Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1132: Tên Lừa Đảo

Lừa đảo?
Tên tiểu tử này. . . lại là một kẻ lừa đảo?
Thiên Quốc Vạn hoàn toàn bối rối, quả thực khó có thể tin, không thể tưởng tượng nổi.
Một thiếu niên đẹp trai như thế, làm sao có thể là một kẻ lừa đảo được?
Nhưng rất nhanh, y vẫn luôn tín nhiệm Hiên Viên Uyển Dung vô điều kiện, Thiên Quốc Vạn không chút chần chừ, lập tức liệt Từ Khuyết vào danh sách kẻ thù, trong lòng lửa giận cuồng đun.
Mình đường đường là chủ một bộ tộc, lại bị một tiểu tử Bán Tiên cảnh lừa, còn thể thống gì nữa.
- Đứng lại!
Lúc này, Thiên Quốc Vạn vừa nhìn mấy người Từ Khuyết muốn chạy trốn, trong nháy mắt gầm lên một tiếng, nhanh chóng xông lên trước, đồng thời vung chưởng lên, một luồng sức mạnh đánh về Từ Khuyết.
Nhưng vẫn chậm một bước, một chưởng này thất bại, chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy người Từ Khuyết hóa thành bóng mờ, biến mất tại chỗ không còn hình bóng.
- Tên lừa đảo đáng ghét!
Thiên Quốc Vạn phẫn nộ gào, tức giận đến điên rồi, sao có thể ngờ Từ Khuyết lại có lá gan lớn như vậy, lại dám lừa y như vậy.
Nếu không phải bị Hiên Viên Uyển Dung vạch trần, y nhất định vẫn bị trêu đùa mà chẳng hay biết gì.
Đúng rồi, chủ thượng!
Đột nhiên, Thiên Quốc Vạn nhớ tới chủ nhân thực sự còn ở đây.
Lúc này "Ầm" một tiếng, y cúi đầu quỳ trên đất, run giọng nói:
- Thuộc hạ làm việc bất lợi, trúng phải gian kế của tiểu nhân, mong chủ thượng trách phạt.
Lúc này y không dám cầu xin thứ tội, bởi vì lúc này y không chỉ bị Từ Khuyết lừa, mấu chốt là còn bị lừa gạt mất sáu hạt gạo sinh cơ hoàng kim, cùng với tất cả mảnh vỡ quy tắc, đưa hai loại đồ vật quý giá nhất bên trong động thiên này cho Từ Khuyết.
- Không sao, việc này cũng không thể trách ngươi.
Hiên Viên Uyển Dung từ tốn nói.
Nàng cũng không phải người không hiểu lí lẽ, kiến tộc sở dĩ bị lừa gạt, hoàn toàn là bởi vì trên người Từ Khuyết có Thái Ất Thiên Thư, huống hồ mảnh vỡ quy tắc bên trong động thiên này, nàng căn bản không để vào mắt, vì thế cũng không cảm thấy gì.
Đương nhiên, những gạo sinh cơ kia ngược lại là thứ nàng cần nhất lúc này, chỉ tiếc cách nhau quá xa, kiến tộc cũng không có năng lực đưa tới Táng Tiên Cốc ở tứ đại châu.
- Đa tạ chủ thượng thứ tội! Thuộc hạ nhất định sẽ dùng toàn lực lùng bắt tên lừa gạt này, đem hắn ngàn đao bầm thây!
Lúc này, Thiên Quốc Vạn nghiến răng nghiến lợi nói, đã xem Từ Khuyết thành kẻ thù số một.
- Không thể!
Hiên Viên Uyển Dung lại trầm giọng quát lên.
- Ta chỉ bảo các ngươi nhốt hắn lại, không cần các ngươi làm hại tính mạng hắn, nhớ kỹ, dù thế nào cũng phải để hắn sống sót, hiểu chưa?
- Rõ!
Thiên Quốc Vạn vội đáp, trong lòng cũng không khỏi khó hiểu, đều đã đến mức độ này, tại sao chủ thượng vẫn muốn giữ lại tính mạng của tên lừa gạt kia?
"Vèo!"
Lúc này, bên trong động thiên dâng lên một trận gió nhẹ, luồng khí tức cường đại kia đột nhiên biến mất.
Lúc này, Thiên Quốc Vạn mới tỉnh táo lại, nhưng vẫn không dám đứng lên, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí dò hỏi:
- Không biết chủ thượng còn có phân phó khác hay không?
Nhưng sau khi chờ đợi một lúc lâu vẫn không thấy Hiên Viên Uyển Dung lên tiếng, hiển nhiên là nàng đã rời đi.
Lúc này Thiên Quốc Vạn mới thở dài một cái, từ trên mặt đất đứng lên.
- Phụ vương, làm sao thế? Trong này vừa xảy ra chuyện gì sao?
Lúc này, Thiên Di Nhi đúng lúc từ trong lối đi nhỏ chạy ra, nhìn thi thể đám người Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh trên đất kinh ngạc hỏi.
Rồi nàng lập tức đánh giá bốn phía, hiếu kỳ nói:
- Tên đại phôi đản kia đâu?
- Câm miệng.
Thiên Quốc Vạn nhất thời nổi giận không có chỗ phát tiết, căm tức nói:
- Đừng nhắc tới tên lừa gạt kia! Di Nhi, lập tức truyền lệnh xuống, toàn lực lùng bắt Từ Khuyết, thế nhưng không được tổn hại tính mạng hắn, nhất định phải bắt sống!
. . .
Cùng lúc đó, trên một mảnh đất ngoại thành phía đông.
Hư không vặn vẹo một trận, mấy bóng người vội vã từ bên trong bước ra, rơi trên mặt đất, chính là Từ Khuyết cùng mấy người Lam Tâm Nguyệt.
Từ sào huyệt của kiến vương trốn ra được, Từ Khuyết liên tục bóp vỡ hàng ngàn tấm Thần Hành Độn Tẩu Phù, không hề keo kiệt, điên cuồng chạy trốn rời xa nơi này.
Hắn không sợ Hiên Viên Uyển Dung, nhưng vị kiến vương Thiên Quốc Vạn kia là cường giả Địa Tiên cảnh trung kỳ hàng thật đúng giá, ngay cả Lệ Thiên Tuân đều không đánh lại vị kiến vương này, nếu mình còn không chạy xa một chút, khẳng định không thoát được một trận, thậm chí chút nữa còn bị vây ở đó mấy trăm năm.
- Khuyết ca, chuyện này. . . đây là tình huống thế nào? Đạo lữ của ngươi sao lại nói ngươi là tên lừa đảo?
Lam Hà vừa rơi xuống đất, ngơ ngác nhìn về phía Từ Khuyết hỏi.
- Haiz, cái thứ gọi là tình cảm này, vốn là lừa gạt mà, làm sao có thể nói ta là tên lừa đảo đây, lẽ nào các ngươi xác định nàng không phải gạt ta sao? Thế gian này ai dám nói chưa từng lừa gạt người chứ, đúng không?
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, bắt đầu giải thích linh tinh.
Mấy người Lam Hà nhất thời trừng lớn hai mắt, cảm tình là có thể lừa gạt sao? Lại nói, nếu như ngươi đã có giác ngộ này, vừa nãy làm sao còn nguỵ trang thương cảm đến mức như vậy, còn ca hát nữa chứ?
- Được rồi, đừng nói những chuyện kia, trước mắt chúng ta nên tính xem nên đi nơi nào?
Lúc này, sắc mặt Lam Tâm Nguyệt ngưng trọng nói, ngăn cản Lam Hà cùng Từ Khuyết tiếp tục đề tài tẻ nhạt kia.
Mọi người vừa nghe, không khỏi trầm mặc.
Trong Thành Thất Lạc có Lệ Thiên Tuân đang đợi bọn họ đưa tới cửa, khẳng định là không thể trở về.
Nhưng này ở ngoài Thất Lạc Thành cũng không lạc quan, phỏng chừng hiện tại toàn bộ kiến tộc đã bắt đầu truy tìm bọn họ, bất kể là ngoại thành phía đông hay phía tây, hoặc là phía nam phía bắc, tất cả đều là địa bàn của kiến tộc, căn bản không có nơi nào để trốn.
- Chớ hoảng, ta có biện pháp.
Khóe miệng Từ Khuyết khẽ giương lên, con ngươi lóe qua một tia cơ trí, bày mưu nghĩ kế nói:
- Ngoại thành phía đông to lớn như thế, kiến tộc muốn tìm chúng ta cũng phải dựa vào mùi để tìm kiếm, nhưng ta có biện pháp có thể che giấu khí tức trên người.
- Khuyết ca, chúng ta cũng có biện pháp che giấu khí tức, nhưng đây không phải kế hoạch lâu dài, số lượng kiến tộc nhiều như thế, dù chúng ta che giấu khí tức, nhiều lắm cũng chỉ có thể thoát được mấy ngày.
Lam Hà một mặt khổ sở nói.
- Ta biết, vì thế ngoại trừ che giấu khí tức, chúng ta còn cần cải trang, đồng thời không ngừng thay đổi phương vị, đợi bố trí Hư Không Giao Giới Phù xong, chúng ta lập tức có thể khởi hành rời đi.
Từ Khuyết hờ hững cười nói.
Hắn ở Tu Tiên Giới lăn lội lâu như vậy, xưa nay chưa từng sợ bị đuổi giết.
Huống hồ tình thế trước mắt cũng không tính là quá ác liệt, kết quả xấu nhất chính là bị Thiên Quốc Vạn đuổi theo, nhưng nếu như thật sự đến lúc đó, hắn còn có mảnh vỡ sinh tử quy tắc trên người, thêm vào Luân Hồi Chưởng, cộng lại cũng có thể chống lại Thiên Quốc Vạn mấy lần, sau đó sẽ nhân cơ hội trốn đi, không có gì ghê gớm.
Cuối cùng, đoàn người cũng tiếp nhận biện pháp của Từ Khuyết, thay đổi một bộ quần áo, còn che giấu khí tức trên người, hoà vào thiên địa, sau đó bắt đầu ở khu vực ngoại thành phía đông đi lung tung không có mục đích.
Dựa theo lời Từ Khuyết nói, đây là vì để tránh bị kiến tộc định vị, tên khoa học gọi là di vị, tên đầy đủ gọi Tạc Thiên Bang cứu cực xà bì di vị.
- A, Khuyết ca, chúng ta bị phát hiện!
Nhưng đoàn người vừa mới chạy được không xa, phía trước đột nhiên xuất hiện vài con kiến sinh cơ, vừa vặn lấp kín ở miệng sơn đạo, từng đôi con ngươi lớn đang âm trầm nhìn chằm chằm mấy người.
- Móa, không thể nào, chúng ta rõ ràng đã mặc y phục dạ hành rồi!
Từ Khuyết một mặt khiếp sợ.
Mấy người Lam Hà liền trợn trắng mắt:
- Nhưng hiện tại là ban ngày mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận