Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 573: Muốn Tiêu Xài

Lời nói hùng hồn trâu bò hò hét này của Từ Khuyết làm lâu vũ nguyên bản đang náo động, trong nháy mắt yên lặng như tờ.
Tất cả tảng đá, muốn hết?
Mọi người đều xoay người, ánh mắt đột nhiên rơi lên trên người Từ Khuyết.
Vẻ mặt của tất cả mọi người trở nên quái lạ, nhìn hắn giống như là đang nhìn kẻ ngốc, khó có thể tin.
- Ngươi điên rồi? Nói cái gì đó?
Liễu Tĩnh Ngưng lúc này lôi Từ Khuyết lại, ngược lại cũng không quan tâm con hàng này làm sao đột nhiên lại đổi tên, trái lại ra hiệu hắn đừng nói lung tung.
Mọi người ở đây lại bắt đầu lắc đầu cười to lên.
- Xem ra là một người ngoài nghề rồi.
- Người trẻ tuổi, vẫn nên tỉnh lại đi, chọn đá mấu chốt nhất chính là ánh mắt cùng thủ pháp, không phải có Linh Thạch là có thể làm được.
- Ngươi toàn bộ mua lại như vậy, sẽ chỉ làm ngươi mất hết vốn liếng mà thôi.
- Huống chi, nơi này đa số đều là vật liệu đá bị đào thải và không được coi trọng, ngươi mua lại có ích lợi gì?
Đoàn người đều cười nói.
Từ Khuyết lại vung tay lên, cất cao giọng nói:
- Các ngươi biết cái gì, ta chính là muốn mua lại toàn bộ, Vương Tê Thông ta cái khác không có, Linh Thạch đúng là có rất nhiều, mỗi ngày đều từ bên trong đống Linh Thạch tỉnh lại, tâm tình hỏng bét, các ngươi có thể hiểu được sao?
Mọi người vừa nghe thấy vậy, lập tức liền không có gì để nói nữa.
Người trẻ tuổi này cũng quá khoác lác đi?
Có Linh Thạch thì ghê gớm à?
Đa số mọi người đều lắc đầu, mặc kệ Từ Khuyết có nhiều Linh Thạch như vậy hay không, nếu hắn chọn đá như vậy, nhất định là sẽ mất hết vốn liếng.
Đám tảng đá ở đây, trên căn bản đều là phế liệu, chỉ có một ít người có ánh mắt độc đáo, hoặc là người có khí vận tốt, mới có khả năng từ bên trong chọn mấy khối tảng đá, mở ra chí bảo.
Nhưng nếu như tất cả đều mua lại, vậy thì quá ngu xuẩn, bởi vì coi như cắt ra được vài đồ tốt, giá trị gộp lại nhất định cũng không sánh được số tiền mua đám tảng đá này, tuyệt đối là được không bằng mất.
- Từ Khuyết, ngươi có nhiều Linh Thạch như vậy à? Tuy rằng những tảng đá này đều là phế liệu, nhưng gộp lại cũng lên tới hơn ngàn khối cực phẩm Linh Thạch rồi đấy.
Lúc này, Liễu Tĩnh Ngưng tỏ vẻ cổ quái nói.
- Cái gì?
Từ Khuyết lập tức chấn động.
Liền đám tảng đá vụn này, lại có giá trị hơn một nghìn khối cực phẩm Linh Thạch? Chẳng phải là bằng 1 tỉ hạ phẩm Linh Thạch ư?
CMN!
Đây là chuyện quỷ gì thế! Thứ này so với kem Hamburger mà ta bán còn đắc hơn!
- Cắt đá vốn là việc làm phiêu lưu có chi phí cao, người không có chân tài thật học, tuyệt không nên dây vào loại nghề này, bởi vì rất có khả năng sẽ làm cho ngươi thua đến không còn gì cả.
Liễu Tĩnh Ngưng lắc đầu nói.
Husky đúng là đối với Linh Thạch nhiều ít cũng không có khái niệm gì, lẫm lẫm liệt liệt kêu lên:
- Tiểu tử, đừng nghĩ nữa, làm đại sự phải không câu nệ tiểu tiết, quản gì thiệt thòi với cả không lỗ vốn, mau mau mua lại hết đi.
- Nói rất hay, mặc kệ là thiệt thòi hay lỗ vốn gì đó, toàn bộ mua lại là được rồi, muốn chính là loại khoái cảm đơn giản thô bạo này!
Từ Khuyết cũng gật đầu.
Dù sao Linh Thạch hắn cũng có rất nhiều, tuy rằng con số hơn một nghìn khối cực phẩm Linh Thạch này, đặt ở Ngũ Hành Sơn sẽ hù chết rất nhiều người.
Nhưng gần đây hắn liên tục giết nhiều cường giả Anh Biến kỳ như vậy, thêm vào trước ở Ngũ Hành Sơn mang tới một phần, trên người bây giờ tổng cộng đã có hơn ba ngàn khối cực phẩm Linh Thạch.
Hơn nữa, hắn xưa nay cũng không lo không có Linh Thạch!
- Mua mua, người phục vụ, nhanh, đóng gói toàn bộ cho ta, toàn bộ cắt đi.
Từ Khuyết vô cùng hào khí, trâu bò hò hét hô.
Liễu Tĩnh Ngưng đưa tay che cái trán, không còn lời nào để nói.
Cái tên này cùng con chó kia làm sao giống như thiếu một sợi dây thần kinh thế, cần phải mua đám vật liệu đá vô dụng này sao?
- Tiêu xài như ngươi đây, trên đời này tìm không ra mấy người.
Liễu Tĩnh Ngưng cười khổ nói.
Từ Khuyết lại rất đắc ý, cười nói:
- Không có cách nào, nếu như ta không tiêu xài, chẳng phải sẽ lãng phí tài hoa kiếm tiền của Vương Tê Thông ta sao?
Phốc!
Lập tức, mọi người ở đây suýt chút nữa phun một ngụm máu ra ngoài.
Mẹ nó chứ, có tiền cũng không cần lớn lối như vậy chứ?
Không tiêu xài liền lãng phí tài hoa kiếm tiền của ngươi?
Ngươi chơi như thế, người trong nhà có biết không?
...
Cuối cùng, một tên nam tử ăn mặc kiểu sai vặt vội vội vàng vàng chạy tới, sau khi hỏi dò Từ Khuyết có muốn bao hết đám tảng đá bên ngoài này không, tuy ngạc nhiên một hồi, nhưng vẫn là chiếu theo ý tứ của Từ Khuyết, quả nhiên đem hết thảy tảng đá bên ngoài này bán cho Từ Khuyết.
Tổng cộng 1,200 khối cực phẩm Linh Thạch, lại cộng thêm một trăm cực phẩm Linh Thạch phí mở thạch.
Từ Khuyết không chút do dự đưa trước Linh Thạch,
Tiêu tiền như nước, để rất nhiều người ở đây đỏ mắt không thôi.
Liễu Tĩnh Ngưng cũng ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ tới Từ Khuyết thật có thể lấy ra nhiều Linh Thạch như vậy, hơn nữa liền con mắt đều không nháy mắt một cái, không chút đau lòng nào.
Rất nhanh, hiện trường lại tới thêm mấy tên sai vặt nữa, đều cầm ngọc đao trong tay, giúp Từ Khuyết tiến hành khai thác đám đá tảng kia.
Mà Từ Khuyết cũng được đãi ngộ giống như đại gia, được nhiệt tình chiêu đãi ngồi vào một bên, còn có hầu gái châm trà rót nước cho hắn.
Hội cắt đá thích nhất loại người ngốc nhiều tiền như hắn, bởi vì cách chơi như hắn, hội cắt đá tuyệt đối sẽ kiếm lớn.
Có rất nhiều người ở đây, nên chuyện của Từ Khuyết cũng nhanh chóng truyền ra ngoài, đoàn người từ vừa mới bắt đầu cười nhạo, đến cuối cùng sau khi nhìn thấy dáng dấp của Từ Khuyết bình chân như vại, đều lại cảm thấy cảm khái.
- Haizz, có lẽ là tầm mắt của chúng ta thấp, là cái tên này thật sự có tiền.
- Chúng ta cảm thấy chuyện này rất lỗ vốn, nhưng dưới cái nhìn của hắn, đây chính là không có chuyện gì tốn ít Linh Thạch chơi một chút.
- Đúng rồi, ngươi nhìn hắn như vậy, căn bản liền không đem Linh Thạch để ở trong mắt.
- Tạc Thiên Bang Vương Tê Thông? Tại sao chưa từng nghe nói qua cái tên này nhỉ?
- Đông Hoang quả nhiên là ngọa hổ tàng long.
Nghe những nghị luận này, Từ Khuyết nằm ở trên ghế, con ngươi cũng không khỏi nheo lại nở nụ cười.
Mặc kệ có thể cắt ra Long Nguyên Tinh Phách hay không, ngược lại hơn một nghìn khối cực phẩm Linh Thạch này, hắn tiêu cũng không chút nào thiệt thòi.
Trong đầu vang lên một đám lớn âm thanh thông báo của hệ thống, điểm Trang Bức lần nữa tăng lên, ngày hôm nay vì lấy ra bí chữ Giai, bỏ ra hơn năm ngàn điểm Trang Bức, bây giờ lại một hơi toàn bộ kiếm trở về.
- Sảng khoái!
Từ Khuyết kêu to sảng khoái trong lòng.
So với điểm Trang Bức, nhiều cực phẩm Linh Thạch hơn nữa cũng không tính là cái gì.
"Răng rắc!"
"Răng rắc!"
Lúc này, liên tiếp mấy đạo tiếng vang giòn giã vang lên.
Những tên sai vặt cắt tảng đá, đã cắt ra vô số tảng đá, nhưng đều không thu hoạch được gì, hầu như tất cả đều là phế liệu.
Mọi người nhìn thấy vậy, đều lắc đầu.
- Xem ra đám phế liệu này so với tưởng tượng còn nhiều hơn, đều sắp cắt tới một phần ba, vẫn không có một khối nào chứa bảo vật.
- Wow, các ngươi xem khối cổ thạch hình tròn này, vốn lúc trước ta còn coi trọng một hai, không nghĩ tới cắt ra lại là một khối phế thạch.
- Đúng rồi, lĩnh vực cắt đá quả nhiên nước rất sâu!
...
Liễu Tĩnh Ngưng đứng ở bên cạnh Từ Khuyết, cũng không khỏi nhíu mày nói:
- Từ Khuyết, vận khí của ngươi hình như không được đúng lắm rồi.
- Làm sao lại thế, trên sách viết, người thích cười, vận may sẽ không quá kém. Các ngươi cảm thấy ta thiệt thòi, nhưng ta thật sự không thiệt thòi.
Từ Khuyết cười nói.
- Vận may của ngươi còn không kém? Vậy ngươi nghĩ xem ngày hôm nay ngươi gặp phải bao nhiêu chuyện.
Liễu Tĩnh Ngưng lắc đầu, sắc mặt có chút nghiêm túc.
Từ Khuyết vừa nghe thấy vậy, cũng cảm thấy cả ngày hôm nay, đúng là rất khác thường.
Vừa mới đến Đông Hoang, liền vô duyên vô cớ bị Tần Cơ hiểu lầm là giết người của Kính Hoa Thủy Nguyệt Phái, tiếp theo đến Thiên La Thành, lại vô duyên vô cớ bị Hàn Quốc Cường gây sự, còn nữa đi đến Minh Nguyệt Lâu, lại đụng với người của Cung gia...
Vụn vặt gộp lại, thật giống như tất cả đều là chuyện xui xẻo.
- Mỗi tháng đều có mấy ngày như vậy mà, không có chuyện gì không có chuyện gì, ngày mai tỉnh ngủ sẽ tốt thôi.
Từ Khuyết không nghĩ ra, cuối cùng không cho là đúng khoát tay nói.
Nhưng Liễu Tĩnh Ngưng lại lắc đầu lần nữa, cười nhạt nói:
- Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, chỉ sợ sau này ngươi sẽ gặp chuyện càng xui xẻo hơn.
- CMN, ngươi đây là đang rủa ta hả?
Từ Khuyết lập tức không vui.
Liễu Tĩnh Ngưng cười nói:
- Ta cũng không phải là đang nguyền rủa ngươi, ngươi còn nhớ lúc ở Thủy Nguyên Quốc hay không, ta đã nói gì với ngươi?
- Không nhớ rõ. Quý nhân hay quên mọi chuyện mà.
-...
Liễu Tĩnh Ngưng lập tức trợn tròn mắt, nói ra:
- Ta đã nói với ngươi, đừng cùng Khương Hồng Nhan đi gần quá, bằng không ngươi sẽ bị liên luỵ, cái gọi là Hồng Nhan họa thủy, chính là người quan hệ thân cận với nàng, sẽ liên tục gặp xui xẻo. Bây giờ chỉ là vừa mới bắt đầu.
- Hả?
Từ Khuyết lúc này liền choáng váng.
Chẳng lẽ ngày hôm nay mình gặp những việc kia, cũng là bởi vì số mệnh họa thủy của Khương Hồng Nhan ảnh hưởng tới?
Mẹ nó, không khoa học rồi.
Làm công dân gương mẫu ở thế kỷ hai mươi mốt, ca đã nhận được giáo dục cao đẳng rồi đấy.
Như loại đồ vật giả dối không có thật này, làm sao có thể tin được?
"Răng rắc!"
Lúc này, cùng với một tiếng cắt tảng đá cuối cùng vang lên giòn giã kết thúc, một tên sai vặt tỏ vẻ quái lạ đi tới trước mặt Từ Khuyết, khổ sở nói:
- Công tử, tất cả tảng đá ngài mua cũng đã cắt xong, toàn bộ đều là phế thạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận