Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 864: Các Ngươi Quá Đáng!

Bạch!
Bốn tên cường giả Thánh Hiền Cung choáng váng tại chỗ, tỏ vẻ kinh sợ.
Bọn họ khó có thể tin, chuyện đã đến thế này rồi, thiếu chủ nhà mình vẫn còn muốn che chở Từ Khuyết như vậy.
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
- Thiếu chủ, cho phép chúng ta cả gan hỏi một câu, chẳng lẽ tính mạng của hơn ba mươi người Thánh Hiền Cung ta, còn không quan trọng bằng tên tiểu tử này?
Một tên cường giả tỏ vẻ tức giận nói.
Lợi kiếm trên bụng y vẫn chưa rút ra, ngay cả thương thế cũng không thèm để khôi phục, máu tươi vẫn không ngừng chảy ra ngoài như trước.
Tên còn lại cũng gào thét:
- Tiểu súc sinh này hãm hại hơn ba mươi người chúng ta, chẳng lẽ chỉ bằng một câu tha thứ cho hắn, liền có thể xem như cái gì cũng chưa từng xảy ra sao?
- Làm càn!
Vệ Tử Tuân tức giận quát mắng, lộ ra vẻ băng hàn nói:
- Bổn thiếu chủ đã nói, ai cũng không thể ngăn cản ta tha thứ, ngày hôm nay đừng nói là các ngươi chết hết, cho dù hắn giết bổn thiếu chủ, bổn thiếu chủ việc nghĩa chẳng từ nan, ta vẫn sẽ tha thứ cho hắn, đây chẳng qua chỉ là một chút việc nhỏ, các ngươi nhất định phải chuyện bé xé ra to như thế làm gì?
- Thiếu chủ, ngươi...
Bốn tên cường giả lập tức trợn to hai mắt, cực kỳ ngơ ngác.
Việc nhỏ?
Đây còn được coi là việc nhỏ ư? Còn nói chúng ta chuyện bé xé ra to?
Đậu phộng, đầu óc của thiếu chủ ngươi bị lừa đá rồi hay sao?
Mấy người lúc này quả thực hoàn toàn không hiểu nổi, có chút nghĩ không ra, thậm chí còn tức đến mức muốn ói ra máu.
Nhưng trên thực tế ở trong mắt Vệ Tử Tuân, những việc này đúng thật là việc nhỏ.
Bởi vì tác dụng của mũ tha thứ chính là làm giảm bớt tối đa cừu hận của y đối với Từ Khuyết, thay đổi một phần cảm quan của y.
Phản ứng như thế này hoàn toàn trái ngược lại với logic của người bình thường, người bình thường nếu như càng hận một người, họ sẽ càng muốn giết người đó, Vệ Tử Tuân bị mũ tha thứ thay đổi cảm quan, càng hận một người, y lại càng muốn tha thứ cho hắn.
Vì thế ở dưới tình huống này, mọi người cảm thấy Vệ Tử Tuân không bình thường, nhưng ở trong mắt Vệ Tử Tuân, y sao lại không cảm thấy người khác không bình thường đây.
- Đừng nói lời dư thùa nữa, bằng không đừng trách bổn thiếu chủ ra tay vô tình, giết sạch đám người phạm thượng các ngươi.
Lúc này, Vệ Tử Tuân lạnh giọng nói, trong mắt đã lóe ra sát ý.
Dù sao dưới cái nhìn của y, những người Thánh Hiền Cung này lại dám không nghe lời mình nói, còn cãi lệnh, vậy có khác gì làm phản đâu chứ.
Nhưng bốn tên cường giả Thánh Hiền Cung lại càng căm tức, triệt để phát điên.
Thiếu chủ nhà mình vì một người ngoài, hơn nữa còn là một người ngoài vô sỉ, lại muốn giết bốn người bọn họ, loại thiếu chủ này còn cần làm gì?
- Hừ, thiếu chủ, nếu ngươi đã u mê không tỉnh, vậy ngày hôm nay cho dù phải cõng tội danh phản lại Thánh Hiền Cung, chúng ta cũng phải giết chết người này!
Bốn tên cường giả đã hạ quyết tâm.
Lửa giận trong lòng không còn cách nào đè ép được nữa, chuyện bọn họ muốn làm nhất lúc này chính là giết chết Từ Khuyết.
Hơn nữa bọn họ cũng tin chắc, cho dù tương lai chuyện này truyền tới trong tai cung chủ Thánh Hiền Cung, bọn họ cũng sẽ không bị trách tội, bởi vì thiếu chủ bây giờ quả thật quá kỳ quái, căn bản là không phải vị thiếu chủ thủ có đoạn tàn nhẫn trong ấn tượng của bọn họ.
- Chư vị đạo hữu Đế Cung, xin hỗ trợ giúp một tay, đồng thời bắt người này lại, Thánh Hiền Cung ta vô cùng cảm kích!
Một tên cường giả nhìn về phía đám người Đế Cung cầu viện.
Bọn họ rõ ràng thực lực của Từ Khuyết rất phi phàm, trừ phi là liên hợp với người của Đế Cung đồng loạt ra tay, bằng không chỉ bằng vào bốn người bọn họ, căn bản không thể bắt được Từ Khuyết.
Nhưng mà những cường giả của Đế Cung kia lại tỏ vẻ cổ quái.
Liên thủ?
Liên thủ cái rắm!
Thực lực của tên này nghịch thiên như vậy, lại có thể dùng pháp quyết loại bỏ ảo trận, trừ phi bây giờ là cường giả Đại Thừa kỳ tới đây, bằng không ở đây ai có thể là đối thủ của hắn?
Trong nháy mắt, đám cường giả của Đế Cung đều giả câm vờ điếc, làm bộ cái gì đều không nghe thấy, trực tiếp dời ánh mắt đi.
Một màn quỷ dị này lập tức khiến bốn tên cường giả Thánh Hiền Cung hồi hộp, trong lòng đã nguội đi một nửa.
- Chư vị đạo hữu Đế Cung, các ngươi thế này là có ý gì? Lẽ nào liên minh với Thánh Hiền Cung ta liền xóa bỏ như vậy sao?
Một tên cường giả Thánh Hiền Cung lập tức căm tức nói, cảm thấy rất tức giận.
- Đây chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử Hợp Thể kỳ, chúng ta nhiều người liên thủ như vậy, còn sợ không bắt được hắn sao, các ngươi đang sợ cái gì?
- Chẳng lẽ người của Đế Cung đều là một đám nhát gan hay sao?
Vài tên cường giả Thánh Hiền Cung khác cũng quát mắng lên.
Đám người Đế Cung lập tức không vui, lúc này mặt tối sầm lại, trầm giọng nói:
- Đạo hữu, các ngươi nói như vậy là các ngươi không đúng rồi.
- Vị thiếu hiệp kia có lòng tốt loại bỏ ảo trận, cứu các ngươi đi ra, các ngươi sao có thể lấy oán trả ân.
- Đúng thế, nếu không phải là hắn phá tan ảo trận, các ngươi căn bản không thể đứng ở đây nói chuyện nữa,
- Không nghĩ tới người Thánh Hiền Cung các ngươi đều là như vậy, thực sự làm cho chúng ta quá đau lòng.
- Đế Cung chúng ta mãnh liệt khiển trách loại hành vi lấy oán báo ân này.
Lập tức, một đám người của Đế Cung đều vô sỉ nói lời chỉ trích.
Bốn tên cường giả Thánh Hiền Cung tức giận đến phát rồ, một người trong đó gào thét:
- Cái gì mà lấy oán trả ân, là hắn ném chúng ta vào bên trong trước!
- Nhưng hắn đã cứu các ngươi ra rồi đấy thôi.
Đám người Đế Cung đáp.
- CMN, các ngươi quả thực không biết xấu hổ...
- Đậu phộng, lão phu fuck mẹ ngươi!
- Ta fuck cả nhà ngươi!
Trong nháy mắt, tình cảnh bắt đầu trở nên hỗn loạn, bốn tên cường giả Thánh Hiền Cung cùng đám người Đế Cung trực tiếp chửi nhau, các loại lời thô tục phun ra không ngừng.
Những người còn lại ở đây đều nhìn tới há hốc mồm, ánh mắt có chút dại ra.
Từ Khuyết cũng không nói gì lắc lắc đầu, thở dài:
- Lòng người a!
Nếu không phải thực lực của hắn mạnh mẽ, bây giờ người bị vây công nhất định sẽ là hắn.
Không đúng, nếu như thực lực không đủ mạnh, chỉ sợ hắn còn không tiến vào trong hang, lúc đứng chung một chỗ với Khương Hồng Nhan ở bên ngoài, đoán chừng đã bị vây công giết chết rồi.
Nhưng bây giờ hắn có thể bình yên đứng ở chỗ này nhìn hai phe nhân mã Đế Cung và Thánh Hiền Cung đang tranh đấu nội bộ, chứng mình thực lực hắn đã đủ mạnh!
Vì thế đối với tình huống trước mắt, Từ Khuyết sẽ không nhúng tay, thậm chí còn rất tình nguyện xem kịch vui.
...
Cuối cùng, đám người Đế Cung đều bị chọc giận, khẩu chiến trực tiếp thăng cấp thành thực chiến, người của hai phe xông lên lao vào nhau, pháp quyết nổ vang lên.
Nhưng Đế Cung vẫn lấy ưu thế về nhân số, dễ như ăn cháo nghiền ép bốn tên cường giả Thánh Hiền Cung có thương tích trên người.
- Làm càn, Đế Cung các ngươi gan to bằng trời!
Vệ Tử Tuân tức giận tại chỗ, cũng trực tiếp xông lên.
Tuy rằng y bị Từ Khuyết đội mũ tha thứ, nhưng hiệu quả tha thứ chỉ có tác dụng với Từ Khuyết, nếu Từ Khuyết không tham dự vào những việc này, cuối cùng Vệ Tử Tuân vẫn là một người bình thường.
Đối mặt với công kích của Đế Cung như vậy, y đường đường là thiếu chủ của Thánh Hiền Cung, làm sao có thể ngồi yên được.
Nhưng mà ở dưới tình huống cảnh giới đều không khác nhau mấy, Đế Cung vẫn lấy ưu thế về nhân số thủ thắng.
Bốn tên cường giả Thánh Hiền Cung bị pháp quyết giết chết tại chỗ, biến thành tro bụi.
Vệ Tử Tuân cả người chảy máu, nhưng vẫn đứng thẳng tắp tại chỗ như trước.
Ở dưới chân y có hơn mười thi thể của cường giả Đế Cung, có thể thấy thực lực y cường hãn đến cỡ nào.
Nhưng dù mạnh mẽ đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là Độ Kiếp kỳ, song quyền nan địch tứ thủ, sau khi liên tiếp giết chết mười mấy người, cuối cũng vẫn là cung giương hết đà.
"Ầm" một tiếng, ở dưới pháp quyết của một tên cường giả Đế Cung oanh kích, Vệ Tử Tuân rốt cục ngã xuống, đoạn tuyệt sinh cơ.
Trong chốc lát, toàn bộ sơn động hoàn toàn tĩnh mịch.
Vài tên cường giả Đế Cung còn lại hơi sững sờ, ánh mắt đều quét về phía tên đồng môn đánh ra một đòn cuối cùng kia.
- Ngươi làm gì thế? Ai bảo ngươi giết y?
Mấy người phẫn nộ rít gào lên tại chỗ.
Đánh thì đánh, những người khác của Thánh Hiền Cung có thể giết, chỉ có tên thiếu chủ này là ngàn vạn lần không giết được.
Nhưng bây giờ dưới con mắt của mọi người, bọn họ lại ra tay giết thiếu chủ Thánh Hiền Cung, nếu như chuyện này truyền đi, không chỉ có mấy người bọn họ phải chết, thậm chí sẽ còn liên lụy đến toàn bộ Đế Cung.
- Ta... ta cũng không biết mà! Ta cho rằng y còn có thể tiếp tục đánh, làm sao biết sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Tên cường giả Đế Cung giết chết Vệ Tử Tuân vẻ mặt hốt hoảng, khó có thể tin nhìn hai tay của mình, hiển nhiên cũng không thể nào tiếp thu được sự thật này.
Lúc này Từ Khuyết chậm rãi đi ra, lắc lắc đầu thở dài nói:
- Các ngươi hồ đồ rồi à. Ta phải nói cái gì với các ngươi mới tốt đây? Đó chính là thiếu chủ của Thánh Hiền Cung đấy. Sao có thể tùy tiện giết đi như vậy? Bây giờ các ngươi nói nên làm gì đây?
- Chuyện này...
Sắc mặt của vài tên cường giả Đế Cung lập tức trắng bệch.
Bọn họ không nghĩ tới sự tình sẽ diễn biến đến nước này, quan trọng là nhiều người đều mắt thấy tình cảnh này, hiển nhiên bí mật này không giấu được.
- Đạo hữu...
Một tên cường giả Đế Cung nhìn về phía Từ Khuyết, nỗ lực muốn nhìn một chút xem hắn có thể giúp đỡ hay không.
- Đừng gọi ta là đạo hữu, ta không có loại đạo hữu giống như các ngươi.
Từ Khuyết vung tay lên, căm phẫn sục sôi nói:
- Lần này các ngươi thật sự là quá đáng rồi, toàn bộ tội ác của các ngươi đã bị con mắt sáng như tuyết của quần chúng nhân dân ghi chép lại, cả đời đều sẽ không xóa đi được.
Vài tên cường giả Đế Cung trong nháy mắt mặt trắng bệch, thân thể run lên, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng.
Từ Khuyết từng chữ từng câu, leng keng mạnh mẽ quát lên:
- Ngày hôm nay, chúng ta đều xem trọng nhan sắc và trí tuệ, chính nghĩa và thiện lương, bất cứ sự việc gì cũng không ngăn cản được quyết tâm phải vạch trần tội ác của các ngươi trước mặt thế nhân.
Nói xong, Từ Khuyết hơi dừng lại một chút:
- Trừ phi, các ngươi cho ta phí bịt miệng thoả đáng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận