Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 918: Lòng Dạ Mềm Yếu?

Máy... máy vi tính phun lửa xanh?
"Ầm!"
Vương lão bản đang lo lắng chạy về phía trước vừa nghe được lời này, lúc này chân cứng lại, trực tiếp té xuống đất.
Khóe miệng của mọi người ở đây cũng mạnh mẽ co giật.
Cái tên này chơi trò đánh đố à?
Còn máy vi tính phun lửa xanh, ngươi sao không nói thẳng là lấy dàn máy vi tính Gatling luôn đi?
- Đại ca!
Cùng lúc đó, Vương lão bản cũng gấp tới phát khóc tại chỗ, liên tục lăn lộn đến trước mặt Từ Khuyết, than thở khóc lóc:
- Đại ca, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, ngài bỏ qua cho tôi đi, giờ tôi đi đâu lấy dàn máy vi tính phun lửa xanh kia chứ?
- Cút!
Từ Khuyết lúc này một chân đạp Vương lão bản đi ra ngoài, sắc mặt âm trầm nói:
- Ngươi không có mắt à, gọi ai là đại ca? CMN ai là đại ca của ngươi hả?
Nói xong, hắn đưa tay vỗ vỗ lên mặt của mình, nhìn về phía mọi người nói:
- Đến, mọi người đều đến phân xử thử xem, gương mặt đẹp trai này của tôi có thể làm đại ca của y sao? CMN tôi có già như vậy sao?
Bạch!
Tất cả mọi người ở đây đều trừng to mắt, hiển nhiên không nghĩ tới Từ Khuyết lại hỏi ra vấn đề thế này, lúc này tất cả đều giống như máy móc lắc đầu, đáp:
- Không già không già!
"Phốc!"
Lâm Ngữ Hi há hốc mồm một lúc, đột nhiên không nhịn được bật cười, lập tức vội che miệng lại, nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Thật... thật ngại quá.
Cô cũng không nghĩ tới một giây trước Từ Khuyết vừa giết người xong, một giây sau liền đùa cợt rồi.
Điều này làm cho cô đột nhiên lại cảm thấy Từ Khuyết trở nên quen thuộc, tương tự người năm đó bình thường chọc tức chết người kia.
Lúc này, Từ Khuyết cũng không nói gì thêm nữa, ngồi ở trên ghế, đã nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong hệ thống.
Hắn có một cái hệ thống, căn bản không dùng tới máy vi tính, chỉ có điều cái USB giả tạo thành danh thiếp này tồn tại mật mã, cần mấy chục giây tiến hành phá giải, vì thế thừa dịp chút thời gian ấy, Từ Khuyết cũng không buông tha cho cơ hội trang bức đánh người.
Mà lúc này, hệ thống đã hoàn thành phá giải, hiện ra tin tức bên trong USB, chính là một tấm phương pháp phối chế dược liệu.
- Ồ?
Từ Khuyết liếc mắt nhìn, hơi kinh ngạc.
Hắn chính là tứ tinh Luyện Đan Sư, loại phương pháp phối chế này dưới cái nhìn của hắn vô cùng dễ hiểu.
Đặt ở Tu Tiên Giới, loại phương pháp phối chế thuốc này còn chưa tới nhất tinh, nhưng đặt ở trên Địa Cầu, xác thực rất không tầm thường.
Nếu như dùng lâu dài, tháng ngày tích lũy, quả thật có chút tác dụng kéo dài tuổi thọ.
- Xem ra tiểu nha đầu này thực sự chọc ra phiền phức rồi.
Từ Khuyết khẽ lắc đầu, trong lòng ngược lại cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn hầu như đã đoán được Từ Phỉ Phỉ gặp phải chuyện gì, tất cả vấn đề liền xuất phát ở trên phương pháp phối chế này, như loại thuốc này, một khi được nghiên cứu phát minh thành công ở trên Địa Cầu, liền mang ý nghĩa sẽ giàu to.
Nhưng Từ Phỉ Phỉ lại đem phương pháp phối chế đưa ra ngoài, còn trực tiếp kín đáo đưa cho Lưu Lam nhiều năm không gặp ở trong lần gặp ngẫu nhiên đầu tiên, nói rõ lúc đó cũng là xuất phát từ bất đắc dĩ, phải tìm một người an toàn gửi gắm phương pháp phối chế.
Về phần tại sao cô không có cách nào xuất hiện ở trường học, e rằng cũng là bị người nổi lên lòng mơ ước đối với phương pháp phối chế này lưu lại.
Nhưng bất kể như thế nào, chí ít phương pháp phối chế còn chưa giao ra, Từ Phỉ Phỉ liền có thể sống sót, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng.
Đùng!
Lúc này Từ Khuyết vỗ tay, hướng Vương lão bản đang nằm cuộn mình ở cách đó không xa ngoắc ngoắc ngón tay:
- Tiểu Vương, lăn lại đây, cho ngươi mười phút điều tra rõ ràng chi tiết của phòng nghiên cứu trên danh thiếp này, tối thiểu phải biết boss sau lưng là ai, cùng với địa chỉ của người đó.
- Vâng... vâng.
Mặt Vương lão bản lộ ra màu gan heo nằm trên đất, vội vàng đáp.
Mới vừa rồi bị Từ Khuyết đạp một cước, xương sườn trên người y đã gẫy mất mấy cái, lúc này căn bản không bò dậy nổi.
Cũng may vài tên vệ sĩ của y vẫn tính là thức thời, lúc này chạy tới dìu y, tên còn lại thì lại tỏ vẻ kính nể lấy điện thoại ra, dặn dò thủ hạ làm việc điều tra manh mối.
- Tiểu tử.
Lúc này, Khương Hồng Nhan tiến đến bên cạnh Từ Khuyết, nhẹ giọng mở miệng nói:
- Ngươi không dùng chiêu ném giày hỏi đường kia sao?
- Hể?
Từ Khuyết nghe vậy lập tức ngẩn ra, lập tức "Đùng" một tiếng, bỗng nhiên một tay vỗ lên trên ót mình.
- Đậu phộng! Đúng vậy! CMN ta còn có một chiêu ném giày hỏi đường mà, vừa rồi sốt ruột lại quên mất! Tiểu cô nương, vẫn là ngươi thông minh.
Từ Khuyết lúc này đứng lên, trực tiếp cởi giày dưới chân ra, mở ra Khí Vận Quang Hoàn, ném lên không trung một cái.
Lạch cạch!
Trong nháy mắt, giày rơi xuống mặt đất, nhắm thẳng tới hướng đông nam.
- Được rồi, chúng ta đi.
Từ Khuyết lập tức xác định được phương vị, lập tức xỏ giày lại, vội vàng gọi Khương Hồng Nhan muốn chạy đi.
Tất cả mọi người ở đây đều há hốc mồm.
Ném giày hỏi đường?
CMN, còn có loại này thao tác quái đản này sao?
CMN đây cũng quá là qua loa đi?
Ngươi làm thế xác định có thể tìm được người sao?
- Ồ đúng rồi!
Lúc này, Từ Khuyết vừa mới bước ra một bước, đột nhiên lại ngừng lại, ánh mắt quét về phía Vương lão bản, con mắt hơi híp lại cười nói:
- Ngày hôm nay Tạc Thiên Bang Từ Khuyết ta tha cho ngươi một cái mạng chó, là bởi vì ta có tâm thánh mẫu, lòng dạ mềm yếu, vì thế ngươi nghe kỹ cho ta, từ nay về sau ngươi phải làm chó cho Lưu Lam, trong vòng nửa năm còn phải nâng cô ấy lên thành cấp bậc siêu minh tinh, bằng không ta giết cả nhà ngươi, hiểu chưa?
Híttt!
Mọi người ở đây lập tức lại hít vào một hơi khí lạnh.
Ngươi có tâm thánh mẫu? Ngươi có lòng dạ mềm yếu?
CMN ta tin ngươi mới là lạ!
- Dạ, dạ, tôi là một con chó, tôi biết phải làm gì, xin ngài yên tâm!
Cùng lúc đó, Vương lão bản đang nằm trên mặt đất liên tục đáp, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nguyên bản y còn cho rằng mình chắc chắn sẽ phải chết, sẽ giống như Ngô tổng cùng với Đường Bân lúc trước, trực tiếp bị giết đi.
Ai lại nghĩ ra Từ Khuyết lại bởi vì Lưu Lam mà buông tha cho y, điều này làm cho y hận không thể lập tức liền chạy đến trước mặt Lưu Lam, làm một con chó trung thực.
Không tại sao cả, chỉ bởi vì Lưu Lam có một người bạn mạnh mẽ như vậy.
Y biết rõ, lấy thực lực của Từ Khuyết, căn bản là không có đối thủ trên thế gian này, thậm chí là sức mạnh quốc gia đều không thể đối kháng với hắn.
Với người như thế, dù cho có thể cùng hắn dính tới một chút xíu quan hệ, cũng đủ để mình trâu bò cả đời rồi.
- Rất thức thời!
Từ Khuyết cười lạnh một tiếng, thân hình lập tức loáng một cái.
Vèo!
Cùng với một tia chớp xẹt qua, tất cả mọi người ở đây chỉ cảm thấy hoa mắt, trong chớp mắt mở mắt ra, Từ Khuyết và Khương Hồng Nhan đã biến mất ở trong khách sạn.
Tiếp đó, mảnh biển lửa màu xanh bàng bạc trên đỉnh đầu bọn họ, cũng đột nhiên biến mất.
Tất cả tới cũng nhanh đi cũng nhanh, giống như trải qua một hồi ảo giác.
Nhưng lúc này này ánh nắng chói chang, trần nhà là một mảnh thoáng đãng, lại giống như đang cảnh cáo bọn họ, tất cả những thứ này cũng không phải là ảo giác, mà là thật sự phát sinh.
- Chủ nhân, chủ nhân! Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, vừa nãy là miệng tôi có độc, tôi tự vả miệng!
Lúc này, Vương lão bản bỗng nhiên kêu to, liên tục lăn lộn chạy tới trước mặt Lưu Lam, thậm chí không để ý tới thương thế trên người, trực tiếp tự vả lên miệng mình.
Không nghi ngờ chút nào, một màn Từ Khuyết hóa thành lôi điện biến mất trong chớp mắt kia, trực tiếp đánh tan một điểm ranh giới làm người cuối cùng của Vương lão bản.
Y biết mình tuyệt đối không trêu chọc nổi người kia, thậm chí đừng nói là mình, dù loại siêu cấp cường quốc như nước Mỹ kia đều không trêu chọc nổi nhân vật đáng sợ này.
Vì thế lúc này, y cam tâm làm chó, hận không thể làm chó.
Thậm chí có không ít minh tinh cùng quản lý ở đây, đều đưa tới ánh mắt hâm mộ nhìn Vương lão bản.
Mà Lưu Lam đã ngốc ở tại chỗ, căn bản không nghĩ tới trước khi Từ Khuyết đi, còn đưa cho cô một ân tình lớn như vậy.
Nguyên bản là một vị đại nhân vật hô mưa gọi gió ở thế giới giải trí, bây giờ lại quỳ gối ở trước mặt cô, cầu xin được làm chó.
Trong chốc lát, những người còn lại ở xung quanh cũng đều xông tới, tranh nhau chen lấn chào hỏi, muốn lấy lòng giao hảo với cô.
Lâm Ngữ Hi nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng có chút cảm giác khó chịu.
Cô đột nhiên cảm thấy, sức mạnh của Từ Khuyết đã vượt quá sự tưởng tượng của mình.
Chí ít trước lúc này, cô vẫn không cảm giác được rằng một người có thể thay đổi cả thế giới.
Nhưng bây giờ, cô rất xác định, thế giới này sắp bị một mình Từ Khuyết thay đổi, tất cả mọi cách cục, cũng sắp bị một mình hắn đánh vỡ.
Người đàn ông này, nếu như muốn chinh phục Địa Cầu, vậy cõng không cần đến một ngày.
...
Mà lúc này, Từ Khuyết đã cùng Khương Hồng Nhan một đường chạy đi truy tìm.
Bởi vì Địa Cầu quá nhỏ, thành thị xây dựng dày đặc, số lần hắn ném giày hỏi đường cũng trở nên nhiều, cần phải chú ý tới biến hóa của phương vị, bằng không rất khó tìm được vị trí chuẩn xác.
Nhưng sau một đường ném giày này, hắn mới phát hiện mình đã rời xa khỏi Hoa Hạ, ở trong một thành phố tràn đầy người nước ngoài, hạ xuống.
Sau khi Từ Khuyết lấy ra điện thoại di động kiểm tra định vị, xác định vị trí của mình, con ngươi hơi nheo lại, khóe miệng nhếch lên một vệt ý cười lạnh lẽo.
Dám bắt em gái ta?
Chuyện này có khác gì bắt em trai ta đâu?
Các ngươi sao lại thích tìm đường chết như thế?
- Ồ!
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên dừng lại, giống như nhớ ra cái gì đó.
Khương Hồng Nhan hỏi:
- Sao thế?
Từ Khuyết lập tức tỏ vẻ cổ quái nói:
- Hình như chúng ta quên mất Husky rồi.
Khương Hồng Nhan ngẩn ra, lập tức dở khóc dở cười lắc lắc đầu, nàng một lòng quan tâm tới chuyện của Từ Khuyết, xác thực cũng đã quên Husky.
- Bây giờ nó ở đâu? Không bằng ngươi đi tìm em gái của ngươi trước, ta đi đón nó trở về?
Khương Hồng Nhan cười nói.
Từ Khuyết vội lắc lắc đầu, trên mặt mang theo vẻ cân nhắc nói:
- Không cần, ta đã vừa mới dùng thần hồn tìm được tung tích của nó, con hàng này đang ở nước Nhật! Ha ha, tiểu cô nương ngươi đừng tỏ vẻ kỳ quái, thật sự có quốc gia gọi là nước Nhật, nhật này là danh từ, không phải động từ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận