Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 995: Là Bọn Họ!

Vu trưởng lão cùng đám người Ly Diệp Tông đều giật nảy mình.
Tuy rằng Đổng gia là do Ly Diệp Tông nâng đỡ, nhưng sản lượng hoa lộ hàng năm cũng chỉ có mấy chục bình, Từ Khuyết đánh xuống mấy quyền như thế chẳng phải là muốn mạng già của họ?
- Vương công tử, chuyện này...
Vu trưởng lão mở miệng, muốn nói Từ Khuyết lại, trước tiên thương lượng giá cả xong, tránh cho việc lát nữa thật sự bị hãm hại.
"Ầm!"
Nhưng lời nói còn chưa dứt, một tiếng vang thật lớn đột nhiên từ phía trước truyền đến.
Toàn bộ thông đạo bỗng nhiên chấn động, trọng tâm có chút chìm xuống, mặt đất cũng đổ nát, lập tức một vách tường chậm rãi từ dưới mặt đất nâng lên.
- Chuyện này...
Lão ẩu nhất thời ngẩn ra, vô cùng kinh ngạc.
Từ Khuyết đập xuống mấy quyền, thật sự khiến thông đạo xuất hiện dáng vẻ năm đó lúc nàng đi vào.
Phía trước chính là một vách tường, hai bên trái phải xuất hiện hai cánh cửa, ký hiệu cũng chỉ về phía cánh cửa bên phải, tất cả đều khôi phục hinh dạng cũ.
- Hắc hắc, ngươi xem, ta đã nói đây chỉ là chuyện đơn giản, nhưng các ngươi không học kiến trúc, không hiểu cũng bình thường, vật này chỉ liên quan đến kết cấu kiến trúc mà thôi, thông đạo tương tự, nhưng bên trong lại chia làm hai tầng trên dưới, vị trí vừa nãy của chúng ta chính là tầng cao nhất, mà năm đó ngươi đi, chính là tầng dưới của thông đạo này.
Từ Khuyết cười tủm tỉm nói.
Hắn vừa nãy đấm xuống mấy quyền, kỳ thực chính là đập nát thứ chống đỡ dưới sàn nhà, dẫn đến thông đạo tự nhiên xuất hiện lực trượt, mới thay đổi con đường.
Cái này tương tự như cầu bập bênh, một trên một dưới.
- Vương công tử quả nhiên học rộng tài cao.
Lão ẩu gật đầu, ánh mắt mang theo tán thưởng.
- Không có gì không có gì, chút lòng thành mà thôi.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, xoay người nhìn về phía Vu trưởng lão, cười dài mà nói:
- Vu trưởng lão, vừa nãy ta tổng cộng đánh xuống bảy lần, tổng giá trị là 560 bình hoa lộ vạn năm, ngươi muốn một lần thnah toán hay thanh toán theo giai đoạn?
-...
Gương mặt Vu trưởng lão cứng đờ, hơn 500 bình hoa lộ vạn năm, đây chính là doanh thu mấy năm của Ly Diệp Tông đấy, làm sao nàng có khả năng bỏ ra được.
- Vương công tử, việc này... ta khó có thể định đoạt.
Cuối cùng, Vu trưởng lão bất đắc dĩ nhìn Từ Khuyết nói, thực sự không có cách nào.
Dù sao giá cả là Từ Khuyết tự mình đưa ra, quyền cũng là do hắn chủ động đánh, nếu như giảng đạo lý, căn bản không liên quan đến Ly Diệp Tông các nàng.
Nhưng thực lực Từ Khuyết lại mạnh mẽ đến đáng sợ, đối mặt doạ dẫm của hắn, Ly Diệp Tông cũng không dám cương quyết phản kháng, chỉ có thể nhẹ nhàng, nhìn xem có thể thương lượng một chút hay không.
Không ngờ Từ Khuyết lại thoải mái khoát tay áo một cái, cười nói:
- Không sao không sao, không thể định đoạt thì thôi, ta cũng không phải loại người không nói đạo lý, mấy quyền kia coi như ta miễn phí cho các ngươi, nhưng sau đây thật sự sẽ tính tiền đấy.
- Hả?
Vu trưởng lão nhất thời choáng váng.
Tên tiểu tử này từ lúc nào trở nên dễ nói chuyện như vậy?
Không đúng rồi!
- Hả cái gì, mau mau, mau khởi hành thôi.
Từ Khuyết cười tủm tỉm thúc giục.
- Khụ, cảm ơn Vương công tử.
Vu trưởng lão tỉnh táo lại, khẩn trương cười khổ nói cảm ơn, vội vã đuổi tới lão ẩu, trong lòng như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, thầm nói thoát khỏi lưu manh này là tốt rồi.
Từ Khuyết đứng tại chỗ, cười híp mắt nhìn các nàng đi vào, không nói thêm gì.
- Móa, tiểu tử, cười gian trá như thế, có phải là lại suy nghĩ không đứng đắn gì không?
Husky chạy đến, một mặt hồ nghi hỏi.
Từ Phỉ Phỉ cũng hiếu kì đánh giá Từ Khuyết:
- Ca, thế này không giống ngươi nha, từ lúc nào ngươi hào phóng như vậy? Bình thường ngươi đều nhân cơ hội hãm hại người khác mà?
- CMN, hiếm thấy ta muốn làm người tốt một lần, điều này cũng không được sao?
Từ Khuyết nhất thời trừng trực mắt.
Lẽ nào ở trong mắt các ngươi bản bức thánh chính là loại người thiếu đạo đức sao?
- Người tốt?
Husky lập tức lộ ra vẻ buồn cười, giống như nghe được một chuyện cười lớn.
- Husky ngươi ngứa da rồi!
Từ Khuyết trợn mắt nhìn sang.
Husky hoảng sợ tại chỗ, trốn ra phía sau:
- Tiểu tử, ngươi chớ làm loạn, ngươi không phải là người tốt sao? Người tốtsẽ không đánh nhau.
- Đánh con khỉ, đừng gây chuyện, mau đuổi theo đi.
Từ Khuyết lười tính toán với Husky, phất phất tay, đoàn người đều bước về phía cánh cửa bên phải kia.
Khương Hồng Nhan đi bên cạnh Từ Khuyết, thâm ý liếc mắt nhìn hắn, nhẹ giọng cười hỏi:
- Tiểu tử, ngươi có phải là lại có ý đồ xấu gì không?
Hiển nhiên, nàng cảm thấy vừa nãy Từ Khuyết hào phóng rất không đúng, chuyện này căn bản không phải chuyện mà Từ Khuyết có thể làm được.
Từ Khuyết không khỏi bất đắc dĩ nói:
- Ngất, tiểu cô nương, tại sao ngươi có thể nhìn ta như thế ? Ta ngây thơ thiện lương thuần khiết giản dị đẹp trai...
- Nói tiếng người!
- Được rồi, ta vừa nãy đã dùng thần hồn đảo qua, bên trong Luyện Nguyệt Cung này có rất nhiều kiến trúc kết cấu tương tự, vì thế lát nữa bọn họ lại để ta ra tay, ta định giá là một quyền 800, bao đêm hai ngàn.
Từ Khuyết giải thích, nói ra mục đích thật sự.
Khương Hồng Nhan nhất thời hé miệng cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Nàng biết, tên tiểu tử này không hảo tâm gì, lương tâm quả thực quá xấu.
- Đi thôi đi thôi, phía trước sắp đến rồi.
Từ Khuyết cười tủm tỉm thúc giục, chạy về phía trước.
Đúng như dự đoán, vừa đi về phía trước được một đoạn, đám đệ tử Ly Diệp Tông phía trước đã ngừng lại.
- Ồ, làm sao thế? Tại sao lại dừng lại rồi?
Từ Khuyết ở phía sau dáo dác hô.
Mọi người đều xoay người nhìn về phía hắn, bất đắc dĩ nói:
- Vương công tử, đường lại thay đổi.
- Thật sao? Đến, để ta xem một chút.
Từ Khuyết cười híp mắt đi qua đám người lên phía trước.
Lần này là đường bị ngăn thành sáu hướng, phân biệt có sau cửa nhỏ, mà lão ẩu gương mặt nghiêm nghị, đứng ở chính giữa suy tư.
- Quái lạ, lão thân nhớ lúc trước nơi này là một đường thẳng, cũng chưa từng xuất hiện nhiều chỗ rẽ như thế.
Nàng cau mày nói nhỏ.
Vu trưởng lão thấy Từ Khuyết lại đây, cũng vội vàng khách khí nói:
- Vương công tử, nếu không ngươi xem một chút xem có thể giải quyết hay không?
- Đương nhiên có thể, nhưng giá cả lần này...
Trên mặt Từ Khuyết nhất thời lộ ra nụ cười.
Một quyền giá 80 đã không thể, hiện tại một quyền 800, bao đêm hai ngàn, có muốn hay không.
"Ầm!"
Nhưng còn không chờ Từ Khuyết đưa ra giá cả, đột nhiên một tiếng vang thật lớn từ một con đường truyền ra.
Sau một khắc, toàn bộ mặt đất đều lay động, tro bụi không ngừng bay xuống.
Đồng thời trong thông đạo còn truyền ra từng tiếng ồn ào.
- Hừ, ngươi thật sự phải tuyệt tình như vậy sao?
- Không phải ta tuyệt tình, quan hệ của chúng ta đã chấm dứt ở đây, ngươi đi đi, đừng tiếp tục tìm ta.
- A, mất công ta một đường đuổi tới này, không nghĩ tới ngươi vẫn tuyệt tình như vậy! Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu không ta sẽ gả vào Tống gia, nếu trong lòng ngươi còn có ta, ta có thể hối hôn!
- Không cần, quá khứ thì nên để nó đi qua. Nhớ lúc đầu, nếu không phải bởi vì mẹ ngươi, chúng ta cũng không đến nỗi như vậy.
- Ngươi... được, nếu tâm ý ngươi đã quyết, vậy ta cũng không cưỡng cầu nữa. Nhưng ta muốn hỏi ngươi một câu cuối cùng!
- Ngươi hỏi đi!
- Ngươi cùng mẹ ta, thật sự trải qua vui vẻ hơn so với chúta trước đây sao?
...
Trong nháy mắt, bên ngoài đường hầm, đám người Từ Khuyết hoàn toàn cứng đờ tại chỗ, hai mặt nhìn nhau, một mặt kinh sợ.
Tình huống gì thế này?
Bọn họ hình như đã nghe được chuyện gì đó rất không đúng.
- Là bọn họ!
Đột nhiên, lão ẩu vẫn luôn trầm mặc, đột nhiên sầm mặt lại, nghiến răng nghiến lợi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận