Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1112: Nghiệp Vụ Cố Vấn Tạc Thiên Bang

Kiếm Lâu Các, kể cả phạm vi trăm dặm xung quanh đều đã triệt để trở thành phế tích.
Tuy mảnh đất này vẫn có rất nhiều người vừa ý, nhưng hỏa diễm ở dưới lòng đất chưa diệt, Thiên Minh cùng với mấy thế lực lớn khác cũng không hề lên tiếng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có ai dám động đến khu vực này.
Nơi này đối với Từ Khuyết càng không đáng một xu, dù cho hắn đã nói rằng mảnh đất này đã bị Tạc Thiên Bang tiếp quản, nhưng thực sự là lười tốn tâm tư lập địa bàn ở đây, dù sao trong một hai tháng nữa, hắn sẽ có thể rời đi.
Đêm đó, Từ Khuyết cùng bọn Lam Tâm Nguyệt lại trở về khách sạn.
Lần này cũng không có ai dám tới quấy rầy nữa, thậm chí cửa hàng xung quanh khách sạn đều đóng cửa sớm hơn một chút, liền các cô nương đứng đường đều chạy tới mấy con phố khác làm ăn, trên đường phố to lớn vốn nên phồn hoa náo nhiệt lại ít thấy bóng người, dường như một con đường ma.
Từ Khuyết cũng không thèm để ý những thứ này, hắn tin tưởng không quá mấy ngày, đám thế lực lớn kia lại sẽ chạy tới tìm mình, hoặc là lôi kéo hoặc là lấy lòng, cuối cùng sẽ đến, dù sao thì cường giả ở đâu đều sẽ có đãi ngộ tốt.
Sau khi Lam Tâm Nguyệt trở lại khách sạn, tâm tình hình như cũng không vui lắm, trở về gian phòng của mình rất sớm.
Trái lại Lam Hà cùng vài tên đệ tử trẻ tuổi của Ly Hỏa Thư Viện đều trực tiếp ở lại gian phòng của Từ Khuyết, châm trà rót nước, hung hăng thổi phồng hắn mạnh mẽ, đặc biệt là Lam Hà, câu "tỷ phu tỷ phu" trong miệng réo lên không ngừng.
Cũng không phải là bọn họ bợ đỡ, mà thực sự là Từ Khuyết quá kinh người, đều là Bán Tiên cảnh, thậm chí ngay cả Địa Tiên cảnh sơ kỳ đều có thể đánh chết, chuyện này đổi thành ai cũng không dám tin tưởng.
Nhưng sự thực bày ra ở trước mắt, bọn họ nhìn thấy thi thể của Liễu Hóa Long rất rõ ràng, tận mắt nhìn thấy loại lực phá hoại kia của Từ Khuyết, quả thực là kinh động như gặp thiên nhân.
- Được rồi được rồi, đến, nói cho ta nghe một chút xem ngũ đại ca kia là chuyện gì?
Từ Khuyết rất nhanh đã ngăn mấy người thổi phồng, nói sang chuyện khác.
Hắn đúng là cảm thấy có hứng thú đối với Ngũ đại ca bên trong miệng của mấy người, tâm tình của Lam Tâm Nguyệt có gợn sóng rõ ràng như thế, rõ ràng đã có chuyện xưa.
Lam Hà vừa nghe thấy Từ Khuyết hỏi việc này, nụ cười ở trên mặt lập tức có chút cứng ngắc.
Mấy người khác vẫn còn tót, một tên nam tử trong đó liền chủ động mở miệng nói:
- Khuyết ca, ngũ đại ca kia làm người xác thực rất tốt, y tên là Ngũ Thế Phong, tu vi Nhân Tiên cảnh trung kỳ, lúc trước Lam tỷ mang theo chúng ta vô cùng không dễ dàng, một người phải phụ trách sức sống tuổi thọ của nhiều người chúng ta như vậy, có vài lần đã suýt chút nữa bỏ mình ở bên ngoài, đặc biệt là hai năm trước, suýt chút nữa nàng bị một con kiến chúa giết chết, may là Ngũ đại ca ra tay giúp đỡ.
- Hóa ra là có ân cứu mạng.
Từ Khuyết khẽ gật đầu.
- Không chỉ như vậy.
Lam Hà đột nhiên mở miệng, cười khổ nói:
- Sau khi ngũ đại ca cứu tỷ ta trở lại, cũng từ từ tiếp xúc với chúng ta, bình thường mang đến cho chúng ta gạo sinh cơ, tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng ít nhất cũng bảo vệ sức sống của chúng ta, ta có thể cảm giác được y có tình cảm với tỷ ta.
- Ồ, chuyện này rất bình thường mà.
Từ Khuyết không để ý chút nào đáp, loại nữ nhân ưu tú như Lam Tâm Nguyệt, có người theo đuổi quả thực là rất bình thường.
Đương nhiên, đây cũng là bởi vì hắn không có ý gì đối với Lam Tâm Nguyệt, nếu như đổi thành có người theo đuổi Khương Hồng Nhan, đoán chừng bây giờ Từ Khuyết đã hỏi thăm xem người kia chôn ở chỗ nào, chết rồi cũng sẽ bị hắn đào móc ra để quật thi.
- Haizz, đáng tiếc là một năm trước Ngũ đại ca cùng tỷ ta đi tới phía tây ngoại thành, phát hiện ra một sào huyệt kiến sinh cơ rất to, lúc đó có rất nhiều người tranh đoạt, cục diện vô cùng hỗn loạn, tỷ ta nguyên bản đoạt đến được một viên gạo sinh cơ có ngàn năm tuổi thọ, nhưng đáng tiếc ngay lập tức đã bị người ám hại, bị một chưởng vỗ thương rồi cướp đi gạo sinh cơ, sau đó Ngũ đại ca xuất hiện, ra sức ném nàng từ bên trong sào huyệt kiến sinh cơ ra, sau đó toàn bộ sào huyệt liền đổ nát, bị mười con kiến chúa đạp nát, không còn một ai còn sống.
Lam Hà nói đến đây không khỏi lại thở dài.
Nhưng lông mày của Từ Khuyết lại nhíu lại:
- Gạo sinh cơ có ngàn năm tuổi thọ? Đây chẳng phải là có thể so với hơn vạn hạt gạo sinh cơ của ta bây giờ?
- Đúng vậy, đó là rất bảo vật rất hiếm có, hơn nữa dựa theo tỷ ta từng nói, lúc đó bên trong sào huyệt này không chỉ có một hạt gạo sinh cơ ngàn năm tuổi thọ, có khả năng là có ít nhất năm, sáu hạt, nhưng cuối cùng vẫn không có ai có thể mang ra ngoài, sau đó rất nhiều người chạy tới nơi đó đào móc, kết quả cũng không tìm được gạo sinh cơ, đoán chừng đã bị đám kiến chúa kia mang đi rồi.
Lam Hà tiếc hận nói.
Gạo sinh cơ có thể tăng cường ngàn năm tuổi thọ, dù là đặt ở Huyền Hoàng Châu cũng là bảo vật đủ khiến cho vô số người tranh đoạt, huống hồ là ở mảnh Thất Lạc Chi Địa này.
- Có chút thú vị, đã có gạo sinh cơ có ngàn năm tuổi thọ, nói không chừng còn có vạn năm thậm chí mười vạn năm, đúng là phải tìm cơ hội đi tới đó dạo một vòng.
Con ngươi của Từ Khuyết híp lại, lộ ra vẻ hứng thú.
Nếu như tất cả gạo sinh cơ đều chỉ có thể tăng cường một tháng tuổi thọ, hắn đúng là không hề cảm thấy hứng thú, nhưng nếu như một hạt liền có thể tăng cường ngàn năm thậm chí là vạn năm, vậy đó chân chính là bảo bối rồi.
Hơn nữa mấu chốt nhất chính là bây giờ tuổi thọ của hắn đã giảm xuống còn lại mấy chục năm, ở chỗ này triển khai Luân Hồi Chưởng là có cái giá nhất định, một khi Tử Khí không đánh trúng đối phương, Từ Khuyết sẽ bị tổn thất một phần sức sống, thậm chí cho dù đánh trúng đối phương, nếu như sức sống tuổi thọ của đối phương không đủ dài, sức sống mình hấp thụ được không đủ để bù đắp Tử Khí đánh ra, cũng sẽ bị trừ đi một phần sức sống nhỏ.
Nói đơn giản chuyện này giống như đánh cược to nhỏ vậy, Luân Hồi Chưởng vừa triển khai ra, chẳng khác nào là Từ Khuyết đem mười mấy năm tuổi thọ ra làm tiền đặt cược, sau khi vứt ra ngoài, liền xem có người trúng tuyển hay không, hoặc là sức sống của đối phương bị bắn trúng có bao nhiêu.
Tồn tại Địa Tiên cảnh giống như kiến chúa cùng Liễu Hóa Long kia, bình thường nếu Từ Khuyết đánh trúng một chưởng thì sẽ kiếm lời một chưởng, nhưng bây giờ tính lại, Từ Khuyết vẫn bị lỗ vốn, lúc cùng Liễu Hóa Long tranh đấu, hắn tiêu hao không ít sức sống, cuối cùng mới hạn chế được đối phương, sử dụng tới lục sắc Hỏa Liên.
Chỉ là sau khi trải qua trận chiến đó, Từ Khuyết cũng xác định được sau này không thể dễ dàng triển khai lục sắc Hỏa Liên, vật này quá nguy hiểm, làm không cẩn thận mạng nhỏ của mình cũng phải ném vào.
- Tỷ phu, tấm Hư Không Giao Giới Phù kia của ngươi bố trí như thế nào rồi?
Lúc này, Lam Hà nhìn về phía Từ Khuyết hỏi.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái:
- Đừng nóng vội, đoán chừng còn phải một hai tháng nữa. Khoảng thời gian này các ngươi đừng có chạy lung tung, ở trong khách sạn tu luyện đi, nếu như có người lén lút tìm các ngươi, nhớ nói cho ta.
- Ồ? Ai sẽ tới tìm chúng ta?
Mấy người Lam Hà tò mò.
Khóe miệng của Từ Khuyết giương lên:
- Sẽ có rất nhiều.
Hắn hiểu rất rõ tác phong của đám thế lực lớn kia, dựa theo lẽ thường, tuyệt đối là sẽ đến, hơn nữa mặc kệ là ôm theo mục đích gì, đối tượng thích hợp nhất để bọn họ ra tay khẳng định là mấy người bọn Lam Hà này.
. . .
Ngày hôm sau, Từ Khuyết trực tiếp mang theo một cái ghế, ngồi ở cửa khách sạn.
Hắn nhàn nhã ở trên ghế nằm sưởi nắng, tỏ vẻ hưởng thụ, thỉnh thoảng điều tra tình huống Tiểu Kim Thân bố trí phù lục một chút, thỉnh thoảng mở rộng thần hồn quan sát bốn phía.
Ở bên cạnh hắn còn đặt một cái bảng hiệu, bên trên viết:
- Nghiệp vụ cố vấn Tạc Thiên Bang, mỗi canh giờ hai ngàn hạt gạo sinh cơ, nửa canh giờ một ngàn, bao đêm tám ngàn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận