Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 636: Nhất Định Thành Công

- Cái... cái gì?
Liễu Tĩnh Ngưng và Husky đều bị dọa sợ.
Tự phế tu vi? Chuyện này không phải có thể tùy tiện đùa giỡn được, một khi không còn tu vi, dù cho là Liễu Tĩnh Ngưng nàng có thể tập hợp Cực Nhạc Tông, cũng tuyệt đối không che chở cho Từ Khuyết.
- Tiểu tử, ngươi nói hồ đồ gì đấy, chớ làm loạn.
Liễu Tĩnh Ngưng vội vàng nói.
Nàng hiểu rất rõ tính cách của Từ Khuyết, thích làm gì thì làm, nàng thật sự sợ hắn nói rồi làm ngay, đến lúc đó hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
- Đừng nói, ta đã quyết định, nhất định phải tự phế tu vi, tu luyện lại từ đầu.
Từ Khuyết vô cùng kiên định nói.
Hắn đã thông suốt điều mấu chốt ẩn giấu trong gói quà lớn.
Đạo Thân và Truyền Công, vốn chuẩn bị vì hắn, chỉ cần truyền toàn bộ tu vi cho Đạo Thân, mình có thể trở về phàm thai, sau đó tu luyện lại từ đầu, không cần dựa vào giết người để thăng cấp.
Hơn nữa nếu như vậy, mình cũng không cần lo lắng bị người đuổi giết, chỉ cần có Đạo Thân bảo vệ, mình căn bản không cần lo sợ gì.
Mấu chốt nhất là, với của cải hiện tại của hắn, đã tích góp được mấy ngàn vạn cực phẩm Linh Thạch, tốc độ tu luyện sẽ giống như cưỡi tên lửa mà tăng vọt, tuyệt đối sẽ nhanh hơn so với việc trở thành Tiên Trận Sư.
- Tiểu tử, ngươi nghĩ quá đơn giản, không nói tới chuyện sau khi ngươi tự phế tu vi sẽ bị các thế lực lớn truy sát, ngươi làm sao có thể bảo đảm sau khi ngươi tự phế tu vi, còn có thể tu luyện lần thứ hai?
Liễu Tĩnh Ngưng lắc đầu, bình tĩnh khuyên can Từ Khuyết.
- Đừng lo lắng, thứ nhất ta có thể bảo đảm bọn họ không giết được ta, thứ hai ta cũng có thể bảo đảm sau khi ta tự phế tu vi vẫn có thể tu luyện.
Từ Khuyết cười nói, lúc này dáng vẻ hắn tràn ngập tự tin và vui sướng, đúng là liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.
- Người khác còn có thể, nhưng ngươi... có lẽ rất khó.
Sắc mặt Liễu Tĩnh Ngưng có chút quái lạ, nàng biết Từ Khuyết có rất nhiều thủ đoạn thần bí, nhưng trên người Từ Khuyết còn có một vấn đề rất nghiêm trọng.
- Có ý gì?
Từ Khuyết hỏi.
- Trên người ngươi còn có sát khí rất mạnh, dù ngươi tự phế tu vi, thì sát khí tuy có thể dần giảm xuống, nhưng vẫn còn sót lại, cho dù ngươi tu luyện lại từ đầu để ngộ ra đạo uẩn, nhưng chỉ cần ngươi giết một người, sát khí trên người ngươi sẽ tăng lên rồi hủy đi đạo uẩn mà người vừa cảm ngộ.
Nói đến đây, Liễu Tĩnh Ngưng hơi dừng lại một chút, dáng vẻ nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Hoặc là, ngươi phải tiến vào Ma Đạo, vậy thì lấy giết chóc tu đạo! Nếu ngươi làm như vậy, ta tin tưởng Khương Hồng Nhan nhất định sẽ căm ghét cách ngươi làm, người lấy giết chóc tu đạo, cuối cùng sẽ đánh mất thất tình lục dục, biến thành một đại ma đầu, người người muốn tru diệt!
Nàng nói rất chân thành, dù cho Cực Nhạc Tông các nàng và Thiên Ma Tông bị người đời coi là ma môn, tuy nhiên nhiều lắm thì các nàng chỉ dùng thủ đoạn tàn nhẫn một chút, nhưng các nàng chắc chắn sẽ không lấy giết chóc mà dẫn đạo, sau đó trở thành một ma đầu mất đi lý trí chân chính.
Từ Khuyết nghe xong cũng ngạc nhiên, chẳng trách Khương Hồng Nhan luôn dặn hắn không được tiếp tục tùy tiện giết người, bằng không sát khí sẽ nuốt chửng hắn.
Cũng may từ trước đến giờ hắn không ngộ ra đạo uẩn, bằng không sau khi đạo uẩn bị sát khí cắn nuốt, sát lục chi đạo thật sự có thể sẽ trở thành đạo uẩn của hắn, đến khi nuốt hết thần trí của hắn, biến hắn thành một ma đầu chân chính.
- Nguy hiểm thật.
Từ Khuyết nghĩ lại mà sợ, hắn suýt chút nữa đã rơi vào ma đạo, gặp người giết người, trở thành loại người mà bản thân mình ghét nhất.
Mà mầm họa này, hắn cũng biết rõ vì sao sinh ra.
Lúc trước khi Tiểu Nhu và thôn dân ở bàn Sơn Thôn bị giết, hắn hầu như phát điên.
Phải biết, khi đó hắn vừa mới tới thế giới này, vẫn còn tràn ngập ước mơ với tất cả mọi thứ, gặp gỡ được Tiểu Nhu, hắn nhìn thấy một mặt tốt đẹp trên cõi đời này, cho rằng Tu Tiên Giới còn tươi đẹp hơn so với Địa Cầu.
Nhưng không được bao lâu, Tiểu Nhu và thôn dân bàn Sơn Thôn đều bị giết hại, vô số thi thể xuất hiện trước mặt hắn giờ, tất cả những điều tốt đẹp trong lòng hắn trong khoảnh khắc đều đổ nát.
Lúc ấy, hắn mới phát hiện, thế giới này không hề đẹp đẽ, Tu Tiên Giới này là một thế giới người ăn thịt người, so với Địa Cầu còn tàn nhẫn hơn.
Tiểu Nhu chết đi, chính là phá hủy đi lòng khoan dung và những ảo tưởng tốt đẹp trong lòng một người địa cầu là hắn vốn chỉ còn sót lại một chút.
Vì thế trong thời khắc ấy, ngay cả máu huyết tận trong tim cũng bị hắn phun ra.
Thứ nhất là vì cảnh giới quá thấp, bị lửa giận công tâm. Thứ hai là do ảo tưởng tốt đẹp bị đánh vỡ, hắn bị chấn động bởi thủ đoạn ác độc của những người kia.
Vì thế hắn giết ngược lại, tàn sát hết sạch một Âm Quỷ tông, rồi lại tới Thiên Võ Tông, phá huỷ hơn một nửa tông phái.
Sau đó hắn hình thành lên thói quen, ai dám chọc giận hắn, hắn sẽ giận chó đánh mèo đến toàn bộ môn phái, đây không phải là tác phong của ma đầu sao?
Vui mừng chính là, hệ thống cho hắn năng lực giết người thăng cấp, nhưng không cho hắn đạo uẩn, mới khiến hắn không trở thành ma đầu.
- Chờ ta tự phế tu vi, trước khi bước vào cảnh giới Luyện Hư kỳ, ta nhất định không tự tay giết người.
Từ Khuyết nghiêm túc nói.
Liễu Tĩnh Ngưng tỏ vẻ không còn gì để nói:
- Ngươi không giết người, thế người khác muốn giết ngươi thì làm sao bây giờ? Nhưng sau khi ngươi giết người, sát khí sẽ nuốt mất đạo uẩn của ngươi, tự phế tu vi căn bản không thể thực hiện được.
- Không, nhất định sẽ thành công!
Khóe miệng Từ Khuyết khẽ giương lên, lộ ra ý cười tà ác, nói:
- Ta vừa nói là quyết không tự tay giết người! Hai chữ tự tay là trọng điểm!
- Ngươi muốn ta giúp ngươi hộ đạo?
Liễu Tĩnh Ngưng kinh ngạc nói.
- Đương nhiên không phải, nói đùa, ta đường đường là người của Tạc Thiên Bang, sao có thế trốn sau lưng một cô gái cầu bảo vệ đây, ta cũng có sĩ diện đấy?
Từ Khuyết trợn mắt nói.
Nhưng trên thực tế, hắn cũng không hi vọng kéo Liễu Tĩnh Ngưng đi vào, nếu không sẽ liên luỵ đến Cực Nhạc Tông.
- Vậy ngươi muốn làm thế nào? Ngoại trừ Khương Hồng Nhan, ta không nghĩ ra ai chịu giúp ngươi hộ đạo.
Liễu Tĩnh Ngưng nghi ngờ nói.
Từ Khuyết lại nở nụ cười:
- Tạc Thiên Bang ta không thiếu nhất là người. Được rồi, chúng ta tách ra ở đây đi, ta tạm thời không đi Nam Châu, ta muốn đi tu đạo! Tạm biệt!
- Hả?
Liễu Tĩnh Ngưng nhất thời ngẩn ra.
Sau đó nàng nhìn thấy Từ Khuyết lấy ra một tấm phù lục, trực tiếp bóp vỡ.
- Chờ đã, ngươi chớ làm loạn, ngươi muốn đi nơi nào...
Liễu Tĩnh Ngưng chợt thay đổi sắc mặt.
- Hẹn gặp lại, tiểu tỷ tỷ.
Từ Khuyết cười ha ha, ôm lấy Husky, thân hình dần trở nên mơ hồ.
- Ngươi...
Liễu Tĩnh Ngưng còn muốn nói điều gì, nhưng vèo một tiếng, Từ Khuyết và Husky đã biến mất không còn tăm hơi.
Nàng sửng sốt, nàng không nghĩ tới Từ Khuyết lại quyết đoán như thế, nói đi là đi, trực tiếp muốn tự phế tu vi tu luyện từ đầu.
- Tên khốn kiếp này!
Liễu Tĩnh Ngưng tức giận dẫm chân nhỏ, càng dẫm càng cảm thấy tức giận, trực tiếp xoay người rời đi.
- Tiểu hỗn đản, không có lương tâm! Nói đi là đi, không muốn để cho ta nhúng tay đúng không, hừ, tốt lắm, nếu ngươi chết ở bên ngoài, ta cũng sẽ không quản!
...
...
Mấy ngày sau, toàn bộ Đông Hoang đều khiếp sợ.
Tin tức Thanh Đồng Cổ Điện bị truyền ra ngoài, rất nhiều người vội vàng chạy tới, kết quả không có người nào có thể đi vào trong.
Cuối cùng Lão tổ Hợp Thể kỳ của mấy thế lực lớn đều bị kinh động, tự mình xuất phát đi tới, cho rằng đây có lẽ này là cơ duyên để bọn họ đột phá.
Nhưng mấy vị kia Lão tổ kia cũng không thu được gì, thậm chí ngay cả Thiên Cơ lão nhân cũng đến, sau khi nhìn mấy lần chỉ lắc đầu thở dài rời đi.
Cả tòa Cổ Điện cứ lơ lửng giữa không trung như vậy, sau khi có vô số người đến, lại tiếc hận mà quay về.
Đương nhiên, ngoại trừ tin tức Thanh Đồng Cổ Điện làm Đông Hoang khiếp sợ, Từ Khuyết cũng nổi danh.
Hầu như tất cả mọi người đều biết, hắn vì giúp Khương Hồng Nhan độ kiếp, lại cứng rắn chống đỡ thượng cổ hạo kiếp, cuối cùng lừa giết mấy ngàn tên tu sĩ, còn khiến vô số Thánh Tử Thánh Nữ cùng với cường giả của các thế lực lớn bị trọng thương.
Kinh người hơn chính là, hắn còn lừa các thế lực lớn một khoản 20 triệu cực phẩm Linh Thạch, thuận tiện còn để một con chó đạp đứt đoạn căn cơ của Đổng Căn Cơ.
Đương nhiên, sau đó Đổng Căn Cơ lấy được đan dược, bế quan chữa thương mấy tháng, nơi đó cũng đã khôi phục như cũ, nhưng chuyện này đã trở thành trò cười, ngoại trừ thời gian y xuất hiện để phái người truy sát Từ Khuyết, đa số thời gian ở Tiêu Diêu Lâu, rất ít ra ngoài.
Rất nhiều người đều cảm thán, hỏi thăm tin tức về Từ Khuyết, nhưng toàn bộ Đông Hoang, thậm chí là Nam ChTây Mạc cùng Bắc Hải, đều không có ai biết tung tích của hắn.
Người này giống như đột nhiên biến mất vậy, một chút manh mối cũng không lưu lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận