Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1218: Bang Chủ Tạc Thiên Bang

- Vừa rồi đó là. . . Kiếm Linh?
Năm tên hộ pháp của Thất Tinh Thư Viện chấn động trong lòng, rất là ngơ ngác.
Kiếm Linh cũng thuộc về khí linh, nhưng khí linh mạnh mẽ như vậy, bọn họ chưa bao giờ gặp phải, thậm chí khí linh ghi chép trong sách cổ, tựa hồ cũng không chân thực hóa và nắm giữ linh thức như thế.
Lúc này, ánh mắt của năm người, cực kỳ nóng rực rơi lên trên thanh lợi kiếm trong tay Từ Khuyết, trong lòng thất kinh, thanh Tiên Khí này không bình thường.
- Thứ nhất, ta là người như thế nào, các ngươi không có tư cách biết. Thứ hai, người này ra tay trước với ta, còn tổn thương bằng hữu ta, ta chỉ là báo thù mà thôi, các ngươi nhất định phải nhúng tay sao?
Lúc này, Từ Khuyết nhàn nhạt nhìn về phía năm ông lão kia, lạnh giọng hỏi.
Đặt ở dĩ vãng, năm cường giả Địa Tiên cảnh, hắn còn phải kiêng kỵ một chút.
Nhưng bây giờ thực lực của hắn ngập trời, huống hồ năm Địa Tiên cảnh này còn là ngụy Địa Tiên khuyết thiếu đi sinh tử quy tắc, so với Địa Tiên cảnh ở Địa Châu yếu hơn rất nhiều, hắn hoàn toàn có thể không sợ.
- Năm vị tiền bối, đừng nghe người điên này nói bậy, ta mang Thất Tinh Lệnh muốn lên núi nhập học, nhưng người điên này lại ỷ có Tiên Khí, muốn cướp Thất Tinh Lệnh của ta, còn tự xưng là người của Tạc Thiên Bang, xin các vị làm chủ cho ta.
Lúc này Minh Thành xem năm vị hộ pháp của Thất Tinh Thư Viện là nhánh cỏ cứu mạng, miệng ngậm đầy máu phun người chỉ trích Từ Khuyết.
- Tạc Thiên Bang?
Năm vị hộ pháp lập tức ngẩn ra, lập tức lắc lắc đầu, thời buổi này thực sự là loại người gì cũng có, lại còn dám giả mạo người của Tạc Thiên Bang.
Nhưng mà bọn họ cũng không phải người ngu, chắc chắn sẽ không tin tưởng lời nói của Minh Thành, nhưng bọn họ cũng không thèm để ý tới chân tướng, bởi vì bây giờ bọn họ chỉ để ý tới thanh kiếm trong tay Từ Khuyết kia.
Sau khi im lặng một lúc, một ông lão trong đó nhìn về phía Từ Khuyết, đạm mạc nói:
- Việc này nghe tới tựa hồ có hơi phức tạp, như vậy đi, hai người các ngươi đều đến Thất Tinh Thư Viện ta, chúng ta lại cẩn thận điều tra. Nhưng trước đó, ngươi cần nộp thanh kiếm này cho Thất Tinh Thư Viện ta.
- Ồ? Đi tới Thất Tinh Thư Viện các ngươi đúng là có thể, thế nhưng muốn ta giao ra thanh kiếm này, các ngươi dựa vào cái gì?
Từ Khuyết lập tức vui vẻ, lắc đầu cười lạnh, làm sao không thấy được năm người này là vừa ý thanh kiếm của hắn.
- Dựa vào cái gì? Hừ, khẩu khí của người trẻ tuổi đúng là rất ngông cuồng, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết dựa vào cái gì, chúng ta hoài nghi thanh kiếm trên tay ngươi là Tiên Khí mà Thất Tinh Thư Viện ta bị trộm mười năm trước!
Một ông già tỏ vẻ tái nhợt nói.
- Chà chà, vô vị, muốn cướp Tiên Khí của ta thì nói rõ ra, tìm loại cớ già cỗi này, không cảm thấy rất mất mặt sao?
Từ Khuyết xem thường nở nụ cười.
- Ngươi muốn chết!
Năm tên hộ pháp lập tức thẹn quá thành giận, hét lớn một tiếng, vọt thẳng về phía Từ Khuyết.
Cách đó không xa, Lâm Ngữ Hi nhìn thấy tình cảnh này, mặt lập tức biến sắc.
Năm ông lão này chính là ngũ đại hộ pháp lừng lẫy có tiếng của Thất Tinh Thư Viện, một thân tu vi đều đạt đến Địa Tiên cảnh trung kỳ, Từ Khuyết chỉ là Nhân Tiên cảnh, làm sao có thể là đối thủ của mấy người này.
Phía sau, Minh Thành nhìn thấy năm ông lão kia vây giết Từ Khuyết, trên mặt cũng lộ ra nụ cười hung tàn, tuy rằng Tiên Khí không thể chiếm được, nhưng có thể nhìn thấy Từ Khuyết chết, y cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.
Nhưng mà lúc này Từ Khuyết vẫn tỏ ra hờ hững.
Tay hắn cầm lợi kiếm, không chút nào căng thẳng cùng nghiêm nghị giống như gặp đại địch, trái lại cực kỳ nhàn nhã đứng ở tại chỗ.
Mãi đến tận lúc năm ông lão đều vọt tới trước mặt hắn, khóe miệng của Từ Khuyết mới hơi nhếch lên một vệt ý cười lạnh lẽo, dưới chân hơi nhẹ nhàng động.
"Vèo!"
Trong nháy mắt, thân hình hắn trực tiếp mơ hồ, cả người biến mất tại chỗ.
- Cái gì?
Năm ông lão lập tức trợn mắt lên, kinh hãi kêu thành tiếng, khó có thể tin.
Tốc độ của một Nhân Tiên cảnh, thậm chí ngay cả bọn họ đều không theo kịp?
- Không ổn!
Đột nhiên, một ông lão trong đó la lớn.
Nhưng âm thanh mới vừa hô lên trong nháy mắt, một thanh kiếm sắc đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu y.
Loạt xoạt!
Bên trong một tiếng vang lanh lảnh, lợi kiếm từ đỉnh đầu của ông lão kia đánh xuống, trực tiếp chém thành hai nửa.
Toàn trường trong nháy mắt rơi vào vắng lặng một cách chết chóc.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, tỏ vẻ dại ra, hầu như khó có thể phản ứng lại.
- Chuyện này. . . làm sao có khả năng?
Bốn tên hộ pháp còn lại tâm thần rung mạnh, thấp giọng nỉ non, càng cảm thấy lưng phát lạnh.
Tay Từ Khuyết cầm lợi kiếm, đứng ở trước thi thể ông lão bị chém thành hai khúc kia, dường như một ma vương, khiến cho người ta cảm thấy tê cả da đầu.
Lâm Ngữ Hi cũng choáng váng, khó có thể tin, hoàn toàn không nghĩ tới Từ Khuyết lại mạnh mẽ như vậy.
- Ồ?
Lúc này, ngay lúc Từ Khuyết chuẩn bị tiếp tục động thủ, đột nhiên tâm thần hơi động, có chút trở nên kích động.
Hắn cảm giác được vài đạo khí tức quen thuộc đang đến gần.
Trong đó có hai đạo khí tức vô cùng quen thuộc.
- Husky, Đoạn Cửu Đức?
Lúc này Từ Khuyết ngẩng đầu, nhìn về phía phương hướng không trung xa xa.
Bốn vị hộ pháp của Thất Tinh Thư Viện, cũng đột nhiên cả kinh, ngạc nhiên nhìn về phía xa xa, thấp giọng nói:
- Viện trưởng đến rồi?
Minh Thành cùng hơn mười tên hộ vệ cũng đang nhìn tới hướng kia, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
- Gia chủ đến rồi, còn có rất nhiều cao thủ của Minh gia ta, ta cảm ứng được khí tức của bọn họ.
Một tên hộ vệ của Minh gia ngạc nhiên mừng rỡ.
Minh Thành càng tỏ vẻ mừng như điên, y không chỉ cảm giác được cha y đến, y còn cảm ứng được vô số cường giả của Lý Quốc, thậm chí còn có khí tức của vị Đế Hoàng kia.
- Được cứu, được cứu rồi!
Lòng của Minh Thành kích động hò hét.
Lâm Ngữ Hi ở cách đó không xa cũng đang ngơ ngác nhìn lên không trung, nhìn thấy Husky đã từng quấy rối ở trên địa cầu, có chút xuất thần.
Ngay sau đó, một đám người lít nha lít nhít, điều động pháp quyết, tối om om giống như một mảnh mây đen đã tìm đến, giống như trăm vạn ma binh buông xuống, khí thế ngập trời.
- Gào, Khuyết ca đừng sợ, bản thần tôn tới cứu ngươi đây, nhanh cho mấy miếng đậu phụ thúi để tưởng thưởng một chút!
- Ha ha ha, tiểu tử, lão đầu ta cũng tới, cho chút Hamburger ăn đi!
Người còn chưa đến, âm thanh quen thuộc của Husky và Đoạn Cửu Đức đã truyền tới.
Trên mặt Từ Khuyết lộ ra nụ cười, hai tên xấu xa này, rốt cục đến rồi.
Sau đó, mảnh bóng người tối om om này từ trên trời hạ xuống, rơi xuống mặt đất.
Tiếp đó, Tần Hướng Thiên cầm đầu Lập Thiên Thư Viện, cùng với đám lớn người ở phía sau, đột nhiên mặt hướng Từ Khuyết, cùng nhau quỳ một chân trên đất, cao giọng hò hét.
- Viện trưởng Tần Hướng Thiên của Lập Thiên Thư Viện dưới trướng Tạc Thiên Bang, tham kiến bang chủ Tạc Thiên Bang!
- Viện trưởng Vân Trung Hà của Vân Trần Thư Viện dưới trướng Tạc Thiên Bang, tham kiến bang chủ Tạc Thiên Bang!
- Điện chủ Thủy Linh Lung của Linh Lung Điện dưới trướng Tạc Thiên Bang, tham kiến bang chủ Tạc Thiên Bang!
- Cung chủ Trương Hồng của Thiên Nguyệt Cung dưới trướng Tạc Thiên Bang, tham kiến bang chủ Tạc Thiên Bang!
. . .
- Tham kiến bang chủ Tạc Thiên Bang!
Cuối cùng, tất cả đệ tử tinh anh cùng cường giả môn hạ của các thế lực lớn ở Trấn Nguyên Tiên Vực trên Địa Châu, ròng rã mười mấy vạn tên cường giả Nhân Tiên cảnh, đồng thời cùng hò hét kêu lên, tiếng la kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc, vang vọng xung quanh.
Khí thế mạnh mẽ như vậy, giống như thần uy của trăm vạn hùng binh, kinh sợ tứ phương.
Trong chốc lát, Lâm Ngữ Hi ngây người, khó có thể tin nhìn về phía Từ Khuyết, tên này. . . lại là bang chủ của Tạc Thiên Bang.
Bốn vị hộ pháp của Thất Tinh Thư Viện cũng sững sờ ở tại chỗ, ngây người như phỗng.
Minh Thành cùng hơn mười tên hộ vệ, hoàn toàn há hốc mồm, trong lòng một mảnh sợ hãi, thân thể không nhịn được trở nên run rẩy, trong đầu chỉ còn dư lại hai chữ: xong rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận