Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1496: Sao Lại Có Hài Tử?

- CMN, là ai đang nói chuyện?
Từ Khuyết theo bản năng hô lên, ánh mắt rơi vào nữ tử trong quan tài đồng, sau khi nhanh chóng xác định không phải nàng đang nói chuyện, lại quét nhìn bốn phía.
- Đậu xanh, tiểu tử, ngươi lại nghe được âm thanh?"
- Chẳng lẽ còn có loại vải liệm kia?
Husky và Đoạn Cửu Đức đồng thời kinh ngạc nói.
Từ Khuyết nghe được âm thanh, hai người bọn họ lại không nghe được.
- Ồ, tiểu lão đệ, ngươi có thể nghe được lời ta nói? Ta là Hạo Nguyệt Lưu Ly Thường.
Lúc này, giọng nói ngự tỷ kia lại vang lên.
Từ Khuyết cũng kịp phản ứng lại, cúi đầu nhìn chính mình, là bộ váy áo này đang nói chuyện.
Cái dị năng vô bổ "Đọc y thuật" kia tạo tác dụng, hơn nữa tác dụng còn rất lớn, mới vừa mặc vào đã lập tức nghe được âm thanh.
Nhưng Từ Khuyết cũng xác định được một chuyện, đọc y thuật chỉ hữu dụng đối với quần áo người khác, còn đối với y phục của mình có vẻ sẽ không có hiệu quả, bằng không sẽ không phải tới hiện tại mới nghe được âm thanh.
- Hạo Nguyệt Lưu Ly Thường, đúng là một cái tên không tệ, vậy tên chủ nhân ngươi là gì vậy?
Từ Khuyết khẽ mỉm cười, thẳng thắn mở miệng hỏi.
Husky và Đoạn Cửu Đức nhất thời trợn to hai mắt, tỏ vẻ kinh ngạc:
- Tiểu tử ngươi điên rồi à? Lần này ngươi lại đang nói chuyện với người nào thế? Hạo Nguyệt Lưu Ly Thường? Ngươi đang nói chuyện với quần áo?
- Ha ha ha!
Lúc này, Lưu Ly Thường đột nhiên cười to lên:
- Ngươi lại thật sự có thể nghe được lời ta nói, bọn họ còn nói ngươi điên rồi, cười chết ta mất.
". . ." Từ Khuyết đầu óc mơ hồ, y phục này là thứ quỷ gì, chuyện cười không khỏi. . . không, đây căn bản không phải chuyện cười gì.
- Ồ, tại sao ngươi không nói chuyện, đừng mà, nhanh nói chuyện với ta, ngươi là người thứ nhất có thể nói chuyện với ta, tuyệt đối không nên im lặng như thế.
Lưu Ly Thường thấy Từ Khuyết trầm mặc, lập tức cuống lên, cầu khẩn nói.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, than thờ nói:
- Vậy ngươi nói cho ta xem, ngươi có biết chủ nhân ngươi tên gọi là gì hay không? Có phải là người Thiên Cung Viện, hiện tại có phải là đang độc thân?
- Ta biết ta biết, chủ nhân ta gọi Hiên Viên Hồng, là người Thiên Cung Viện, không phải độc thân, nàng có một vị đạo lữ tên là Ngô Chấn Lâm, cũng ở chỗ này.
Lưu Ly Thường hưng phấn đáp, giống như một học sinh tiểu học giỏi bị gọi đứng lên trả lời vấn đề, vô cùng phấn khởi đáp.
- Mẹ kiếp, quả nhiên có quan hệ với Hiên Viên Uyển Dung!
Lúc này Từ Khuyết trừng lớn mắt, chẳng trách luôn cảm thấy nữ nhân này có nét tương tự như Hiên Viên Uyển Dung.
- Hiên Viên Uyển Dung? Ồ, ta cũng biết, quan hệ của chủ nhân với nàng cũng không tốt lắm, đã từng truy sát nàng đấy.
Lưu Ly Thường nói ra.
Từ Khuyết không khỏi ngẩn ra:
- Quan hệ không tốt lắm? Tại sao?
- Cái này thì ta không rõ.
Lưu Ly Thường có chút ủ rũ.
- Vậy ngươi cũng quá gà rồi, chuyện này mà ngươi cũng không biết?
Từ Khuyết tràn đầy xem thường nói.
- Ta. . . ta. . . ta đúng là không biết mà, ngươi hỏi ta chuyện khác, ta nhất định có thể trả lời được.
Lưu Ly Thường có chút gấp, giống như trả lời không được đối với nàng chính là một loại sỉ nhục.
- Được thôi, vậy ta lại cho ngươi một cơ hội.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, hỏi:
- Có biết phong ấn cấm chế này làm sao mở ra hay không?
- Hả?
Lưu Ly Thường ngẩn ra, oan ức nói:
- Ta không biết, nhưng Tiểu Hoàng khẳng định biết.
- Tiểu Hoàng là ai?
Từ Khuyết có chút há hốc mồm, tại sao lại nhảy ra một Tiểu Hoàng nữa?
- Tiểu Hoàng chính là tiểu muội muội ở mãi bên trong người chủ nhân, nàng khẳng định biết đến.
Lưu Ly Thường hồi đáp.
Tiểu muội muội ở tận cùng bên trong?
Từ Khuyết ngây người một hồi, ánh mắt lần thứ hai đánh giá nữ tử trong quan tài đồng, có chút khó khăn.
"Tận cùng bên trong" là chỉ phía trên hay phía dưới?
- Quên đi, ngược lại đều là vật cận thân, chiêu Diệu Thủ Không Không năm đó đúng là có thể dùng rồi.
Từ Khuyết lười hỏi nhiều nữa, trực tiếp vung tay lên, hoa mắt một cái, từ trên người nữ nhân trong quan tài đồng, bay ra một cái yếm màu vàng nhạt.
Cái yếm xuất hiện trên tay, trên người cô gái y vẫn hoàn hảo chỉnh tề như cũ, không hề để lộ cảnh "xuân".
Husky và Đoạn Cửu Đức ở bên cạnh nhìn mà sững sờ, lần thứ hai bị thủ pháp của Từ Khuyết chấn kinh.
Lúc trước trong nháy mắt lấy một cái áo khoác cũng thôi đi, hiện tại lại lấy một cái yếm, lại có thể không phá hỏng quần áo bên ngoài, đây là thủ pháp Thần cấp gì?
- Hóa ra đây chính là Tiểu Hoàng.
Từ Khuyết xem cái yếm màu vàng nhạt trong tay còn có lưu lại hơi ấm, khẽ mỉm cười.
Husky và Đoạn Cửu Đức lại trừng lớn mắt, nhìn lẫn nhau một chút, đều cảm thấy khó có thể tin.
Tiểu tử này không chỉ nói chuyện với quần áo, còn trộm một cái cái yếm, nhìn cái yếm cười, hơn nữa còn đặt tên là Tiểu Hoàng.
- Đoạn Lão sư, ngươi thấy thế nào?
Husky sắc mặt nghiêm nghị.
- Không phải điên thì chính là trúng tà rồi.
Đoạn Cửu Đức nghiêm túc đáp.
Một người một chó không hẹn mà cùng lùi về sau một bước dài, quý trọng sinh mệnh, rời xa Từ Khuyết.
- Hai người các ngươi chớ đoán mò, đi đến một bên hóng mát đi, chờ một lúc lại nói với các ngươi.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, đồng thời cũng khoác cái yếm lên người.
"Anh anh anh!"
Vừa mặc yếm lên người, trong đầu Từ Khuyết lập tức truyền đến một tiếng tiếng của tiểu nữ sinh.
- Lược lược lược?
Từ Khuyết đáp một tiếng.
- Ồ, chào thúc thúc, ngươi có thể nghe được lời ta nói sao?
Yếm nhỏ hiếu kỳ nói, âm thanh như một bé gái ngoan.
- Thúc thúc không nghe được, thế nhưng ca ca nghe được đấy.
Từ Khuyết lộ ra nụ cười thiện lương.
- Oa, thúc thúc thật sự nghe được lời ta nói.
Yếm nhỏ đột nhiên kích động.
- Đã nói là ca ca.
Từ Khuyết nhíu mày, ánh mắt yếm nhỏ này không ổn rồi, có thể biết phương pháp mở ra phong ấn ư?
- Chào ngươi, ca ca.
Cuối cùng thì yếm nhỏ cũng không kiên trì gọi "thúc thúc" nữa.
Từ Khuyết cũng thở dài một hơi, cười híp mắt nói:
- Đến, Tiểu Hoàng, nói cho ca ca, ngươi có biết biện pháp mở ra phong ấn cấm chế này hay không?
- Đương nhiên biết rồi, ta đã nhìn thấy chủ nhân mở ra mấy lần, ca ca ngươi muốn đi ra ngoài sao?
Yếm nhỏ ngây thơ hỏi.
- Nice, đúng, ca ca muốn đi ra ngoài, ngươi dạy ca ca mở ra được chứ?
Từ Khuyết trong nháy mắt đại hỉ.
- A. . .
Yếm nhỏ chần chờ một chút, hỏi:
- Ca ca, vậy sau khi ngươi rời khỏi đây, có thể tiếp tục mang theo Tiểu Hoàng không?
- Hể, tiếp tục mang theo ngươi?
Từ Khuyết đen xạm lại, chuyện này làm sao mang? Đường đường là một đời bức thánh, mang theo yếm nhỏ?
- Đúng rồi, Tiểu Hoàng quá chán, chẳng lẽ ca ca không mang Tiểu Hoàng cùng đi sao?
Giọng nói tràn đầy vẻ đáng thương của yếm nhỏ truyền đến.
Từ Khuyết lúc này đã chấn động:
- Mang, nhất định phải mang.
- Oa, ca ca, ngươi giỏi quá.
Yếm nhỏ lại lần nữa hài lòng lên.
- Đó là đương nhiên, đến, nhanh nói cho ca ca biết làm sao để mở ra phong ấn, sau đó ta sẽ mang ngươi ra ngoài chơi.
Từ Khuyết đắc ý cười nói, tiểu hài tử luôn dễ bị lừa.
- Được!
Yếm nhỏ vui vẻ nói.
Sau đó, nàng nhanh chóng nói cho Từ Khuyết phương thức ra mở ra phong ấn cấm chế, lại là một loại thủ quyết kết hợp cùng bí thuật, nhưng không bị mắt trận tế đài ảnh hưởng, trực tiếp từ trên phong ấn mở ra lối ra.
Trọn bộ thủ quyết này, quả thực tương đương với một loại pháp quyết phong ấn truyền thừa, vô cùng hoàn chỉnh.
Từ Khuyết vì thế cả kinh, nếu như có thể trộm được những quần áo cận thân của các đại năng, mình chẳng phải có thể học trộm được mọi tiên quyết trâu bò?
"Ầm!"
Lúc này, một tiếng vang trầm thấp đánh gãy suy nghĩ của Từ Khuyết.
- Đậu xanh!
- Bọn họ sắp tỉnh rồi?
Husky và Đoạn Cửu Đức đồng thời kêu lên sợ hãi.
Từ Khuyết cũng nhìn về phía mấy chiếc quan tài, tiếng vang này là từ trong một quan tài không xa truyền đến, bên trong vô cùng có khả năng là một vị cường giả đang thức tỉnh.
- Hì hì, ca ca, là chủ nhân đang chuyển vận tiên nguyên cho đạo lữ của nàng, đạo lữ nàng sắp tỉnh rồi, có thể sẽ giết chết ngươi đấy.
Lúc này, giọng yếm nhỏ vang lên trong đầu Từ Khuyết.
Cái gì?
Sắc mặt Từ Khuyết đại biến, lần thứ hai nhìn về phía nữ tử trong quan tài đồng.
Đúng như dự đoán, hai tay nữ tử ẩn giấu dưới tay áo bào đã mơ hồ có từng sợi huy mang đang lóe lên, chảy tới dưới đáy quan tài đồng, theo trên tế đàn cấm chế, chảy tới một quan tài đồng khác.
Cũng chính bởi vì những cấm chế này tỏa ra huy mang, khiến mấy người Từ Khuyết đều không thể phát giác ra.
- Tiên sư nó, kẻ này thật là nham hiểm, Husky, Đoạn Cửu Đức, mau mau đi thôi.
Từ Khuyết lúc này hô to, đánh mấy đạo phong ấn, đánh xuống quan tài của nữ tử kia cùng với một quan tài khác.
Tuy rằng chút phong ấn này cũng không chặn được bao lâu, nhưng vẫn có thể dùng để tranh thủ thời gian phá tan phong ấn hang động.
Vèo!
Trong nháy mắt, Từ Khuyết bắn ra cửa sơn động, vung hai tay lên, mười ngón ngưng tụ tiên nguyên, nhanh chóng bấm thủ ấn.
Từng sợi huy mang đan nhau, hóa thành một chiếc võng, bao phủ ở lối vào hang động, phong ấn bắt đầu lay động lên, xuất hiện một mảnh vặn vẹo, từng bước bị xé rách ra đến.
"Ầm!"
Cùng lúc đó, trên tế đàn phía sau, lần thứ hai truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Nắp chiếc quan tài đồng kia bỗng nhiên bị hất bay, một khí thế bàng bạc đột nhiên giáng lâm, bao phủ tứ phương.
- CMN, Tiên Tôn cảnh!
Husky kinh ngạc thốt lên một tiếng, lập tức chạy về lỗ hổng mà Từ Khuyết vừa mở ra, xông ra ngoài.
- Chuồn nhanh!
Từ Khuyết cũng hô một tiếng, ngay cả nữ trang trên người cũng không kịp cởi, cùng Đoạn Cửu Đức đồng thời bắn về phía cửa động.
- Đồ hỗn trướng, dám vấy bẩn vợ cả của bản tọa, hài tử trong bụn nàng có phải là của tên khốn ngươi không? Bản tọa giết ngươi!
Mới vừa lao ra một nửa, bên tai Từ Khuyết vang lên tiếng một người đàn ông gào thét, suýt chút nữa đã lảo đảo té xuống.
Mẹ nó, trộm hai kiện quần áo mà thôi, làm sao lại có hài tử?
Bạn cần đăng nhập để bình luận