tiên Vương đến từ Ám Ảnh Phù Đồ Tông hô.
"Ồ? Từ lúc nào các ngươi nhiệt tâm như vậy?"
Từ Khuyết lập tức vui vẻ.
Nhìn bộ dáng đám người kia, dường như là thật đến giúp đỡ.
Chẳng lẽ bị trạng thái điên dại của mình lúc trước chấn nhiếp, cho nên muốn tới lấy lòng?
Ừm, không tệ, vẫn rất biết điều.
"Từ Bang chủ cớ gì nói lời ấy, Thiên Châu là nhà của chúng ta, chúng ta sao có thể đứng nhìn đám khốn kiếp kia chiếm lấy, bảo hộ Thiên Châu, là trách nhiệm của mỗi người."
"Đúng vậy đúng vậy, lúc trước Từ bang chủ đã xuất lực vì Thiên Châu, hiện tại một chút phiền toái nhỏ này, cứ giao cho chúng ta xử lý."
"Bốn người này không biết tốt xấu, gan to bằng trời, dám cản Từ bang chủ, chúng ta nhất định sẽ khiến bọn chúng sống không bằng chết."
"Từ bang chủ, ngươi đi mau, việc còn lại cứ giao cho chúng ta."
Mười mấy người đồn loạt hô hào, khí thế mãnh liệt lao vùn vụt tới, trong nháy mắt bao vây bốn tên cường giả Tiên Nguyên Châu.
Từ Khuyết thấy thế, lập tức vui mừng cười.
"Tốt, cảm tạ các vị trượng nghĩa tương trợ." Hắn cười tủm tỉm, chắp tay hướng đám người.
Trong lòng có hơi cảm khái.
Lúc trước có chút ân oán với những thế lực này, không ngờ hôm nay bởi vì Tiên Nguyên Châu xâm lấn, mọi người đều biến chiến tranh thành tơ lụa.
Nhân gian có chân tình, nhân gian có chân ái a.
"Đừng hòng đi tới Tiên Nguyên Châu."
Lúc này, một tên cường giả Tiên Vương Tiên Nguyên Châu chấn rống, liều mạng xông lên trước, thiêu đốt bản nguyên, muốn đồng quy vu tận với Từ Khuyết.
Y rất rõ ràng, hôm nay, bốn người bọn họ không đi được.
Nhưng vô luận thế nào, cũng không thể để tên điên khủng bố kia tiến vào Tiên Nguyên Châu.
"Ngươi càng nói như vậy, ta càng muốn đi." Từ Khuyết nhướng mày lên, muốn xuất thủ nghênh kích.
Thế nhưng một vị đại lão Phương Thốn đã lập tức ngăn ở trước mặt tên Tiên Vương kia, xuất thủ cứng đối cứng, vẫn không quên hướng Từ Khuyết hô: "Từ bang chủ, đi mau."
"Ơ ơ!"
Từ Khuyết ngạc nhiên ngơ ngác, cảm động a. . .
"Tiền bối, ngươi. . ." Từ Khuyết há miệng muốn nói gì.
"Đi mau."
Mấy tên Tiên Vương Thiên Châu còn lại đã nhao nhao vây quanh bốn tên cường giả Tiên Nguyên Châu kia, đồng thời thúc giục Từ Khuyết ly khai.
Từ Khuyết sờ lên chóp mũi, sao bản bức thánh cảm thấy có gì đó là lạ.
Bất quá hắn cũng lười truy hỏi căn nguyên, đã bọn họ nguyện ý xuất thủ giải quyết phiền toái nhỏ, vậy cứ tùy bọn họ.
"Chư vị, ta đi trước, tương lai hữu duyên gặp lại."
Từ Khuyết cười cười, quay người lướt về phía hư không giới bích.
Thời điểm hắn vừa cảm nhận được lực hút của hư không giới bích, phía sau liền truyền tới tiếng rống giận của cường giả Tiên Nguyên Châu: "Nghe nói kẻ này tại Thiên Châu gây họa bốn phương, vì sao các ngươi còn giúp hắn?"
"Thiểu năng, ngươi biết cái gì. Họa tinh muốn đi, các ngươi lại chạy đến cản hắn, chúng ta không giúp hắn, chẳng lẽ giúp các ngươi?"
"Hắc hắc, lần này tốt rồi, Khuyết Đức Cẩu rời đi, Thiên Châu rốt cuộc nghênh đón thái bình."
"Khụ khụ khụ, đừng nói lớn tiếng như vậy, hình như Từ Khuyết còn chưa tiến vào. . ."
Ánh mắt hơn mười tên Tiên Vương đồng loạt nhìn về phía hư không giới bích, lập tức nhìn thấy Từ Khuyết đang giãy dụa muốn lao ra.
"Ta kháo. . ."
Mặt mũi Từ Khuyết tràn đầy tức giận, rất muốn thoát khỏi lực hút của hư không giới bích, giáo dục đám người này.
Thế nhưng lực hút quá lớn, trong nháy mắt đã kéo cả người hắn vào.
Oanh!
Nương theo từng đợt tiếng oanh minh bên tai, tràng cảnh trước mắt cũng dần biến ảo, hư không vặn vẹo.
Sau một khắc, lực hút tiêu tán, hình ảnh trước mắt Từ Khuyết khôi phục bình thường.
Hắn đang ở một nơi xa lạ.
Xung quanh là một mảnh bình nguyên rộng lớn, núi rừng chập chùng.
Linh khí trong hư không vô cùng nồng đậm, đạo vận quy tắc thoắt ẩn thoát hiện, phảng phất tu luyện ở chỗ này, lúc nào cũng có thể cảm ngộ đại đạo, liên tiếp đột phá.
"Đây chính là Tiên Nguyên Châu? Quả thật không tồi."
Từ Khuyết hít sâu một hơi, thần thanh khí sảng, tâm tình cũng tốt hơn không ít.
Bất quá Husky cùng Đoạn Cửu Đức lúc trước bị hút vào, giờ phút này vẫn không thấy bóng dáng.
Dựa theo lời Husky nói, hư không giới bích ở Thiên Châu, nếu đi ngược vào, thời gian sai lệch, sẽ bị truyền tống đến vị trí khác nhau.
Cho nên Từ Khuyết rộng mở thần thức, tùy ý tìm kiếm một phen, sau khi không tìm được hai con hàng kia, liền trực tiếp từ bỏ.
Lấy phẩm hạnh hai tên kia, đoán chừng không mất bao lâu, tiếng xấu liền sẽ lan xa, đến lúc đó mình không cần mình nhọc công, cũng biết được bọn họ ở đâu.
Việc quan trọng trước mắt, chính là tìm tới đám người Khương Hồng Nhan.
Dù sao "Hồng nhan họa thủy", lời này không phải không có đạo lý, thực lực chỉnh thể tu sĩ Tiên Nguyên Châu mạnh hơn Thiên Châu, hơn nữa cường giả mọc như nấm, lấy dung mạo đám người Khương Hồng Nhan, nhất định sẽ tao ngộ phiền phức.
"Vừa rồi hình như cảm ứng được phương hướng này có khí tức tu sĩ."
Ánh mắt Từ Khuyết nhìn về phương đông, bên trong thần thức, có thể phát hiện ra chỗ xa có nhân tộc tu hợp.
"Qua đó tìm hiểu tình huống trước."
Hắn tự nói một tiếng, thân hình thoắt một cái, trong nháy mắt hóa thành bóng mờ lao về phía trước.
Một lát sau.
Từ Khuyết xuất hiện ở bên ngoài một tòa thành trì.
Ngẩng đầu nhìn lên, phía trên có viết ba chữ Định Hạc Thành.
"Đạo hữu cũng đến tham gia tam tông tuyển bạt ư?"
Thời điểm ngừng chân, bên cạnh đột nhiên có âm thanh truyền tới.
Từ Khuyết quay đầu nhìn lại, là một tên thiếu niên áo trắng thanh tú.
Bất quá xương cốt thiếu niên hình như rất tinh kỳ nha.
Nhìn qua mi thanh mục tú, nhỏ nhắn xinh xắn, yếu đuối, cơ ngực phát triển hơn xa người thường.
Ánh mắt Từ Khuyết tiếp tục đánh giá.
Hảo gia hỏa, chân cũng rất thon dài vững chắc, là một cái khung pháo không tệ. . . phi, không đúng, là tỉ lệ dáng vóc không tệ.
"Đạo hữu?"
Thấy Từ Khuyết chậm chạp không đáp lời, thiếu niên lại kêu một tiếng.
"Không sai."
Từ Khuyết mỉm cười, gật đầu nói: "Tại hạ Hoa Vô Khuyết, lần này chính là đến tham gia tam tông tuyển bạt, ta thấy huynh đài cũng có cùng mục đích, không bằng chúng ta kết bạn mà đi?"
"Đang có ý này."
Thần sắc đối phương lập tức phấn khởi, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
"Không biết đạo hữu xưng hô thế nào? Kỳ thật lần này tam tông tuyển bạt, ta cũng chỉ mới nghe nói một chút, mộ danh mà đến, đạo hữu có thể giới thiệu kỹ cho ta biết được không?" Từ Khuyết nho nhã lễ độ hỏi.
"A đúng. . ."
Thiếu niên nghe vậy, nhất thời nhớ đến mình vẫn chưa báo tên, mặt mũi hơi đỏ lên, có chút xấu hổ nói: "Hoa huynh thứ lỗi, tại hạ Quản Tranh. . ."
Sau khi giới thiệu một phen, hai người cùng nhau cất bước tiến vào thành.
Trong lúc nói chuyện, Từ Khuyết biết được Định Hạc Thành thuộc về Thanh Châu Võ Đô Vực, xung quanh thành trì có tam đại tông môn, mỗi tông môn đều có cường giả Tiên Vương tọa trấn, thuộc về một trong thập bát cổ tông Thanh Châu.
Lần này tam tông tuyển bạt, không phải vì muốn tuyển nhận đệ tử mới, mà là vì tiếp nhận nhiệm vụ đại thế lực nào đó, tìm người có thiên tư.
Thậm chí có truyền ngôn, tam tông là vì tứ đại Thiên Môn tuyển chọn thiên tài.
Về phần tứ đại Thiên Môn có lai lịch ra sao, có gì bất phàm, Quản Tranh lại không biết, bởi vì chuyện này y cũng chỉ nghe người khác nói mà thôi.
Từ Khuyết kém chút tức giận nện ngực y.
Mấy việc nhỏ nhặt bình thường kể không hết, đến phần mấu chốt, ngươi lại nói không biết gì cả, đều là nghe người khác nói?
Bất quá mới đến, Từ Khuyết cảm thấy mình vẫn nên điệu thấp một chút.
Dù sao trải qua đoạn thời gian này, khiến hắn cảm thấy mình thành thục, ổn trọng hơn trước kia.
Thế là, được Quản Tranh dẫn đường, hai người tìm đến một cái khách sạn nghỉ ngơi.
Từ Khuyết cũng mượn cơ hội này, trò chuyện với tu sĩ bốn phương, thuận tiện nói bóng nói gió, nghe ngóng tin tức.
Kết quả tìm hiểu một phen, "Bằng hữu" kết giao không ít, thế nhưng lại không có chút tin tức hữu dụng nào.
Bọn họ hoàn toàn không nghe nói có tu sĩ Thiên Châu tiến vào giới này, càng đừng nói đến tin tức đám người Khương Hồng Nhan.
Bất quá chuyện này cũng rất bình thường, Từ Khuyết từ trong miệng mấy người kia biết được tình huống đại khái ở Tiên Nguyên Châu.
Nơi này có bảy đại vực, phạm vi mỗi vực cơ hồ đều lớn hơn Thiên Châu rất nhiều, trời đất mênh mông, cho dù có tin tức gì, đoán chừng cũng sẽ truyền đi cực chậm.
Chuyện này khiến Từ Khuyết có chút buồn bực, biển người mênh mông, thế giới rộng lớn, muốn trong khoảng thời gian ngắn tìm tới đám người Khương Hồng Nhan, nói nghe thì dễ!
Chẳng lẽ phải dùng biện pháp cũ?
Ném giày hỏi đường?
Bạn cần đăng nhập để bình luận