Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 912: Thì Ra Không Phải Người Điên

Toàn trường trong nháy mắt hoàn toàn tĩnh mịch.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, trợn mắt ngoác mồm, khó có thể tin.
Lâm Ngữ Hi cùng bọn Tằng Đại Vinh càng há to miệng, tỏ vẻ ngơ ngác, tên này chẳng lẽ thật sự bị điên rồi sao?
Đó chính là Hạ gia đấy!
Đại tộc thứ nhất ở Kinh Thành, danh vọng chi tộc ở Hoa Hạ thậm chí là trên toàn bộ thế giới, bọn họ nắm giữ sức ảnh hưởng lớn đó!
Ngươi lại dám ở trước mặt nhiều người như vậy, nói tàn sát Hạ gia, chó gà không tha?
Như thế e rằng Hạ gia còn chưa ra tay với ngươi, cảnh sát đã mang ngươi đi trước rồi!
...
Hạ Vân Hải vào lúc này cũng có chút choáng váng, hiển nhiên cũng không nghĩ tới sau khi Từ Khuyết đã biết rõ y đến từ Hạ gia, còn dám thả ra lời hung ác như thế.
Phải biết, cho tới nay, chỉ cần biết là Hạ gia, liền không một ai dám hô to gọi nhỏ đối với bọn họ, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng phải nỗ lực ép cho nhỏ đi.
Nhưng bây giờ, tên này sau khi hỏi rõ ra y là người nhà họ Hạ, mới mở miệng đe dọa, đây là chuyện gì?
Bệnh thần kinh à?
Bệnh thần kinh ghê gớm?
Chờ đã, không đúng, bệnh thần kinh giết người hình như không hề phạm pháp!
Đột nhiên, Hạ Vân Hải trở nên cảnh giác, bỗng nhiên lùi về phía sau một bước, có chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết.
Ngày hôm nay ra ngoài không mang theo nhiều vệ sĩ, vạn nhất đụng phải một thằng điên đến băm xác mình, mình chẳng phải sẽ chết rất oan sao?
...
- Hạ sư đệ, cậu cũng nhìn thấy rồi đấy. Hắn đã từng bị tai nạn xe, bị đả kích quá mức, xin cậu giơ cao đánh khẽ một hồi, cậu thấy sao?
Lúc này, Lâm Ngữ Hi tỉnh táo lại, vội vàng mở miệng nói.
Dù sao trước lúc này cô cũng đã từng nghe Từ Khuyết nói loại lời nói ngông cuồng này, vì thế lúc này ngược lại có chút dễ dàng tiếp thu chuyển biến đột ngột của Từ Khuyết.
Mà mấy người Tằng Đại Vinh vào lúc này cũng bị doạ tới chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Bọn họ vừa bắt đầu cũng cảm thấy Từ Khuyết không có vấn đề gì, nhưng bây giờ, thật sự không dám vững tin là trạng thái tinh thần của Từ Khuyết có thật sự tốt hay không.
Nếu như tinh thần bình thường, thử hỏi một người bình thường sao lại có thể nói ra loại lời hung ác này? Rõ ràng chính là đang tìm chết mà.
- Hừ!
Lúc này, Hạ Vân Hải hừ lạnh một tiếng nói:
- Bệnh thần kinh thì như thế nào? Hạ Vân Hải tôi đã nói, xưa nay chưa từng nuốt lời. Huống hồ mới vừa rồi hắn còn bất kính đối với Hạ gia tôi, loại lời nói ác độc kia, đủ khiến hắn chết 100 lần, nhưng ngày hôm nay xem ở trên mặt Lâm sư tỷ, tôi có thể xem như chưa từng nghe thấy gì, nhưng mà hắn nhất định phải chặt một chân.
Lời vừa nói ra, trong lòng của mọi người đều lắc đầu.
Lời nói đều đã nói đến mức độ này, ai cũng cho rằng Từ Khuyết đã chạy trời không khỏi nắng.
Cho dù là Lâm Ngữ Hi, giờ phút này cũng là hữu tâm vô lực, đồng tình nhìn về phía Từ Khuyết.
Nên giúp cô đều đã giúp, chỉ tiếc tên này không biết điều, rõ ràng chỉ cần cúi thấp đầu nói lời xin lỗi, tất cả sẽ có thể chuyện lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, hắn lại một mực muốn nói năng lỗ mãng.
Nhưng mà, chuyện này cuối cùng cũng hết cách rồi, dù sao tinh thần của hắn có lẽ thực sự đã xảy ra vấn đề.
...
Nhưng mà, lúc này Từ Khuyết vẫn lạnh nhạt như cũ, khí định thần nhàn, con ngươi giống như trêu tức nhìn Hạ Vân Hải, giống như đang nhìn một con giun dế đang giãy dụa lung tung.
Nguyên bản đã đến loại cảnh giới thực lực này như hắn, thực sự là đã lười quan tâm tới những giun dế này, nhưng luôn có giun dế không biết điều tìm tới cửa chịu chết, chẳng lẽ còn có thể không tác thành hay sao?
- Ngươi nhìn cái gì vậy, lại còn giả ngây giả dại sao? Tao muốn chặt một chân của mày, mày có nghe thấy không?
Hạ Vân Hải vừa nhìn thấy vẻ mặt này của Từ Khuyết, lập tức liền tức điên, lúc này phẫn nộ quát.
Dù cho Từ Khuyết thực sự là bị bệnh thần kinh, y cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Từ Khuyết, bằng không rất khó nguôi ngoai nỗi tức giận trong lòng.
- Ha ha, giun dế cuối cùng vẫn chỉ là giun dế, thiên địa này to lớn biết bao, tầm mắt của ngươi sao lại nhỏ bé như vậy, chỉ là một gia tộc trên Địa Cầu, cũng dám ở trước mặt ta làm càn như thế.
Từ Khuyết cười gằn lắc lắc đầu.
- Má nó!
Hạ Vân Hải lúc này tức giận đến sắp phát điên, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía ngoài cửa quát:
- Hắc Hổ, các người còn ẩn núp làm gì? Lăn ra đây cho tôi, phế bỏ hai cái chân của tiểu tử này, bằng không con mẹ nó trở về liền cắt ngang chân của các người!
Bạch!
Lúc này, vài tên nam tử cao to thân mặc tây phục màu đen vọt ra, thân thể nhanh nhẹn, hạ bàn vững chắc mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết là người luyện võ.
Mấy người này vừa xuất hiện, lập tức để cho đám người bên trong sảnh nín thở.
Loại vệ sĩ này bọn họ đã thấy qua không ít ở trên ti vi, cũng không có cảm giác gì, nhưng hôm nay sau khi tận mắt nhìn thấy, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.
Quan trọng hơn chính là, bọn họ đã có thể dự đoán tới tiếp đó sẽ phát sinh cái gì.
Lấy thực lực của Hạ gia, cho dù thật sự ở trong đại học Bắc Kinh cắt ngang một chân của người khác, cũng không phải là đại sự gì. Huống hồ đây là bởi vì Từ Khuyết mở miệng nhục mạ cùng đe dọa Hạ gia trước, ngày hôm nay hắn bị cắt đứt chân, dù cho kiện tới tòa án, cũng sẽ không chiếm được một chút quan tâm nào.
- Tiểu huynh đệ, ngày hôm nay chúng tôi chặt hai cái chân của cậu, sau này quản tốt miệng của cậu, đừng tiếp tục gây rắc rối nữa.
Một tên đại hán mặc âu phục nói, hướng người bên cạnh phất phất tay.
Lập tức, mấy người còn lại xông về phía trước, muốn bắt lấy Từ Khuyết.
"Vèo!"
Đột nhiên, bên ngoài sảnh lớn truyền đến một tiếng xé gió.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy hoa mắt, một bóng người đã xuất hiện ở giữa bọn họ.
- Làm càn!
Cùng với một tiếng quát nhẹ tràn ngập uy nghiêm cùng ý lạnh, một vệt ánh vàng hiện lên, đột nhiên vỗ lên trên ngực vài tên nam tử mặc âu phục.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Trong nháy mắt, mấy người liền bị đánh bay ra ngoài, đập ầm ầm lên trên mặt đất, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Toàn bộ quá trình vẻn vẹn chỉ trong vòng một hơi thở.
Lúc mọi người ở đây phục hồi lại tinh thần, mới nhìn rõ ràng bóng người đột nhiên xuất hiện trước mắt, càng là một nữ tử đẹp như thiên tiên.
- Hằng Nga tiên tử!
Đột nhiên, có người trực tiếp kinh ngạc thốt lên thành tiếng.
Tiếp đó, tất cả mọi người ở đây đều ồ lên, trên mặt tràn ngập kinh hãi cùng chấn động, khó có thể tin.
- Đúng... đúng là Hằng Nga tiên tử!
- Trời ạ!
- Những bức ảnh vệ tinh lưu truyền trên mạng kia, chính là cô ấy!
- Đây không phải là đang nằm mơ chứ? CMN tôi lại tận mắt nhìn thấy thần tiên!
- Oa, vừa nãy hình như có ánh sáng màu vàng lóe qua, đó chính là tiên thuật sao?
Rất nhiều người kinh hãi hô lên, trong lòng khiếp sợ vạn phần.
Cả người Lâm Ngữ Hi cũng sững sờ ở tại chỗ, biểu hiện dại ra.
Hằng Nga tiên tử tại sao lại đến nơi này?
Lẽ nào là bởi vì Từ Khuyết?
Không thể, hắn chỉ là một tiểu tử nhà nghèo không hề có bối cảnh gì, làm sao có khả năng biết được Hằng Nga tiên tử? Thậm chí còn nói là người phụ nữ của hắn?
Đúng lúc này, ánh mắt của Từ Khuyết nhu hòa nhìn về phía Khương Hồng Nhan, nhẹ giọng hỏi:
- Lấy được rồi?
Khương Hồng Nhan cười nhạt, gật đầu nói:
- Lấy được rồi.
Hai câu đối thoại bình thản đơn giản của hai người, trong nháy mắt khiến mọi người ở đây lại kinh ngạc đến ngây người một lần nữa.
Từ Khuyết quen biết với vị Hằng Nga tiên tử này?
Lâm Ngữ Hi càng giống như là bị sét đánh, trong đầu trống rỗng.
- Tôi muốn đi đón người phụ nữ của tôi trở về, nàng ở trên mặt trăng.
Lời Từ Khuyết đã nói qua với cô vào mấy ngày trước, đúng lúc này giống như được chiếu lại, vang lên rõ ràng ở trong đầu của cô.
Lúc này, Lâm Ngữ Hi rốt cục mới nhận rõ tất cả, thì ra Từ Khuyết không phải là mắc bệnh thần kinh, không phải người điên, mà từ đầu tới đuôi đều đang nói thật.
Mấy người Tằng Đại Vinh cũng tỏ vẻ dại ra, trong đầu hầu như chỉ còn lại một ý nghĩ: Khuyết ca của chúng ta thực sự là lợi hại, thậm chí ngay cả thần tiên đều có thể cua được, hơn nữa còn là một Tiên Nữ hoàn mỹ đến không thể xoi mói như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận