Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 741: Ta Tới Cứu Ngươi Đây

- Sợ rằng lần này không có cách nào đi tới tầng dưới chót để phá phong ấn nữa rồi.
Tử Hà tiên tử khẽ lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc, nhìn về phía hải vực quỷ dị, trầm giọng nói:
- Chỗ này hẳn là một loại trận pháp mượn thế thiên địa bố trí thành, nhìn qua giống như một bàn cờ, mỗiột viên đá đều là quân cờ, mỗi quân cờ đại biểu một trận vị, mà giữa rất nhiều quân cờ này lại chỉ có một quân là có thể vượt qua hải vực.
- Cái gì?
Đám tu sĩ phía sau cả kinh kêu thành tiếng.
- Hiện tại những viên đá này vẫn đang chuyển động, thế không phải nói là trận vị cũng luôn biến hóa sao?
- Chuyện này... làm sao có thể vượt qua?
Nói xong, trên mặt mấy người cùng hiện lên vẻ tuyệt vọng và bất đắc dĩ.
Loại trận pháp cao thâm này đã vượt xa phạm vi nhận thức của bọn họ, thậm chí cũng vượt quá kiến thức của Từ Khuyết.
Sắc mặt Từ Khuyết ngưng lại, trận pháp trước mắt so với thượng cổ Hung trận còn cao hơn một cấp, cũng không phải thứ mà Bức Vương Quyền có thể phá giải.
- Xem ra cần phải đổi đường đi rồi.
Vài tên tu sĩ lắc đầu, có chút không cam lòng.
Dù sao cũng đã đi tới nơi này, kết quả đừng nói là cơ duyên, ngay cả một cây linh dược phổ thông cũng không tìm thấy, cứ tay không mà quay về như vậy, thực sự không cam lòng.
Từ Khuyết ngược lại cũng không thèm để ý, dù sao hắn tới nơi này cũng không phải để tìm cơ duyên, mà là muốn xem Tử Hà tiên tử muốn làm gì, nếu như nàng muốn phá phong ấn Ngũ Hành Sơn, vậy thì hắn sẽ âm thầm ngăn cản nàng.
- Chí Tôn Bảo, ta muốn đi thử xem. Ngươi ở đây chờ ta, đừng tới đó.
Nhưng đúng vào lúc này, Tử Hà tiên tử lại đột nhiên nhẹ giọng nói với hắn.
Rồi nàng lập tức điểm nhẹ mũi chân về phía trước, cả người giống như tiên tử nhẹ nhàng bay lên.
- Chờ đã!
Sắc mặt Từ Khuyết thay đổi, vội vàng hô.
Nhưng hắn vẫn chậm một bước, Tử Hà tiên tử đã rơi vào một viên đã màu đen trên mặt biển.
Đùng!
Động tác của nàng rất nhẹ, nhưng viên đá màu đen vẫn thoáng chìm một chút, một đợt sóng gợn nổi lên, lan ra bốn phía.
Sau đó gợn sóng thay đổi quỹ tích di động của những viên đá khác, những viên đá đều xuất hiện biến hóa, rồi lại tạo ra càng nhiều gợn sóng.
Cuối cùng, toàn bộ đá trên mặt biển đều bị đảo loạn, trở nên càng thêm lộn xộn.
Cho dù là người biết chơi cờ, khi nhìn thấy loại cục diện này cũng không nhìn ra rốt cuộc đây là thế cờ gì.
Vèo!
Đột nhiên, viên đá màu đen dưới chân Tử Hà tiên tử phát ra một tiếng vang nhỏ, giống như có thứ gì xuất hiện.
Gần như cùng lúc đó, gương mặt vốn nghiêm nghị của nàng đột nhiên biến đổi, không chần chờ chút nào, nhanh chóng bay lên không trung, muốn nhanh chóng lui lại phía sau.
Loảng xoảng!
Trong nháy mắt, khi một tiếng kim loại lanh lảnh vang lên.
Viên đá phía dưới bỗng nhiên bắn ra một xích sắt rỉ sét loang lổ, giống như lôi điện linh xà lướt về phía Tử Hà tiên tử, trong nháy mắt khóa hai chân của nàng lại, mạnh mẽ lôi cả người nàng xuống.
Ầm ầm!
Sau một khắc, khắp cả hải vực đều dâng tràn sóng biển.
Tất cả các viên đá đều như thuyền nhỏ giữa biển, không ngừng bị nước biển dâng lên, đồng thời khi sóng biển nổi lên, hải vực cũng từ từ lan ra bốn phía!
- Không được, trận pháp này bị kích hoạt rồi.
- Nữ tử xấu xí này sao lại có vận may kém như vậy, lại chạm phải cấm chế.
- Mau lui lại, đại hải sắp nhấn chìm chỗ này rồi
Đám tu sĩ phía sau nhất thời kịch biến, không chút do dự quay đầu bỏ chạy.
Cùng lúc đó, Tử Hà tiên tử vẫn bị khóa trên viên đá màu đen, giờ khắc này sắc mặt tái đi, sức sống trong cơ thể đang không ngừng trôi qua.
Trong mắt nàng xẹt qua chút tuyệt vọng và cay đắng, nhưng không quên nhìn về phía Từ Khuyết, nhắở:
- Chí Tôn Bảo, đi mau, rời khỏi nơi này.
Ta kháo!
Trong lòng Từ Khuyết không khỏi mắng một tiếng, cục diện này chính là thứ hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Trận pháp này quả thực không giống bình thường, tuyệt đối vượt qua thượng cổ Hung trận, đừng nói là Bức Vương Quyền, ngay cả hệ thống cũng không thể phá giải.
Theo lý mà nói, hiện tại chuyện hắn cần phải làm là mau mau xoay người chạy trốn.
Nhưng Tử Hà tiên tử vẫn bị vây trên viên đá màu đen kia, nếu như hắn chạy đi như vậy thì hắn còn là người sao?
Từ Khuyết ngẩng đầu nhìn lại, lúc này gương mặt Tử Hà tiên tử trong bộ dáng dịch dung đã trở nên dữ tợn, lúc này cả gương mặt trắng bệch, nhìn vô cùng đáng sợ.
Rõ ràng, nàng đã bị tử khí mạnh mẽ tràn vào trong cơ thể, nuốt chửng sinh khí của nàng, bằng không nàng không bộ dáng như vậy.
- Thôi, mạo hiểm thử xem, hi vọng Thần Hành Độn Tẩu Phù có tác dụng.
Từ Khuyết cắn răng, trong tay bấm ra Thần Hành Độn Tẩu Phù, chuẩn bị tới cứu Tử Hà tiên tử.
"Ầm!"
Gần như cùng lúc, phía sau hắn truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Từ Khuyết sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, đột nhiên trừng lớn hai mắt, vô cùng kinh hãi.
Con đường bọn họ vừa đi giờ khắc này đã bị một luồng hắc ám nuốt chửng.
Luồng hắc ám này vô cùng quỷ dị, giống như hắc ám trong hư không, lại giống y hệt viên đá màu đen trên mặt biển kia.
Từ Khuyết tận mắt thấy đám tu sĩ vừa quay đầu bỏ chạy bị luồng hắc ám này nuốt chửng, trong nháy mắt hóa thành một bộ xương trắng rải rác trên đất.
- Đậu xanh!
Từ Khuyết thầm mắng một tiếng, lực sát thương này còn kinh khủng hơn cả viên đá trên biển.
Hắn không chần chờ chút nào, trực tiếp bay lên phóng về phía Tử Hà tiên tử.
- Chí Tôn Bảo, ngươi đừng tới đây, nơi này rất nguy hiểm.
Tử Hà tiên tử cũng không biết đường đã bị huỷ, nhìn thấy Từ Khuyết xông lại, nhất thời lo lắng nói.
Lúc này trên mặt nàng cực kỳ thống khổ, giống như đang chịu đựng cảm giác bị hành hạ, bị tử khí nhập thể hiển nhiên không thoải mái.
- Ta không đi!
Từ Khuyết kiên định nói:
- Chí Tôn Bảo ta không phải kẻ ham sống sợ chết, nếu như ta bỏ ngươi mà đi, cậy ta đúng là không bằng cầm thú!
Vừa dứt lời, hắn vừa vặn bắt được tay nhỏ của Tử Hà tiên tử, đồng thời bóp vỡ Thần Hành Độn Tẩu Phù.
Lạch cạch!
Sau khi phù lục bị bóp vỡ, trực tiếp hóa thành tro tàn.
Nhưng hắn cùng Tử Hà tiên tử vẫn dừng lại tại chỗ, không có bất kỳ biến hóa nào.
Xong!
Trái tim Từ Khuyết trong nháy mắt rơi xuống đáy vực, Thần Hành Độn Tẩu Phù ở chỗ này vô hiệu.
- Chí Tôn Bảo, ngươi đi mau!
Lúc này, Tử Hà tiên tử gian nan thốt ra một câu, giục hắn mau rời đi.
Từ Khuyết không khỏi cười khổ.
Đi?
Bây giờ còn có thể đi đâu? Không còn đường để đi rồi tiên nữ tỷ tỷ à.
Ầm ầm!
Lúc này, trên mặt biển vọt tới một luồng tử khí, muốn nhập vào trong cơ thể hắn.
Từ Khuyết cũng không suy nghĩ nhiều, cắn răng, thân hình xoay một cái, thuận thế rơi vào viên đá màu trắng bên cạnh Tử Hà tiên tử.
Loảng xoảng!
Chân hắn vừa đạp lên, phía dưới viên đá màu trắng lập tức bắn ra một sợi xích sắt rỉ sét loang lổ, trói cả người hắn.
- Chí Tôn Bảo, ngươi...
Tử Hà tiên tử nhìn thấy Từ Khuyết cũng bị nhốt lại, không khỏi vội la lên:
- Ngươi không hiểu, kỳ thực ta có thể... phốc!
Lời nói còn chưa dứt, trong miệng nàng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Huyết dịch nhanh chóng bị viên đá màu đen dưới chân hấp thu, đồng thời, sắc mặt nàng càng trở nên tái xám.
- A Tử cô nương, ngươi thế nào rồi, không sao chứ?
Từ Khuyết sợ hết hồn, trận pháp này không khỏi cũng quá khủng bố đi, cường đại như Tử Hà tiên tử cũng không có chút sức chống đỡ.
- Hả?
Sau một khắc, mí mắt Từ Khuyết đột nhiên co giật, có chút kinh ngạc.
Không đúng! Dường như không cảm giác được tử khí xâm thể. Tình huống gì đây?
Hắn sững sờ nhìn dưới chân mình một chút, trừng mắt nhìn, tiếp theo nhất thời lờ mờ.
Xích sắt rỉ sét loang lổ kia đang tuôn ra sinh khí mạnh mẽ, cuồn cuộn không ngừng rót vào cơ thể hắn.
- Gì thế này? Lẽ nào viên đá màu trắng này hấp thu sinh khí trong cơ thể Tử Hà tiên tử, chuyển đến cho ta?
Từ Khuyết trong lòng cả kinh.
- Ồ, không đúng!
Hắn đột nhiên phản ứng lại, thần thức tìm kiếm lần theo sinh khí do xích sắt dưới chân tuôn ra, trong nháy mắt cảm ứng được vị trí sinh khí.
Đây là một vùng biển mênh mông to lớn, quả thực giống như một mảnh tinh không không có điểm cuối, sinh khí mạnh mẽ kinh người, tuyệt đối không phải một Đại Thừa kỳ có thể nắm giữ.
Nói cách khác, sinh khí này cũng không phải là đến từ trên người Tử Hà tiên tử, mà là đến từ dưới hải vực này, hoặc là từ một sinh linh nào đó.
- Thật đáng sợ, nếu một người nắm giữ sinh khí này, chẳng phải là có thể sống hàng ngàn vạn năm, thậm chí hơn trăm triệu năm?
Trong lòng Từ Khuyết ngơ ngác.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt hắn cũng bắt đầu thay đổi.
Lấy thực lực trước mắt của hắn, căn bản không thể chứa đựng được nhiều sinh khí như vậy.
Từ khi rơi xuống đến hiện tại, cơ thể hắn hấp thu sinh khí đã đạt mức bão hòa, bất cứ sự vật gì quá nhiều cũng không tốt, nếu như tiếp tục bị sinh khí cuồn cuộn không ngừng rót vào cơ thể, hắn rất nhanh sẽ bị bạo thể mà chết.
- Tiên sư nó, kiểu chết này chả khá hơn tử khí nhập thể là bao.
Trong lòng Từ Khuyết hò hét không thôi.
Thế nhưng, đây rõ ràng là một toà trận pháp tràn ngập tử khí, làm sao phía bên mình liền xuất hiện sinh khí?
Ta kháo, ta hiểu rồi, mình giẫm phải shit chó rồi!
Từ Khuyết hoàn toàn tỉnh ngộ lại.
Thế gian Kỳ Môn Độn Giáp, trận pháp vô số, nhưng cho dù là trận pháp cao thâm đến đâu, chung quy cũng không thoát khỏi cửa sinh tử.
Trùng hợp chính là, Tử Hà tiên tử vừa dẫm lên chính là trận vị Tử Môn, xúc động tối kỵ.
Mà hắn vừa dẫm lên, lại rơi vào vị trí Sinh Môn, đồng thời còn ở ngay bên cạnh Tử Hà tiên tử.
Đây không phải vận khí shit chó thì là cái gì?
- Ồ, dường như có chút không đúng! Đây cũng quá trùng hợp đi? Lẽ nào... lại là dây tơ hồng!
Nghĩ tới đây, Từ Khuyết nhất thời trợn to mắt.
Nếu thực sự là tác dụng của dây tơ hồng, chuyện này quả là là... lợi hại quá dây tơ hồng ơi!
- A Tử cô nương, đừng sợ, ta tới cứu ngươi đây!
Lúc này, Từ Khuyết nhìn về phía Tử Hà tiên tử nói.
Đồng thời, hắn chăm chú bắt lấy tay nhỏ của nàng, thuận thế đem sinh khí trong cơ thể truyền sang.
"Vèo vèo vèo!"
Sinh khí tràn trề, trong nháy mắt thanh trừ tử khí trên người Tử Hà tiên tử.
Tử Hà tiên tử vốn sắp hôn mê, cũng chậm chậm khôi phục tỉnh táo, hai con mắt hơi mở!
Sau đó, nàng bỗng nhiên phản ứng lại, sắc mặt thay đổi nhìn về phía Từ Khuyết, kinh hô:
- Chí Tôn Bảo, ngươi làm gì? Mau dừng lại, như vậy ngươi sẽ chết!
- Ta không dừng!
Từ Khuyết khẽ mỉm cười, ánh mắt u buồn, thâm tình nhìn kỹ nàng, nhàn nhạt nói ra:
- Chỉ cần có thể cứu ngươi, ta chết cũng không tiếc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận