Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1006: Cầu Phú Quý Trong Nguy Hiểm

Tất cả mọi người ở đây đều lộ ra vẻ ngơ ngác, trợn mắt ngoác mồm.
Đào tro cốt?
CMN đây cũng quá thiếu đạo đức rồi đi?
Làm gì không làm, lại đi đào tro cốt của người ta.
- Đào tro cốt của ngươi thì sao? CMN ngươi còn có ý kiến gì? Ngươi có gan thì nhảy ra đánh ta đi!
Từ Khuyết hướng thẳng tới bia mộ mà quát, vô cùng hung hăng kiêu ngạo.
Vài đạo tàn hồn dưới bia mộ trong nháy mắt đã tức điên, oa oa kêu loạn, thật sự hận không thể xốc ván quan tài lao ra liều mạng với Từ Khuyết.
Nhưng cuối cùng thì bọn họ chỉ còn dư lại một tia tàn hồn, tuy rằng còn có ý thức, nhưng cũng không làm được cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ Khuyết đào mộ của bọn họ, đào ra tro cốt của bọn họ.
- Súc sinh, tên súc sinh ngươi!
- A a a a!
- Tro cốt của lão tử a!
- Ngươi. . . ngươi chờ đó cho chúng ta, đời này, ngươi đừng hòng lấy được chí bảo bên trong cấm chế!
Vài đạo tàn hồn gào thét, gầm thét lên.
Từ Khuyết lại vẫn lộ ra ý cười bỉ ổi, đắc ý lấy ra bình tro cốt từ bên dưới bia mộ!
Điều này làm cho hắn thật sự bất ngờ, những cường giả này đều là lấy phương thức tro cốt để chôn cất, đỡ cho hắn phải đi luyện hóa thành tro cốt.
Hơn nữa làm cho hắn ngạc nhiên mừng rỡ chính là bên trong mấy bình tro cốt này, lại có một phần là Hắc Cốt Hôi.
- Hệ thống, nhanh giám định độ tinh khiết của những tro cốt này xem có đủ không.
Từ Khuyết lập tức gọi ra hệ thống hỏi dò.
Ding, trải qua kiểm tra, độ tinh khiết của bất hủ Bạch Cốt Hôi là 96%, cực kỳ thích hợp để luyện chế Phá Không Phù. Độ tinh khiết của bất hủ Hắc Cốt Hôi là 99%, cực kỳ thích hợp luyện chế để Phá Không Phù.
Ding, chúc mừng kí chủ đã tập hợp đầy đủ vật liệu luyện chế Phá Không Phù, có bắt đầu luyện chế hay không?
Từ Khuyết lúc này gật đầu:
- Có, bắt đầu luyện chế đi.
Ding, đã bắt đầu tự động luyện chế Phá Không Phù, dự tính tốn sáu mươi canh giờ là có thể hoàn thành.
Hệ thống đáp lại, lập tức sinh ra thành một cái cửa sổ nhiệm vụ, biểu hiện tiến độ luyện hóa.
Từ Khuyết trực tiếp lui ra khỏi giao diện hệ thống, lại cúi đầu nhìn về phía mảnh mộ địa tàn tạ trên mặt đất này.
Vài đạo tàn hồn bên dưới bia mộ còn đang gầm thét, tức giận không thôi.
- Vô sỉ, trả tro cốt về!
- Trộm tro cốt của người chết, thiếu đạo đức đến cực điểm, ngươi cẩn thận kẻo bị thiên lôi đánh!
- Trả tro cốt cho ta!
- Ngươi không nên hi vọng dùng tro cốt ra uy hiếp chúng ta, chuyện đã đến nước này, ngươi chỉ có trả tro cốt về, đồng thời dập đầu nhận lỗi với chúng ta, bằng không chúng ta nhất định sẽ không ra cấm chế mở!
- Đúng, đúng, nói đúng!
Thái độ của đám tàn hồn vô cùng kiên quyết, muốn cứng chọi cứng cùng Từ Khuyết.
Nhưng Từ Khuyết vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, cười dài nói:
- Thật sự các ngươi cho rằng không mở ra cấm chế, ta liền không có cách nào sao? Nói thật, nếu như không phải là các ngươi nói bên trong có Thiên Vận Quả, ta đều lười đi lấy đồ vật bên trong, nhưng các ngươi đã nói, vậy ta liền cố hết sức đi lấy một chuyến vậy.
Nói xong, Từ Khuyết ngẩng đầu, nhìn về phía đỉnh điện thất.
Giờ phút này cấm chế vẫn hiện ra trạng thái mở ra hai phần ba như trước, còn lại một phần ba vẫn chưa mở ra, sức mạnh cấm chế hoàn toàn hóa thành sóng nước lấp loáng, sát khí bàng bạc, dù cho chưa tới gần cũng đã có một loại cảm giác khiến người tê cả da đầu.
Hiển nhiên, sức mạnh của loại cấm chế này đã vượt qua phạm vi thực lực của Từ Khuyết, cũng vượt qua phạm vi năng lực của loại cường giả cấp bậc Nhân Tiên cảnh như Bạch Thải Linh.
Đây là một loại cấm chế ít nhất có thể so với cấp bậc Địa Tiên, vô cùng khủng bố.
- Ha ha, tiểu tử này vừa nói cái gì?
- Cấm chế còn chưa hoàn toàn mở ra, hắn đã muốn đi lấy đồ vật bên trong?
- Điếc không sợ súng!
- Ngươi có dũng khí thì lấy ra cho chúng ta xem đi!
- Ha ha ha!
Dưới bia mộ, vài đạo tàn hồn cất tiếng cười to, tràn ngập châm biếm cùng xem thường.
Bạch Thải Linh cũng trở nên động dung, mở miệng nói:
- Đường công tử, đừng kích động, cấm chế này tuyệt đối không thể xông loạn.
- Không phải là ta xông loạn.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, chân thành nói:
- Ta là muốn xông thử một chút thôi.
- . . .
Khóe miệng của Bạch Thải Linh lập tức co giật.
Xông thử một chút thôi? Như thế mà còn không gọi là xông loạn à?
Cấm chế ngay cả Nhân Tiên cảnh đều có thể thuấn sát, một tu sĩ Hợp Thể kỳ đi vào, trong nháy mắt sẽ không còn sót lại một chút cặn nào đấy.
- Tiểu tử, đừng kích động.
Cùng lúc đó, âm thanh của Khương Hồng Nhan cũng truyền đến.
Từ Khuyết cười nhạt một tiếng:
- Không sao cả, ta chắc chắn.
- Không được!
Khương Hồng Nhan trực tiếp lắc đầu.
- Lần này không giống, ngươi không cần thiết phải mạo hiểm như vậy, Thiên Vận Chi Thể cũng được, Khí Vận Thể cũng được, đối với ta mà nói cũng không có gì quan trọng.
Cũng không phải là nàng không có tự tin với Từ Khuyết, mà thật sự là cấm chế này cho nàng cảm giác không tốt, vô cùng nguy hiểm, cho dù Từ Khuyết mạnh mẽ đến đâu, cho dù vô địch, nàng cũng không muốn Từ Khuyết đi mạo hiểm như vậy.
Thiên Vận Chi Thể gì đó, đều không quan trọng bằng Từ Khuyết.
- Không không không, chỉ cần là đồ tốt đối với ngươi, cho dù nguy hiểm to lớn hơn nữa, cũng đáng giá đi thử/
Từ Khuyết nở nụ cười, dứt khoát xoay người, muốn nhằm phía đỉnh điện.
- Không nên đi.
Mặt của Khương Hồng Nhan biến sắc, vội tiến lên, trong tay tỏa ra ánh sáng màu vàng, ngăn cản Từ Khuyết.
Từ Phỉ Phỉ cũng ngồi không yên, gấp đến độ hô to:
- Ca, ngươi bị điên rồi à? Chớ làm loạn!
Husky cũng kêu to:
- Tiểu tử, đừng kích động, nếu ngươi nhất định phải đi, trước khi chết nhất định phải vứt một ít thứ tốt lại, bản thần tôn nhất định sẽ bảo quản cẩn thận cho ngươi.
Từ Khuyết chân đạp thiểm điện, né tránh ánh sáng màu vàng của Khương Hồng Nhan, rơi lên trên mặt đất, cười dài mà nói:
- Được rồi được rồi, không đùa với các ngươi nữa, ta hạ xuống là được rồi.
Mọi người thấy thế, lập tức mới thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ mặt của Khương Hồng Nhan cũng hơi hoà hoãn lại, con mắt chăm chú nhìn Từ Khuyết.
Từ Khuyết ngượng ngùng nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại vẫn đang liếc nhìn về phía đỉnh điện thất.
Hắn dừng lại, không phải là thật sự đã bỏ đi ý nghĩ, mà là thời gian để có thể xuyên qua cấm chế rất có hạn, không có cách nào lấy tất cả hộp ra, phải chọn được mục tiêu trước mới có thể hành động.
Xuyên thấu qua sóng nước cấm chế lấp loáng kia, rõ ràng có thể nhìn thấy bên trong có mười mấy cái hộp, một cái trong đó toả ra đạo vận mạnh mẽ, chắc hẳn chính cất giấu Tam Văn Linh Đạo Thạch.
Mấy cái hộp khác đều rất phổ thông, không nhìn ra bên trong ẩn giấu cái gì, mà ở vị trí sâu xa nhất, lại có một viên cầu nhỏ ngoài trắng trong hồng, nhìn qua rất giống một quả trứng.
Nhưng quả trứng này quá tròn, trắng đến trong sáng, toả ra màu đỏ nhàn nhạt, vừa nhìn liền rất phi phàm.
Nhưng Từ Khuyết không quan tâm tới quả trứng này, hắn muốn tìm chính là Thiên Vận Quả, nhưng chỉ bằng vào mắt thường để quan sát căn bản không tìm ra Thiên Vận Quả đến cùng đang giấu ở trong cái hộp nào.
- Ha ha ha, cuối cùng vẫn sợ sao?
- Tiểu tử, ngoan ngoãn giao tro cốt ra đây, cũng dập đầu nhận lỗi đi, bằng không cả đời ngươi cũng không lấy được Thiên Vận Quả đâu.
Vài đạo tàn hồn dưới bia mộ lại một lần nữa cười to lên.
- Hừ! Ồn ào!
Lúc này, Khương Hồng Nhan đột nhiên hừ lạnh một tiếng, mặt như băng sương, tay nhỏ trực tiếp vung lên, đánh ra một tia ánh vàng, mang theo sát ý bàng bạc, đánh úp về phía mấy toà bia mộ.
Lúc này nàng thật sự nổi giận rồi.
Vài đạo tàn hồn này suýt nữa kích thích Từ Khuyết đi mạo hiểm, bây giờ còn dám ở đây nói lời châm biếm Từ Khuyết, nàng làm sao không nổi giận cho được.
Dựa theo tính khí của Từ Khuyết, nói không chừng thật sự sẽ bị bọn chúng kích tướng, thật sự sẽ chạy đi mạo hiểm.
Vì thế Khương Hồng Nhan quả đoán ra tay, dự định diệt vài đạo tàn hồn này, thuận tiện cũng cắt đứt kích động muốn mạo hiểm của Từ Khuyết.
Tam Văn Linh Đạo Thạch, Thiên Vận Quả cái gì đó, căn bản là nàng không để ý.
- CMN, tiểu cô nương, ngươi chờ một chút.
Từ Khuyết thấy thế, lập tức kêu to thành tiếng.
Ầm!
Bên trong một tiếng vang trầm thấp, Từ Khuyết trực tiếp ném Huyền Trọng Xích ra, chặn sợi ánh vàng mà Khương Hồng Nhan quét ra, ngăn cản nàng tiêu diệt vài đạo tàn hồn này.
- Tiểu tử, ngươi. . .
Khương Hồng Nhan lập tức ngẩn ra, xoay người nhìn về phía Từ Khuyết.
Từ Khuyết cũng không nói nhảm nữa, trong tay lấy ra một tấm Kim Cương Bất Bại Phù, cười nói:
- Chờ ta, ta đi một lát sẽ trở lại.
Vèo!
Dứt tiếng, cả người Từ Khuyết trực tiếp lướt lên trên, nhằm phía đỉnh điện thất, Kim Cương Bất Bại Phù, 5 giây vô địch, 5 giây làm nam nhân chân chính, ai có thể làm khó dễ được ta?
Xoạt!
Trong nháy mắt, Kim Cương Bất Bại Phù trong tay hắn cháy lên, bên ngoài cơ thể tỏa ra một vòng kim quang.
- Không nên đi!
Sắc mặt của Khương Hồng Nhan thay đổi tại chỗ.
- Ca, ngươi nhanh trở về!
Từ Phỉ Phỉ cũng đang kêu to.
- Đường công tử, ngươi. . .
Bạch Thải Linh cũng kinh hãi.
Tất cả mọi người ở đây đều giật nảy mình.
Tên Từ Khuyết này thật sự xông lên, đây là không muốn sống nữa sao.
Nhưng mà được Kim Cương Bất Bại Phù bảo vệ, Từ Khuyết căn bản không có gì phải sợ.
Hắn lo lắng Kim Cương Bất Bại Phù chỉ có 5 giây, căn bản không đủ thời gian mang tất cả hộp ra, nếu như không lấy được Thiên Vận Quả, vậy đợt này đúng là lỗ vốn.
Vì thế bây giờ chỉ có thể thử nghiệm một đợt xem, nhìn vận may, có thể lấy bao nhiêu liền lấy bấy nhiêu, cầu phú quý từ trong nguy hiểm.
"Ầm!"
Ở bên trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người ở đây, Từ Khuyết lông tóc không tổn hại phá tan cấm chế, xuyên qua tầng sóng nước lấp loáng tràn ngập khí tức xơ xác kia.
- Cái gì?
- Sao. . . làm sao có khả năng?
Trong nháy mắt, vài đạo tàn hồn dưới bia mộ đều há hốc mồm.
Bạch Thải Linh cũng nhìn tới sững sờ.
Từ Khuyết lại có thể không hề bị thương vọt qua cấm chế?
Một giây.
Hai giây.
Từ Khuyết vô cùng thuận lợi đột phá toàn bộ cấm chế, vung tay lên.
"Vèo" một tiếng, cái hộp cất giấu Tam Văn Linh Đạo Thạch kia, kể cả mấy cái hộp bên cạnh đều bị hắn hút tới.
Ba giây.
Bốn giây.
Cánh tay của Từ Khuyết một lần nữa hướng về trước quét qua.
"Vèo!"
Quả trứng màu trắng ở nơi sâu xa nhất kia cũng bị hút tới.
Giây thứ năm, hiệu quả của Kim Cương Bất Bại Phù biến mất.
Ánh vàng trên người Từ Khuyết đột nhiên mờ đi, cả người cũng hạ xuống, lấy tốc độ nhanh nhất rút khỏi tầng cấm chế khủng bố kia.
Nhưng mà, thời gian vẫn hơi có chút vội vàng, trong nháy mắt lúc hắn rút khỏi cấm chế đó, cỗ sức mạnh ngược sát đáng sợ ở biên giới cấm chế từ bốn phương tám hướng vọt tới, bao phủ hắn lại.
"Ầm!"
Cùng với một tiếng vang trầm thấp, cả người Từ Khuyết ngã xuống, cả người đều nứt toác ra vết thương, chảy máu, ngã ầm ầm xuống mặt đất.
- Tiểu tử!
- Ca!
- Đường công tử!
Khương Hồng Nhan, Từ Phỉ Phỉ, Bạch Thải Linh cùng với bọn Vu trưởng lão đều kinh ngạc thốt lên vọt tới.
- Gào, tiểu tử, thế nào rồi?
Husky mang theo chó Poodle, cũng nhanh chóng lướt về phía bên này.
Từ Khuyết nằm trên mặt đất, hai con mắt mở ra, nhìn mấy cái hộp cùng một quả trứng tròn trong tay, thở phào nhẹ nhõm nói:
- Cũng may trứng còn không bị nát.
Mọi người thấy con hàng này còn có thể nói chuyện, lập tức cũng thở phào nhẹ nhỏm.
Bạch Thải Linh thì lại ngạc nhiên nhìn quả trứng màu trắng trong tay Từ Khuyết, ngơ ngác nói:
- Đây là. . . Thiên Vận Quả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận