Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 612: Mạnh Mẽ

Toàn trường yên lặng như tờ, một mảnh vắng lặng.
Tất cả mọi người đều ngây như phỗng, lộ vẻ kinh sợ.
Mỗi một tên Thánh Tử Thánh Nữ, suýt chút nữa đều muốn hoài nghi nhân sinh.
- Chuyện này... cái tên này, đến cùng là ai?
Thánh Tử Tiêu Thái Huyền của Bát Hoang Thanh Long Phái, lúc này từ lâu đã không có cách nào xem thường Từ Khuyết nữa, lộ vẻ sợ hãi nói.
Một chiêu đánh tan mấy vạn thiên binh lôi đình cũng thôi đi, cái tên này bây giờ lại còn chỉ vào gần trăm vạn thiên binh còn lại, nói một tên cũng đừng hòng chạy? Đây là lá gan bao lớn?
- Thú vị, người này có tư cách đánh với ta một trận.
Thánh Tử Tiếu Mộc Nam của Thiên Ma Tông, sắc mặt ngưng lại, trầm giọng nói.
Vài tên Thánh Tử Thánh Nữ bên cạnh lập tức trừng lớn con ngươi, Thánh Nữ Hàn Oánh của Thiên Cơ Các không nhịn được cười nói:
- Tiếu Mộc Nam, ngươi không phải mới vừa nói ngươi cũng chỉ có thể làm được việc đồng quy vu tận cùng mấy vạn thiên binh hay sao? Bây giờ người ta còn sống sót, ngươi chẳng phải là đã thua một nửa?
- Ngươi sai rồi, ý tứ vừa rồi của ta là, coi như là ta, cũng chỉ có thể làm được một chiêu diệt đi mấy vạn thiên binh, cũng không nói sau khi ta ra tay sẽ chết.
Tiếu Mộc Nam mặt không chút thay đổi nói.
Nhưng mà lần này cũng không ai phản bác hắn.
Thánh Tử của Thiên Ma Tông mấy chục năm trước cũng đã có sức chiến đấu vô song, hiện nay càng là từ bên trong Phệ Huyết Thâm Uyên tu luyện trở về, có thể nói là người tài ba bên trong đông đảo Thánh Tử, quả thật là có tư cách nói ra những lời này.
Thánh Nữ Bạch Linh Nhi của Bạch gia, lúc này lại cười gằn:
- Tiếu Mộc Nam, ngươi một chiêu có thể diệt mấy vạn thiên binh, vậy ngươi có dám chỉ vào trăm vạn thiên binh nói một câu một tên cũng đừng hòng chạy?
- Ta chưa bao giờ nói loại lời thừa thải này, vừa rồi chỉ là mấy vạn thiên binh ra tay mà thôi, nếu trăm vạn thiên binh cùng xuất hiện, cho dù đám lão tổ Hợp Thể kỳ cũng phải ngã xuống!
Tiếu Mộc Nam lạnh giọng đáp, ánh mắt cũng tìm đến phía bầu trời Táng Tiên Cốc, không nói thêm gì nữa.
Mấy người còn lại cũng cười cợt, không nhiều lời thêm nữa.
Tuy biểu hiện cùng lời nói vừa nãy của Từ Khuyết làm cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ.
Nhưng nếu đổi thành bọn họ, cũng đều có lòng tin có thể làm được bước này, chém giết mấy vạn thiên binh.
Dù sao đây cũng không phải là thiên binh chân chính, chỉ là do lôi đình ngưng tụ, thực lực có hạn.
Đương nhiên, đối với câu "Một tên cũng đừng hòng chạy" cuối cùng kia của Từ Khuyết, tất cả mọi người đều là khịt mũi coi thường, cho rằng lời này thực sự buồn cười.
Giết mấy vạn thiên binh lôi đình, cùng giết trăm vạn thiên binh lôi đình là tuyệt đối không giống nhau.
Như Tiếu Mộc Nam đã từng nói, nếu trăm vạn thiên binh cùng xuất hiện, đồng thời ra tay, dù cho lão tổ Hợp Thể kỳ đến cũng phải chết tại chỗ.
Vì thế, không có ai cho rằng lúc này Từ Khuyết có thể thủ thắng, hắn vẫn là tình cảnh nguy hiểm như trước, vừa rồi hắn giết mấy vạn thiên binh, ở trong tình hình này, cũng chỉ là giãy dụa lúc sắp chết mà thôi.
Nhưng mà, cái gọi là "Một tên cũng đừng hòng chạy", đúng là ý nghĩ chân thực trong lòng Từ Khuyết.
Hắn tuy rằng ăn được vị đắng, nhưng cũng nếm trải vị ngon ngọt.
Vẻn vẹn là mấy vạn thiên binh lôi đình này, liền có thể so với toàn bộ Tứ Cửu Thiên Kiếp trước đây, trực tiếp để Thiên Lôi Ấn gia tăng tiến độ lên thêm 10%.
Bây giờ còn sót lại hơn 90 vạn thiên binh, lôi đình chi lực mạnh mẽ như vậy, hắn làm sao có thể bỏ qua được?
- Có bao nhiêu, ta giết bấy nhiêu!
Từ Khuyết cười gằn trong lòng, đồng thời gọi ra giao diện hệ thống thương thành.
Vừa nãy từ lúc hắn ra tay đến lúc kết thúc, trực tiếp kiếm được hơn vạn điểm trang bức, thậm chí bây giờ trong đầu còn đang vang vọng âm thanh thông báo của hệ thống, điểm trang bức cũng đang chầm chậm tăng lên.
Từ Khuyết biết chuyến này không thể tiết kiệm, phải tiêu xài vô cùng bạo tay, trong nháy mắt liền mua ra ra một cái Giáp Tâm Linh cùng Áo Choàng Bạc mới, thuận tiện còn mua ra năm cái Dây Chuyền Chữ Thập mới.
Mà khi hắn đều mặc bảy cái trang bị vào, một cái Dây Chuyền Chữ Thập cuối cùng lại không có cách nào đeo vào.
Ding, kí chủ chỉ có thể đeo sáu trang bị của game Liên Minh Huyền Thoại!
Hệ thống lập tức nhắc nhở.
Trời ơi, CMN ta lại không phải đang chơi game, dựa vào cái gì chỉ có thể đeo sáu cái trang bị?
Từ Khuyết lập tức trừng mắt lên, nhưng cũng lười tính toán cùng hệ thống, sáu cái thì sáu cái, pháp thuật kháng tính so với vừa nãy đã tăng cao hơn gấp đôi, thêm vào thân thể cũng cường thịnh hơn rất nhiều, đủ để tái chiến rồi!
"Vèo!"
Dưới chân hắn bước ra chớp giật, thân hình loáng một cái, nắm lấy Huyền Trọng Xích, liền lần nữa giết hướng về trăm vạn thiên binh kia.
Mà lần này, thanh thế của trăm vạn thiên binh càng thêm cuồn cuộn, vọt thẳng ra mười mấy vạn thiên binh, ánh sáng bạc óng ánh, đột nhiên che lấp một vùng trời, giống như một tấm lưới to lớn, đánh về phía Từ Khuyết.
Ở đây trong nháy mắt vang lên một trận tiếng hít vào, vô số người đều cảm thấy da đầu tê dại.
Mười mấy vạn thiên binh cùng xuất chiến, liền giống như một mặt biển màu bạc bày ra trên vòm trời, mà Từ Khuyết chỉ là một hạt cát trong mặt biển này, làm sao có thể ngang hàng?
- Chỉ là thiên binh do lôi đình ngưng tụ mà thành, đã có thần uy như vậy. Nếu như thiên binh chân chính hạ xuống, chúng ta đều chỉ là giun dế.
Có người kinh hãi than thở.
- Lần này, hắn tuyệt đối sẽ không ngăn được!
Tiếu Mộc Nam lắc đầu nói.
Mấy vạn thiên binh ra tay, cùng mười mấy vạn thiên binh ra tay chênh lệch không phải nhỏ. Bên dưới uy thế bực này, liền y đều cảm thấy mình không thể ngăn được, huống chi là một tu sĩ Anh Biến kỳ?
- Có thể chống chọi đến hiện tại, cũng coi như là không tệ, để chúng ta lưu lại một ít ấn tượng đối với hắn, hắn chết cũng đáng giá.
Thánh Nữ Bạch Linh Nhi của Bạch gia lạnh nhạt nói, trong lòng rất là cao ngạo, cho rằng Từ Khuyết có thể lưu lại ấn tượng với nàng, đã là vinh hạnh của Từ Khuyết.
Ở đây không ít Thánh Tử Thánh Nữ sau khi nghe vậy, cũng đều gật đầu.
Lấy thực lực cùng địa vị của bọn họ, đối với loại ý nghĩ cùng quan điểm này cảm thấy rất bình thường, một tên tiểu bối vô danh, có thể lộ mặt ở trước mặt bọn họ, còn để lại ấn tượng, đúng là vinh hạnh của tiểu bối vô danh này.
- Gào, tiểu tử này có khả năng sẽ chết, bản thần tôn ở đây tuyên bố, chuẩn bị đổi một tên nhân sủng khác, tên Thánh Tử Thánh Nữ nào có hứng thú làm nhân sủng, có thể tới tìm bản thần tôn!
Lúc này, Husky la lớn, tỏ vẻ hung hăng, bắt đầu gây sự.
Nhưng lời nói vừa ra, nó liền lập tức trốn vào trong đám người Cực Lạc Tông, không dám ló đầu ra.
Ánh mắt của vô số Thánh Tử Thánh Nữ ở đây đều căm tức mà nhìn đến, kết quả lại không phát hiện ra là ai mới kêu gào, cũng tạm thời coi như thôi.
Mà lúc này, Liễu Tĩnh Ngưng cũng lười quản Husky, ánh mắt nhìn lên không trung, đôi môi nhẹ nhàng động, truyền âm cho Từ Khuyết:
- Tiểu tử, đừng gắng gượng chống đỡ, nhanh dùng phù lục của ngươi, mang Khương Hồng Nhan đi trước.
Nhưng mà Từ Khuyết cũng không để ý tới.
Đừng gắng gượng chống đỡ?
Nói đùa, ta có tự động hồi máu cộng thêm lục thần giáp, làm sao có thể gọi là gắng gượng chống đỡ được?
- Thiên trọng kiếp, trăm đời khó, tuyên cổ vội vã, trôi qua trong nháy mắt!
Từ Khuyết lớn tiếng quát, miệng tụng lời trang bức, giống như sát thần, nhằm phía mười mấy vạn thiên binh kia!
Lúc này, xích ảnh màu mực phô thiên cái địa, mang theo Dị Hỏa màu đen bàng bạc, lần thứ hai đẩy lên một mảnh trời.
- Thân bất tử, hồn bất diệt, vang dội cổ kim, không người địch!
Từ Khuyết tiếp tục hét lớn, thanh âm như chuông lớn, vang vọng trong thiên địa.
Đồng thời, tảng lớn xích ảnh mênh mông do hắn đẩy lên này, cũng đột nhiên đánh tới mười mấy vạn thiên binh.
Ầm ầm ầm ——!
Trong giây lát, tiếng nổ to lớn lần nữa từ trên vòm trời vang lên, vô số xích ảnh màu mực cùng mười mấy vạn thiên binh xung đột va vào lẫn nhau, gây ra nổ tung, so với lần trước còn kinh khủng hơn gấp mấy lần.
Cả người Từ Khuyết đều bị ánh sáng màu bạc nhấn chìm, lực trùng kích bàng bạc hóa thành gợn sóng, bao phủ xuống.
Ngọn núi xung quanh đều bị sóng khí hất đổ, vô số đỉnh núi dường như bị chém ngang, biến mất tại chỗ không còn tăm hơi.
Thậm chí Vạn Hỏa Phần Quỷ Trận do Từ Khuyết tự mình bày xuống, vào đúng lúc này cũng xuất hiện vết rách, sắp tan vỡ.
Mọi người ở đây đều mau chóng lùi về phía sau, thậm chí còn có cường giả lấy ra pháp quyết, ngưng tụ ra bức tường vô hình, mạnh mẽ ngăn cản sóng khí.
Uy lực xung kích bực này, đã vượt xa lúc trước.
- Lần này, tiểu tử kia chắc là đã chết thật rồi chứ?
Một tên nam tử của Tiêu Diêu Lâu mở miệng nói.
- Chắc chắn phải chết!
Đổng Căn Cơ lạnh giọng nói.
Vừa nãy Từ Khuyết không chết, làm y không nén được giận, nhưng lần này, y rất xác định, Từ Khuyết chết là cái chắc.
Bởi vì uy lực của mười mấy vạn thiên binh này, vượt qua sự tưởng tượng của y, liền Đổng Căn Cơ hắn cũng không ngăn nổi, huống hồ là một Anh Biến kỳ nho nhỏ?
Nhưng ngay sau đó, ánh sáng màu bạc tản đi, bên trong gió lạnh gào thét, một bóng người hiu quạnh, lần nữa xuất hiện ở trên vòm trời.
Trong chốc lát, tất cả mọi người dường như vỡ tổ rồi, lập tức ồ lên.
- Làm sao có khả năng?
- Chuyện này... sao có thể có
- Hắn lại không chết!
Tất cả mọi người đều đang khiếp sợ, triệt để cảm thấy khó có thể tin, chuyện này quả thật là quá kinh thế hãi tục, dưới uy lực như thế, liền Luyện Hư kỳ đỉnh phong cũng không dám bảo đảm có thể sống sót, nhưng hắn chỉ là một thiên kiêu Anh Biến kỳ, lại có thể sống sót.
Sắc mặt của vô số Thánh Tử Thánh Nữ đều kịch biến, hoàn toàn bị chấn động.
- Ha ha ha ha...
Lúc này, Từ Khuyết bên trên không trung, đột nhiên cất tiếng cười to, tiếng cười kiệt ngạo không hề bị trói bước, khiếp sợ tất cả mọi người, toàn trường đột nhiên yên tĩnh lại.
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, rõ ràng nhìn thấy quần áo và đồ dùng hàng ngày trên người Từ Khuyết tổn hại không thể tả, cả người nứt toác ra từng đạo từng đạo vết thương, máu tươi ròng ròng chảy không ngừng.
Nhưng mà, hắn vẫn đang cười!
- Thiên trọng kiếp, trăm đời khó, tuyên cổ vội vã, trôi qua trong nháy mắt. Thân bất tử, hồn bất diệt, vang dội cổ kim, không người địch!
Từ Khuyết lần nữa niệm lên lời nói vừa nãy, âm thanh leng keng mạnh mẽ, cực kỳ thô bạo.
Hơi dừng lại, con ngươi của hắn híp lại, ánh mắt càng lạnh lẽo, trầm giọng quát lên:
- Đợi đến lúc âm dương nghịch loạn, bằng vào ma huyết nhiễm thanh thiên!
Ầm!
Trong nháy mắt, máu tươi trên người hắn đột nhiên bị chấn động tung lên, đều nổ thành từng đám từng đám sương máu, vết thương lại điên cuồng khép lại.
Tiếp đó, hắn chậm rãi giơ hai tay lên, giống như điều khiển thiên địa thần uy, linh khí bốn phía điên cuồng hội tụ.
Khi hai tay hắn tạo thành chữ thập, bấm ra pháp ấn, tất cả linh khí giống như trong nháy mắt bị rút hết sạch, hư không bỗng nhiên trở nên vặn vẹo, giống như có món đồ gì, sắp thoát khỏi ràng buộc.
Ngay sau đó, Từ Khuyết đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía hơn 70 vạn thiên binh còn lại kia, trong miệng thầm nói:
- Thiên - Lôi - Ấn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận