Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 603: Tiểu Khuyết Khuyết, Ngươi Gặp Phải Đối Thủ Rồi

Ý của Hoàng Tại Thiên không cần nói cũng đã biết.
Đổng Căn Cơ không phản đối mọi người ngăn cản Khương Hồng Nhan độ kiếp, cũng không phản đối chuyện phế tu vi của nàng, chuyện này giống như ngầm thừa nhận việc mọi người diệt trừ nguy hại tai tinh.
Khương Hồng Nhan không còn tu vi, vậy thì sẽ trở về thân thể phàm nhân, mệnh cách hồng nhan họa thủy cũng sẽ không còn tồn tại, sẽ không tạo thành nguy hại đối với bất kỳ thế lực nào, bao gồm toàn bộ Đông Hoang.
Năm đó Khương Hồng Nhan là thiên tài số một bên trong cùng thế hệ, thiên chi kiêu nữ, tất cả mọi người đều nhìn theo bóng lưng, Đổng Căn Cơ không cách nào có được nàng.
Bây giờ Khương Hồng Nhan trở về, dù cho chỉ là Anh Biến kỳ đỉnh phong, nhưng Đổng Căn Cơ vẫn không chiếm được nàng.
Nhưng nếu như Khương Hồng Nhan bị phế tu vi đi, Đổng Căn Cơ muốn có được nàng thì quả thực dễ như trở bàn tay.
Thậm chí ở dưới tình huống kia, Đổng Căn Cơ hoàn toàn có thể trình diễn một hồi trò hay anh hùng cứu mỹ nhân, khi mọi người phế bỏ tu vi của Khương Hồng Nhan, lúc sắp giết nàng, Đổng Căn Cơ đứng ra cứu tính mạng nàng, việc này rất có khả năng liền hoàn toàn bắt được con tim của Khương Hồng Nhan.
Nghĩ đến khuôn mặt đẹp tuyệt thế cùng với loại khí chất ung dung cao quý kia của Khương Hồng Nhan, không ít người ở đây đều vô cùng động lòng và đỏ mắt.
Nhưng bây giờ là lâu chủ Đổng Căn Cơ của Tiêu Diêu Lâu muốn chiếm được nàng, đúng là không có mấy người ở đây dám cùng Đổng Căn Cơ tranh đoạt, dù cho có, cũng cảm thấy không cần thiết.
Vì một Khương Hồng Nhan đã trở thành phế nhân, đắc tội với Tiêu Diêu Lâu? Rất không đáng giá.
- Lời nói liền nói đến đây thôi, nếu như thành công, Tiêu Diêu Lâu đồng ý đưa ra mười cái tiêu chuẩn nhập lâu, nếu như có người dám to gan phá đám, ha ha, tự ước lượng mình một chút đi.
Hoàng Tại Thiên nói xong câu nói sau cùng, thân hình liền từ trên cây dần dần nhạt đi, như nước biến mất không còn tăm hơi.
Nhưng mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt.
Mười cái tiêu chuẩn gia nhập Tiêu Diêu Lâu, đây chính là rất hiếm có.
Muốn gia nhập Tiêu Diêu Lâu, độ khó cực kỳ cao, đám người kia đều là những người kiêu căng tự mãn, Thánh Tử Thánh Nữ phổ thông đều không lọt được vào mắt bọn họ.
Tuy Thánh Tử Thánh Nữ mạnh mẽ chân chính cũng không lọt mắt với Tiêu Diêu Lâu, nhưng vẫn có không ít người động tâm, thậm chí là trưởng giả của các thế lực lớn, đều rất động lòng.
Nếu như đệ tử nhà mình có thể gia nhập Tiêu Diêu Lâu, chẳng khác gì là thành lập một đồng minh mạnh mẽ cho tương lai, nắm giữ mạng lưới liên lạc to lớn thậm chí là núi dựa lớn.
Lúc này, mấy ông lão của ba gia tộc lớn, cùng với cường giả của các đại môn phái, đều thản nhiên nhìn nhau một lát, môi khẽ nhúc nhích, bắt đầu truyền âm cho nhau trao đổi.
Mười cái tiêu chuẩn nhập lâu của Tiêu Diêu Lâu, đáng giá bọn họ cân nhắc yêu cầu của Đổng Căn Cơ.
...
Mà lúc này, Từ Khuyết mang theo Husky, đã cùng Liễu Tĩnh Ngưng tới gần Táng Tiên Cốc.
Lối vào của Táng Tiên Cốc rất lớn, ở giữa hai dãy núi to lớn, chính là một cái cửa vào sơn cốc.
Nhưng nhiều năm qua, không ai dám tới gần lối vào, dù cho là muốn tìm tạo hóa, cũng chỉ dám mạo hiểm ở bên ngoài lối vào dạo một vòng.
Lúc Từ Khuyết cùng Liễu Tĩnh Ngưng chạy tới gần lối vào, nơi này đã có mấy trăm người đang tụ tập, phần lớn là đệ tử của một vài thế lực lớn phái tới quan sát tình huống, cũng có một ít tán tu.
Những người này đều đang nhìn kỹ cách đó không xa, có một nữ tử tuyệt thế ngồi xếp bằng ở trong trăm khóm hoa, khí chất xuất trần, ung dung cao quý.
Nàng là Khương Hồng Nhan!
Thiên chi kiêu nữ từng ở Đông Hoang kinh diễm thiên hạ, hiện nay lại trở thành mục tiêu của mọi người, tuyệt thế mỹ nhân.
- Hồng Nhan!
Từ Khuyết sau khi từ trên không hạ xuống, lập tức vui vẻ.
Thời gian qua đi mấy tháng không gặp, hắn phát hiện khí tức trên người Khương Hồng Nhan quả nhiên càng mạnh mẽ hơn, thậm chí nàng so với lúc ở Ngũ Hành Sơn, còn càng thêm xinh đẹp, loại khí chất phi phàm kia, sau khi không còn hạn chế của phong ấn ở Ngũ Hành Sơn, trở nên càng kinh người.
Nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt Từ Khuyết liền cứng lại.
Chỗ Khương Hồng Nhan ngồi xếp bằng vô cùng gần lối vào Táng Tiên Cốc, nằm ở khu vực rất nguy hiểm.
Mà ở cách nàng mấy mét bên ngoài, một tên thanh niên tuấn lãng ăn mặc kiểu nho sinh, mặt như quan ngọc đang đứng.
Khương Hồng Nhan tựa hồ đang chìm đắm vào trong trạng thái tu luyện, không nhìn hết thảy ngoại vật.
Nhưng tên thanh niên tuấn lãng này, liền đứng trước mặt nàng như vậy, ánh mắt vẫn ở trên người Khương Hồng Nhan lưu chuyển, giống như đang thưởng thức một thứ thuộc về y.
- Ồ? Y cũng tới?
Liễu Tĩnh Ngưng cũng phát hiện ra tên nam tử kia, lập tức ngẩn ra.
Tiếp đó, trên mặt nàng liền lộ ra ý cười tràn đầy vẻ nghiền ngẫm, nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Tiểu Khuyết Khuyết, xem ra ngươi gặp phải đối thủ rồi, Khương Hồng Nhan tuy rằng là kẻ địch của cả thế gian ở Đông Hoang, nhưng người theo đuổi vẫn có nha.
- Ngươi nói y? Y tính là thứ gì?
Từ Khuyết hừ lạnh một tiếng, nếu không phải là sợ quấy nhiễu Khương Hồng Nhan tu luyện, bây giờ hắn liền muốn xông lên đánh tên thanh niên tuấn lãng kia nổ con ngươi rồi.
- Y là thiên tài mạnh mẽ nhất bên trong cùng lứa chúng ta. Còn là lâu chủ của Tiêu Diêu Lâu, Đổng Căn Cơ. Ngay cả ta đều không phải là đối thủ của y.
Liễu Tĩnh Ngưng cười dài nói, con mắt nhìn mặt Từ Khuyết, tựa hồ đang quan sát vẻ mặt của Từ Khuyết, cảm thấy rất thú vị.
Nàng nói bóng gió nhưng cũng rất rõ ràng, trước đây nàng đã nói, Từ Khuyết không phải là đối thủ của nàng, bây giờ nàng còn nói mình cũng không phải là đối thủ của Đổng Căn Cơ, như vậy tính ra, Từ Khuyết lại càng không phải là đối thủ của Đổng Căn Cơ.
- Đổng Căn Cơ? Tên kỳ quái như thế, cũng không cảm thấy ngại đi ra lăn lộn?
Lông mày của Từ Khuyết lập tức nhíu lại, tỏ vẻ xem thường.
Liễu Tĩnh Ngưng không khỏi trợn tròn mắt:
- Nói đến tên, tên ngươi mới kỳ quái hơn, lại chỉ lấy một chữ 'Khuyết'! Nhưng mà tên của Đổng Căn Cơ, lai lịch cũng không nhỏ, có người nói lúc y sinh ra, miệng ngậm một khối kim ngọc, trên ngọc thạch có khắc hai chữ 'Căn Cơ'! Việc này còn kinh động tới Thiên Cơ lão nhân, cũng tự mình đoán mệnh cho y, cuối cùng Thiên Cơ lão nhân chỉ nói một câu, ngươi đoán xem là gì?
- Đứa nhỏ này còn có thể cứu được?
- A?
Liễu Tĩnh Ngưng lập tức sững sờ.
- Chẳng lẽ không đúng sao? Một đứa trẻ con vừa ra đời, bên trong miệng lại ngậm một khối ngọc ngươi cũng tin, không bị nghẹn chết coi như mạng y lớn!
- Đừng đùa, Thiên Cơ lão nhân đã nói, người này là tiên nhân chuyển thế, ngày sau tất là căn cơ của tiên đình.
- Phốc!
- Phốc cái gì?
- Chính là thối lắm!
-...
- Được rồi, không nói, trước tiên đi xem xem Hồng Nhan như thế nào, trước khi độ kiếp ta cũng đến giúp nàng làm chút chuẩn bị.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, cất bước liền hướng lối vào Táng Tiên Cốc đi tới.
Liễu Tĩnh Ngưng cũng không phản đối, đi theo.
Nhưng Husky lúc này lại sợ hãi, nhìn chằm chằm vào lối vào Táng Tiên Cốc, lộ vẻ nghi ngờ không thôi, giống như đang nhớ lại cái gì đó, rồi lại nhớ không ra, tiếp đó tự nhiên phát hiện ra chỉ còn mình mình đứng tại chỗ, mới vội vàng chạy lên đi theo Từ Khuyết.
Từ Khuyết có phù lục di động trong nháy mắt, nó đã sớm xem thường một mình thoát đi, cho rằng vẫn là theo Từ Khuyết ổn thỏa hơn.
- Ồ, Liễu cô nương, ngươi cũng tới.
Tựa hồ cảm giác được có người tới gần, nam tử kia đột nhiên nghiêng mặt sang bên cạnh, không nhìn Từ Khuyết, ánh mắt trực tiếp rơi vào trên người Liễu Tĩnh Ngưng, lộ ra ý cười ôn hòa.
Chỉ là trong nháy mắt như vậy, ánh mắt hắn lóe lên một ít ý dâm tà.
Từ Khuyết bắt lấy được điểm này, lúc này thấp giọng mắng:
- Tiên sư nó, biến thái dối trá!
Liễu Tĩnh Ngưng ở Tu Tiên Giới lâu như vậy, sớm thành thói quen với thứ ánh mắt này, tự nhiên cũng mẫn cảm cảm thấy được ánh mắt vừa nãy của Đổng Căn Cơ, cũng rõ ràng câu thầm mắng kia của Từ Khuyết là chỉ cái gì, khóe miệng không khỏi vung lên một vệt ý cười, vẫn chưa vạch trần.
- Đổng Lâu chủ, ta cũng đoán được ngươi sẽ đến.
Liễu Tĩnh Ngưng cũng cười đáp lại Đổng Căn Cơ.
Chỉ có Từ Khuyết xanh mặt, không nói một lời, chậm rãi ung dung đi tới.
Đổng Căn Cơ lúc này mới đưa mắt rơi vào Từ Khuyết, giả vờ kinh ngạc nói:
- Ồ, tại hạ Đổng Căn Cơ, không biết vị đạo hữu phong thái trác việt này là...
Liễu Tĩnh Ngưng biết tâm tình của Từ Khuyết không tốt, chỉ lo hắn gây sự, đang chuẩn bị mở miệng giới thiệu.
Nhưng ra ngoài dự liệu của nàng chính là, Từ Khuyết vốn vẫn đang mặt mũi tối sầm, sau khi nghe được Đổng Căn Cơ nói, đột nhiên đổi thành vẻ mặt nhiệt tình mà rộng rãi, sang sảng chắp tay nói:
- Đâu có đâu có, tại hạ Tạc Thiên Bang Vương Tư Thông.
- Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.
Đổng Căn Cơ cũng chắp tay cười đáp lại.
Từ Khuyết tỏ vẻ khiêm tốn:
- Không có gì không có gì.
Liễu Tĩnh Ngưng liền choáng váng tại chỗ, mới nghe Đổng Căn Cơ ngụy quân tử, hơn nữa vừa nãy Từ Khuyết còn thầm mắng Đổng Căn Cơ dối trá.
Nhưng bây giờ lại nhìn tới hai người Từ Khuyết cùng Đổng Căn Cơ lần đầu giao phong, Liễu Tĩnh Ngưng suýt chút nữa thổ huyết, đau cả đầu.
Nàng vừa mới kịp phản ứng lại, so với Đổng Căn Cơ, cái tên Từ Khuyết này tựa hồ mới là càng triệt để dối trá.
Chân trước vừa mới mắng người xong, còn nói tên của người ta kỳ quái, kết quả chân sau liền tự mình sửa lại tên, theo người ta vừa gặp mà đã giống như đã quen, cũng không có ai giống như hắn nữa rồi.
- Đổng huynh đệ, vừa nãy thấy ngươi đứng ở chỗ này, chẳng lẽ là đang vì Hồng Nhan nhà ta mà hộ pháp, vậy tại hạ phải cảm tạ Đổng huynh rồi.
Lúc này, Từ Khuyết mở miệng nói.
Đổng Căn Cơ cùng Liễu Tĩnh Ngưng đều ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới Từ Khuyết càng nói "Hồng Nhan nhà ta", ý tứ bên trong rất rõ ràng.
Lập tức, trong mắt Đổng Căn Cơ xẹt qua một tia tàn khốc, lóe lên một cái rồi biến mất.
Sau đó y liền cười nói:
- Ta vừa nhớ ra, thường nghe Hồng Nhan nhắc qua ngươi, thì ra ngươi chính là tiểu Vương à?
Tiểu Vương à? Tiểu vương bát?
Liễu Tĩnh Ngưng thông minh biết bao, lập tức liền kịp phản ứng lại, Đổng Căn Cơ đây là đang mắng Từ Khuyết.
Nàng không khỏi cười khổ, Từ Khuyết đang yên đang lành tên không cần, nhất định phải dùng một cái giả danh, lần này chính là nâng tảng đá đập chân rồi.
Mấy trăm tên tu sĩ phía sau, vào lúc này cũng sững sờ, chợt đều cười không nói.
Bọn họ vẫn đang quan sát tình huống của nơi này, nghe hai người đối thoại, kết quả Từ Khuyết vừa mới nói ra một câu "Hồng Nhan nhà ta", lập tức liền bị Đổng Căn Cơ một câu "Tiểu vương bát" phản kích lại.
Trong lòng những người này đều than thở, thật không hổ là Đổng Căn Cơ, chẳng trách có thể trở thành lâu chủ của Tiêu Diêu Lâu, nếu như không có chút chân tài thật học, lấy tính cách ngụy quân tử của y, làm thế nào có khả năng để một đám thiên tài vui lòng phục tùng đi theo?
- CMN, tiểu tử, hắn đang mắng ngươi kìa!
Lúc này, Husky tỏ vẻ cả kinh nói, nói thẳng thâm ý trong lời nói của Đổng Căn Cơ.
Bầu không khí bỗng nhiên lung túng, dù sao bình thường thì tình huống đấu trí so dũng khí như thế này, đều sẽ không có ai vạch trần, bằng không liền vô vị, hơn nữa còn chỉ làm cho Từ Khuyết càng thêm mất mặt.
Nhưng lúc này, mắt Husky lại đột nhiên sáng lên, nhìn Đổng Căn Cơ hỏi:
- Ngươi chính là tiểu cơ?
Tiểu cơ? Con gà con...
Liễu Tĩnh Ngưng nguyên bản còn lộ vẻ mờ mịt, nhưng sau khi đọc thầm theo, lập tức kịp phản ứng lại, suýt nữa cười ra tiếng.
Đổng Căn Cơ từ lâu càng rõ ràng ý của Husky, lúc này sầm mặt lại, con ngươi lạnh lùng quét về phía Husky.
- Làm càn!
Đột nhiên, Từ Khuyết tỏ vẻ nghiêm túc quát mắng Husky.
Liễu Tĩnh Ngưng lập tức sửng sốt, Husky cũng há hốc mồm.
Tình huống đây là thế nào?
Giúp ngươi ngươi ngược lại còn mắng người?
Đúng lúc này, Từ Khuyết quay đầu nhìn về phía Đổng Căn Cơ, cười híp mắt nói:
- Thật ngại, nó không hiểu chuyện, lúc nữa lại ta nhất định sẽ giáo dục nó, kỳ thực ta cũng thỉnh thoảng nghe Hồng Nhan nhà ta nhắc qua ngươi, ngươi chính là căn cơ phải không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận