Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1560: Tra Được

Sắc trời dần dần sáng tỏ.
Sau khi Husky biết được đây chỉ là thế giới ký ức, bản thân nó không phải tồn tại chân thực, nó càng quyết tâm gây sự, hoàn toàn không có ý định rời đi, dưới sự trợ giúp của Đoạn Thất Đức, hai con hàng này thi triển trận pháp, trực tiếp ẩn thân, tránh sự vây bắt của Thiên Cung Viện, đi ngược lại đường cũ trở về Thiên Cung Viện.
Từ Khuyết và Hiên Viên Uyển Dung cũng cùng nhau về, Hiên Viên Uyển Dung vẫn luôn cau mày, chỉ trong vòng một ngày lại có nhiều chuyện lần lượt ập đến như thế, khiến cho nàng khó có thể tiếp nhận.
Đầu tiên là khám phá thân thế, nhìn tình cảnh phụ mẫu hy sinh một lần nữa, sau đó được Từ Khuyết cáo tri đây chỉ là thế giới ký ức.
Càng khiến cho nàng khó có thể tin chính là, Thiên Tuyển Giả như nàng lại chọn loại người như Từ Khuyết làm đạo lữ.
Nàng quả thực không thể hiểu nổi, vạn năm sau mình rốt cuộc phát điên hay là đã choáng váng rồi, chọn người nào không được, lại chọn loại người vô sỉ như thế.
- Ngươi thật không có lừa ta đấy chứ?
Trên đường trở về, đây đã là lần thứ N Hiên Viên Uyển Dung hỏi vấn đề này.
Từ Khuyết đã chết lặng, mặt không chút thay đổi nói:
- Đại tỷ, ta thật không có lừa ngươi, ta lừa ngươi làm gì, ta còn thèm muốn thân thể của ngươi ư? Không đời nào!
- Cách làm người của ngươi quả thật khó có thể tín nhiệm.
Hiên Viên Uyển Dung lạnh lùng nói.
- Có thể tín nhiệm hay không, chờ đến Thiên Cung Viện, nếu ngươi. . .
- Diệt Bá, Diệt sư đệ, cuối cùng ngươi cũng đã trở lại rồi!
Từ Khuyết còn chưa dứt lời, mới vừa bước đến sơn môn đã nhìn thấy có mấy người vội vàng chạy tới.
- Nhanh, theo chúng ta đến đạo trường!
- Viện trưởng và mấy trưởng lão đã đợi ngươi rất lâu rồi đấy.
Mấy tên đệ tử tinh anh Thiên Cung Viện lo lắng nói ra, kéo lấy Từ Khuyết chạy thẳng đến đạo trường.
Từ Khuyết một mặt kinh ngạc, nheo mắt.
Không thể nào?
Không phải chứ?
Chuyện mình động tay động chân với hộ sơn đại trận Thiên Cung Viện đã bị phát hiện rồi?
- Chờ một chút, ta đau bụng quá, cần phải đi nhà xí.
Từ Khuyết lập tức hô, muốn quay người chạy trốn.
Nhưng cổ tay lại bị mấy tên đệ tử tinh anh gắt gao nắm lấy lôi đi.
- Đi nhà xí cái gì? Diệt sư đệ, đến lúc này rồi mà ngươi vẫn còn tâm tình nói đùa?
- Chuyện này liên quan đến tương lai của Thiên Cung Viện, không thể đùa bỡn.
- Tương lai Thiên Cung Viện đều ký thác ở trên người ngươi!
Mấy người nghiêm túc nói, tiếp tục kéo Từ Khuyết đến đạo trường.
Từ Khuyết nghe thấy thế liền yên tâm.
Chỉ cần không bị bại lộ là được.
Nhưng tương lai Thiên Cung Viện, làm sao lại ký thác ở trên người mình?
Ký thác ở trên người mình, vậy thì tương lai đã chú định là một màu đen kịt, ây không đúng, là không có tương lai.
Hiên Viên Uyển Dung dừng lại ở phía sau, cũng không có đi cùng, trái lại mặt không biểu tình nhìn mấy người kéo Từ Khuyết đi, ánh mắt nhìn tới đám người nơi xa trên đạo trường.
Viện trưởng Thiên Cung Viện Vương Xích, cùng với mấy tên trưởng lão, vô số nhân vật lớn nhỏ trong viện cơ hồ đều đã tề tựu ở đây.
Đám người trước kia hãm hại cha mẹ của nàng, đại bộ phận đều có mặt ở nơi này.
Giờ khắc này, hình ảnh bên trong Ký Ức Bảo Châu phảng phất trùng điệp với hiện tại, người vẫn là đám người kia, chỉ khác một điều là cha mẹ của nàng không còn nữa, thay vào đó chính là cô bé ngày xưa hiện tại đã trưởng thành.
Nàng đã có năng lực báo thù!
Trong khoảnh khắc, đôi mắt của Hiên Viên Uyển Dung hiện lên sát cơ, nhưng chỉ một cái chớp mắt đã bị nàng áp chế xuống.
Trền đường đi đến nàng đã buộc mình phải tỉnh táo vô số lần, ở trong nội tâm diễn luyện không biết bao nhiêu, tuyệt đối không thể bộc lộ ra dấu hiệu mình đã khôi phục trí nhớ, chỉ là không ngờ vẫn khó khống chế được sát ý trong lòng.
Cùng lúc đó, đám người Vương Xích trên đạo trường tựa hồ cũng cảm thấy được một chút, đôi mắt đột nhiên quét về phía sơn môn.
Nhưng thấy Từ Khuyết bị mấy tên đệ tử tinh anh dẫn đến, sự chú ý của bọn họ liền bị thu hút tới.
- Diệt Bá, đệ tử ưu tú của Thiên Cung Viện chúng ta, mau tới đây.
Viện trưởng Vương Xích cười vang nói, mặt mũi hiền hoà, đôi mắt đầy thưởng thức nhìn Từ Khuyết.
- Được rồi, viện trưởng Vương, ta đã đến rồi.
Từ Khuyết sảng khoái đáp, mặt mũi rực rỡ nghênh đón lấy.
Hiên Viên Uyển Dung ở phía sau cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như không phải lực chú ý của đám người Vương Xích bị Từ Khuyết hấp dẫn, e rằng một khắc lộ ra sát ý khi nãy đã bị bọn họ phát hiện.
- Tới tới tới, Diệt Bá, hôm qua bản tọa đã nói với ngươi, ngươi có thể là Thần Tử hàng thế, có thể cộng minh với Thí Đạo Thạch, đám thần văn hôm qua rất có thể ẩn chứa một loại thần thuật, nếu có thể phiên dịch ra hoàn chỉnh, Thiên Cung Viện chúng ta liền sẽ tung hoành thiên hạ, quát tháo Thiên Châu, thậm chí tương lai đến Thần Vực cũng có thể tìm một chỗ đặt chân.
Vương Xích hùng dũng nói ra, âm thanh vang vọng toàn bộ Thiên Cung Viện.
Y không cần điệu thấp, càng không sợ tin tức bị tiết lộ, y chính là muốn cho đệ tử Thiên Cung Viện biết, để người trong thiên hạ đều biết, Thiên Cung Viện đã có được thần thuật, sắp xưng bá Thiên Châu.
Đây là thiên ý sở quy, không ai có thể ngăn cản được.
- Viện trưởng ngưu bức. . . Khục, viện trưởng lãnh đạo tài tình, tương lai Thiên Cung Viện sẽ rực rỡ hào quang.
Từ Khuyết không chút xấu hổ hùa theo, thế nhưng nội tâm lại không có chút rung động nào.
Thiên Cung Viện tung hoành thiên hạ?
Quát tháo Thiên Châu?
Còn muốn đến Thần Vực?
Nằm mơ giữa ban ngày à?!
Ở thế giới chân thật, không lâu sau Thiên Cung Viện các ngươi liền sẽ lạnh!
Ầy, bất quá nói đi cũng phải nói lại, lúc trước Hiên Viên Uyển Dung làm sao làm được nhỉ?
Có thể khiến quái vật khổng lồ như Thiên Cung Viện trong vòng một đêm gần như diệt vong, trở thành một mê án ở Thiên Châu.
Đáng tiếc, chân tướng chỉ có thể chờ đến lúc rời khỏi nơi đây, giúp Hiên Viên Uyển Dung khôi phục ký ức, mới có thể hỏi ra đáp án.
- Diệt Bá, ngươi quá khiêm nhường, nếu Thiên Cung Viện có thể tìm ra thần thuật, ngươi chính là công thần, tương lai ngươi chính là đệ nhất Thần Tử Thiên Cung Viện, địa vị siêu nhiên!
Viện trưởng Vương Xích cười to nói, trong mắt đầy vẻ thưởng thức.
Y vỗ vỗ bả vai Từ Khuyết, vẻ mặt tươi cười:
- Đến, ngươi lại thử Thí Đạo Thạch lần nữa, nếu có được càng nhiều thần văn, môn thần thuật kia rất nhanh sẽ được dịch ra.
- Được!
Từ Khuyết lập tức sảng khoái đáp.
Hắn cũng rất tò mò, tại sao mình đặt tay lên Thí Đạo Thạch, bên trên liền sẽ xuất hiện thần văn.
Chẳng lẽ giống như lời bọn họ nói, mình chính là Thần Tử hàng thế, những thần văn kia là một môn thần thuật?
Trời ạ, nếu thật phiên dịch ra, sau khi mình học xong trở lại thế giới chân thật, chẳng phải sẽ vô địch thiên hạ?
Ai nha, vừa mới nghĩ thôi đã kích thích rồi.
Nghĩ tới đây, tim Từ Khuyết không khỏi đập rộn lên, có hơi kích động.
Hắn đi tới phía trước Thí Đạo Thạch, vẫn là khối Thí Đạo Thạch ngày hôm qua, to lớn thần bí.
Hô!
Từ Khuyết thở dài ra một hơi, vận chuyển Tiên Nguyên trong cơ thể, ngưng tụ vào lòng bàn tay, bỗng nhiên chụp về phía Thí Đạo Thạch.
Ầm!
Cả khối Thí Đạo Thạch trong nháy mắt chấn động, một đạo huy mang lóe lên một cái rồi biến mất.
Tiếp theo, bên trên Thí Đạo Thạch xuất hiện một chữ kỳ quái, chỉ có một chữ lạ lẫm.
- Xuất hiện, thần văn lại xuất hiện!
- Chữ này hôm qua không có xuất hiện, quá tốt rồi!
- Không đúng, chữ này trong cổ tịch có ghi chép, lão hủ phải kiểm tra lại.
Rất nhiều trưởng lão lập tức hưng phấn kêu lên, vô số đệ tử cũng nhao nhao lộ ra vẻ kinh hỉ.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào một vị lão nhân tóc trắng.
Y lấy một khối ngọc giản ra, cấp tốc tra cứu tư liệu ghi chép.
Vẻn vẹn mấy tức, y liền kích động hô to:
- Tra được rồi, quả nhiên là chữ này.
- Là chữ gì?
Vương Xích và Từ Khuyết cơ hồ trăm miệng một lời hỏi.
Trưởng lão tóc trắng vuốt chòm râu của mình, quát to:
- Đậu!
Từ Khuyết: ? ? ?
Vương Xích: ? ? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận