Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1123: Chúng Ta Có Thể Thắng

Lúc này, trên bầu trời ở phía tây ngoại thành của Thất Lạc Chi Thành, mấy chục bóng người ngang trời xẹt qua, đằng đằng sát khí, chính là bọn Từ Khuyết.
Lấy Từ Khuyết dẫn đầu, dẫn dắt theo mấy chục tên tu sĩ Đại Phương Hội cùng Đại Khí Minh chạy tới khu vực trung tâm của phía tây ngoại thành.
Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh vẫn đi theo ở phía sau cùng, trong lòng thấp thỏm không thôi, làm sao cũng không nghĩ tới Từ Khuyết lại gấp gáp như thế, mới vừa đi đánh xong phủ trạch của Thiên Minh, lúc này liền muốn trực tiếp đi tìm Lệ Thiên Tuân.
Lẽ nào. . . thật sự phải trở mặt cùng Lệ Thiên Tuân, triệt để đánh tới như vậy sao?
Trên đường đi Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh đều âm trầm bất định, vẫn đang do dự.
Nhưng Từ Khuyết cũng không quan tâm tới hai người này, vào lúc này đã bắt đầu động viên thành viên của Đại Phương Hội cùng Đại Khí Minh, không ngừng cổ vũ tăng cường sĩ khí cho bọn họ.
- Chư vị huynh đệ, phủ trạch của Thiên Minh đã bị chúng ta đánh hạ, đây là một hồi chiến đấu dương danh lập vạn! Vừa rồi các ngươi cũng đã nhìn thấy, bên trong Thất Lạc Chi Thành có bao nhiêu người quăng tới ánh mắt tôn kính cùng khiếp sợ đối với chúng ta, thậm chí còn có vô số tiểu tỷ tỷ tràn ngập kính ngưỡng đối với chúng ta.
Từ Khuyết lộ ra vẻ ngạo nghễ nói.
Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh nghe thấy liền trợn trắng mắt, người khác có ánh mắt tôn kính và khiếp sợ? CMN đó rõ ràng là ánh mắt đồng tình mà!
Nhưng đám tu sĩ của Đại Phương Hội cùng Đại Khí Minh lại đều gật đầu, cho rằng Từ Khuyết nói cũng không sai, dù sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được loại tình huống toàn trường chú ý kia, trong lòng đã sớm vui phát điên, nào còn quan tâm tới ánh mắt của những người kia ra sao.
Cùng lúc đó, Từ Khuyết tiếp tục hô:
- Kỳ thực Thiên Minh cũng không quá đáng sợ, đáng sợ chính là sự sợ hãi của chúng ta! Cho tới nay chúng ta đều quá đề cao bọn họ, chỉ cần chúng ta tàn nhẫn lên, Thiên Minh cũng không tính là cái gì cả! Kế tiếp ta muốn đi làm thịt Lệ Thiên Tuân, các ngươi lớn tiếng nói cho ta biết, có lòng tin hay không?
- Có!
Mười mấy tên cường giả Nhân Tiên cảnh cùng rống to lên, nhiệt huyết sôi trào.
Không phải bọn họ tự tin mù quáng, mà là việc đã đến nước này, đã không có cách nào quay đầu lại, nếu như còn tiếp tục mang sợ hãi trong lòng, vậy thì thật sự sẽ không có cơ hội chiến thắng.
- Có lòng tin là được, yên tâm theo ta giết tới, không nên sợ hãi, trận chiến này, chúng ta thắng chắc!
Từ Khuyết thần tư uy vũ, khí thế bàng bạc xông lên đằng trước nhất, cao giọng quát lên.
- Thắng chắc!
Mọi người đều hưởng ứng.
Từ Khuyết hô một lần nữa:
- Đến, chúng ta lập ra một cái khẩu hiệu cho kế hoạch này, có thể mang tới sức mạnh cho các ngươi, mọi người hô theo ta!
Nói đến đây, Từ Khuyết nắm lên nắm đấm, nhanh chóng giậm chân hô:
- Cố lên cố lên cố lên, ta là khỏe mạnh nhất, ư!
Trong nháy mắt mọi người đều sững sờ, CMN đây là loại khẩu hiệu gì?
- Đừng lo lắng, học theo ta đi, dùng sức hô lên, dùng hết khí lực toàn thân, không cần sợ mất mặt, nơi này đều là người trong nhà chúng ta, không có gì phải thẹn thùng. Cố lên cố lên cố lên, ta là khỏe mạnh nhất, ư!
Từ Khuyết gào đỏ cả cổ.
Mọi người ở đây chần chờ một lát, liền nhắm mắt nắm chặt nắm đấm, hô theo:
- Cố lên cố lên cố lên, ta là khỏe mạnh nhất, ư!
- Quá nhỏ, các ngươi không ăn cơm sao? Dáng dấp kia còn đánh đấm với Thiên Minh thế nào? Phải lớn tiếng hơn chút, liều mạng hô lên!
Từ Khuyết lộ ra vẻ nghiêm túc quát lên.
Mọi người:
- Cố lên cố lên cố lên, ta là khỏe mạnh nhất, ư!
Từ Khuyết:
- Lớn tiếng một chút nữa, dùng sức một chút!
Mọi người:
- Cố lên cố lên cố lên. . .
Từ Khuyết: "Dùng sức!"
Mọi người:
- Cố lên cố lên. . .
Từ Khuyết:
- Lại dùng thêm chút lực!
Mọi người:
- Cố lên cố lên. . .
Từ Khuyết:
- Đúng rồi, chính là như vậy, a! Dùng sức! Đúng, không sai, dùng sức, a!
. . .
Cuối cùng, sau khi Từ Khuyết lần lượt tẩy não, người của Đại Phương Hội cùng Đại Khí Minh đều hăng hái hô lên, từng người đều hô tới mặt đỏ tía tai, tỏ vẻ sát khí, trong lúc vô hình thật sự cảm thấy khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, quả thực là sức chiến đấu tăng cao.
Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh ở phía sau xem tới há hốc mồm, trợn mắt ngoác mồm.
CMN đây còn là thành viên của Đại Phương Hội và Đại Khí Minh ta hay sao? CMN, làm sao có cảm giác như đi nhầm vào một ổ tà giáo nào đó rồi.
- Cố lên cố lên cố lên, ta là khỏe mạnh nhất, ư!
Mắt thấy đã sắp tiếp cận khu vực trung tâm ở phía tây ngoại thành, mọi người còn đang cao giọng hò hét, sĩ khí tăng vọt, nhiệt huyết sôi trào, lấy khí thế mạnh mẽ chuẩn bị nghênh tiếp một hồi ác chiến.
Trận chiến này, bọn họ không thua nổi, nhưng chỉ cần thắng, Thất Lạc Chi Thành sẽ là thiên hạ của bọn họ, cũng sẽ không bao giờ bị Thiên Minh vượt lên trên nữa.
"Ầm!"
Đúng lúc này, một luồng uy thế mạnh mẽ đột nhiên bao phủ tới, khí thế khủng bố của Địa Tiên cảnh Trung kỳ trong nháy mắt giống như một ngọn núi lớn từ trên trời giáng xuống.
Lệ Thiên Tuân cùng với thành viên nòng cốt còn lại của Thiên Minh đều hiện thân, vốn bọn họ đang đợi Từ Khuyết tới đây, căn bản không dám tiến trước vào khu vực trung tâm đi trêu chọc kiến sinh cơ.
Mấy người Lam Tâm Nguyệt cùng Lam Hà cũng ở trong đó, chỉ có điều lúc này đã bị phong cấm tu vi, ném ở một bên.
Nhìn thấy Từ Khuyết mang theo nhiều người lại đây như vậy, Lam Hà lập tức kích động, lớn tiếng kêu lên:
- Tỷ phu. . . ạch, không đúng, Khuyết ca, nhanh cứu chúng ta!
Y theo bản năng muốn gọi "Tỷ phu", nhưng vừa nghĩ tới trước đây Lam Tâm Nguyệt từng nói với y, không khỏi lập tức đổi giọng.
Dù sao trong lòng y rất rõ ràng, với loại thái độ đó của tỷ tỷ mình, Từ Khuyết khẳng định không có cách nào trở thành tỷ phu của mình rồi.
- Câm miệng!
Lúc này, Lâm Hoan lại rống lớn một tiếng, quát bảo Lam Hà ngưng lại, chợt từ bên trong cất bước đi ra, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía Từ Khuyết, lạnh lùng nói:
- Hừ, Từ Khuyết, ta bảo một mình ngươi tới đây, ngươi lại mang theo nhiều người như vậy làm gì?
- Giết chết các ngươi!
Từ Khuyết cười híp mắt nói, nhẹ như mây gió, không hoảng sợ chút nào.
- Đây là ngươi đang tìm chết!
Lúc này Lâm Hoan tức giận quát.
- Hừ!
Lệ Thiên Tuân cũng hừ lạnh lên một tiếng, tỏ vẻ âm trầm đi ra, không nhìn thẳng vào Từ Khuyết, con ngươi quét về phía Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh ở phía sau đoàn người, trầm giọng nói:
- Lâm Bách Vạn, Diêu Cung Minh, Đại Phương Hội cùng Đại Khí Minh của các ngươi muốn đối nghịch với Thiên Minh ta hay sao?
- Đối nghịch thì làm sao? Đại Phương Hội cùng Đại Khí Minh chúng ta là đệ nhất thiên hạ, xưa nay không hề sợ hãi, Thiên Minh của ngươi là cái rắm gì!
Từ Khuyết lập tức há mồm hô.
Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh vừa nghe thấy thế, trong nháy mắt mặt đều đen lại, lúc này xem như đã triệt để bị kéo xuống nước rồi.
- Được, rất tốt!
Lệ Thiên Tuân tức giận đến nỗi cười to lên, con ngươi xẹt qua vẻ tàn nhẫn, lúc này giơ cánh tay lên, cách không quay về phía bọn Từ Khuyết bỗng nhiên nhấn một cái.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, một luồng sóng khí khổng lồ đột nhiên phô thiên cái địa đè ép xuống, hư không vặn vẹo, gây ra từng trận tiếng vang giống như sấm rền.
Ngay sau đó, vài tên tu sĩ Nhân Tiên cảnh của Đại Phương Hội cùng Đại Khí Minh đứng ở vị trí khá cao, còn chưa kịp phản ứng lại, ngay tại chỗ bị một luồng sức mạnh vô hình bắt lấy, mạnh mẽ đánh xuống mặt đất.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mấy người còn chưa rơi xuống đất đã trực tiếp nổ tung ở giữa không trung, hóa thành vài luồng sương máu, trong nháy mắt bị giết chết.
Híttt!
Tất cả mọi người ở đây lập tức hít vào một hơi khí lạnh, con ngươi nhanh chóng co lại.
Lệ Thiên Tuân này. . . lại mạnh mẽ đến như vậy?
Thế này thì còn đánh như thế nào nữa?
Tất cả mọi người đều không khỏi nhìn về phía Từ Khuyết, rõ ràng, bây giờ Từ Khuyết mới là tâm phúc của bọn họ.
Từ Khuyết quyết định thật nhanh, cổ họng chấn động, bước ra một bước, hăng hái, tráng khí ngập trời, lớn tiếng quát:
- Chư vị, đừng hoảng, chúng ta còn có thể thắng!
Nói xong, hắn gọi ra Phong Hỏa Luân, quay đầu liền chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận