Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1418: Sống Lâu Mới Thấy

- Tiểu. . . Tiểu Nhu mất trí nhớ?
Từ Khuyết lộ ra vẻ kinh hãi, trợn to hai mắt, khó có thể tin.
Đang yên đang lành, làm sao lại mất trí nhớ?
Tất cả mọi chuyện phát sinh năm đó, nàng đều đã quên rồi sao?
- Mất trí nhớ? Xác thực cũng có thể nói như vậy.
Tử Hà tiên tử hơi suy nghĩ một chút, gật đầu nói.
- Chuyện này. . . đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Từ Khuyết vẫn tỏ vẻ rất không hiểu.
Thực sự là không nghĩ ra, tại sao đột nhiên lại xuất hiện một đoạn tình huống Hàn quốc mất trí nhớ máu chó như thế.
Nếu như đây là một bộ phim truyền hình hoặc là tiểu thuyết, có khả năng hắn sẽ mài đao đi chém chết tên biên kịch hoặc tác giả kia.
- Chắc là do thần hồn có một chút vấn đề.
Tử Hà tiên tử trầm ngâm một lúc, nhẹ giọng nói:
- Ta hiểu rõ nàng, nàng vốn là thân thể phàm nhân, được người cải tạo, thế nhưng ngươi mượn dùng Ngũ Hành linh căn thảo phục sinh nàng, hoàn thành Thái Cổ Ngũ Hành Thể, tuy rằng tình huống như thế rất khó có thể tưởng tượng nổi, nhưng ngươi lại làm được, chắc là dùng một số bí pháp đi?
Nói đến đây, Tử Hà tiên tử quái dị nhìn Từ Khuyết một chút, tiếp tục nói:
- Nhưng phương pháp của ngươi có khả năng xuất hiện tỳ vết, thời gian Tiểu Nhu bị hại, hồn phách cũng đã bắt đầu tiêu tan, tuy rằng ngươi bảo vệ hồn phách, nhưng hẳn là bị chậm một bước, có chút thần hồn đã bị tiêu tan, không thể thu hồi đúng lúc, đây chỉ sợ chính là nguyên nhân nàng mất đi đoạn ký ức kia.
- Ngươi nói là thần hồn của nàng bị tiêu tan một phần? Chuyện này. . . tựa hồ không có khả năng lắm.
Từ Khuyết nhíu mày, nhưng rất nhanh lại im lặng.
Lúc trước sau khi Tiểu Nhu chết đi ở trong lồng ngực của hắn, xác thực là hắn không thể đúng lúc thu hồi hồn phách của Tiểu Nhu, một mặt là lúc đó hắn căn bản không biết có loại phương pháp phục sinh này, mặt khác hắn cũng sốt ruột báo thù, trên đường mang theo Tiểu Nhu đi tới m Quỷ Môn, mới được thông báo của hệ thống, mua ra Tụ Hồn Tháp, bảo vệ hồn phách của Tiểu Nhu lại.
Bây giờ nghe được Tử Hà tiên tử nói, Từ Khuyết mới nghĩ ra, hồi tưởng lại tình cảnh lúc trước đó, đến nay đều có chút đau lòng, rất có khả năng cũng chính là vào lúc đó, hồn phách của Tiểu Nhu liền tiêu tan một chút, chỉ là lúc đó cảnh giới của hắn thấp kém, không thể cảm giác được.
- Chuyện này. . . còn có biện pháp cứu vãn không?
Từ Khuyết nhìn về phía Tử Hà tiên tử, cười khổ nói.
Nếu như nói, Tiểu Nhu là quên huyết án năm đó ở Bàn Sơn Thôn, vậy cũng không thể nói là việc xấu, tối thiểu nàng không có đoạn ký ức này, sẽ ít đi rất nhiều bóng tối.
Chỉ là nàng liền Từ Khuyết cũng quên đi, chuyện này liền khiến cho Từ Khuyết có chút khó có thể tiếp nhận.
- Phương pháp. . . rất khó, khó đến mức ta cũng không biết nên nói như thế nào, đại để chính là một ít phương pháp chiêu hồn.
Tử Hà tiên tử khẽ cau mày, lắc đầu nói.
Ý của nàng là chỉ, nàng biết hoặc là từng nghe nói một vài phương pháp, nhưng tựa hồ cũng không quá đáng tin, hơn nữa độ khó rất cao, cao đến mức không cách nào dùng ngôn ngữ để giải thích cho Từ Khuyết.
- Khó cũng phải làm.
Từ Khuyết kiên định nói.
Tử Hà tiên tử hơi nhìn Từ Khuyết một chút, lạnh nhạt nói:
- Ta nói khó, là chỉ rằng ta cũng không biết có phương pháp gì, nhưng ta có thể xác định thế gian này có biện pháp chiêu hồn, chỉ có điều không biết ở nơi nào, làm sao để làm.
- Ta hiểu rồi, nhưng cho dù là thế, ta cũng phải làm.
Từ Khuyết gật đầu.
- Ta còn chưa nói hết.
Tử Hà tiên tử mím mím miệng, chần chờ nói:
- Từ góc độ của ta, hoặc là từ góc độ của phía Tiên Đế bọn họ tới xem, trạng thái hiện nay của Tiểu Nhu, ngược lại là hoàn mỹ nhất, thể chất của nàng rất đặc thù, tuy rằng thần hồn bị thất lạc một chút, nhưng sau khi nàng sống lại, thần hồn cũng mang ý nghĩa hoàn chỉnh, bộ phận mất đi này cũng là trở nên có cũng được mà không có cũng được.
- Đây là có ý gì?
Từ Khuyết nhíu nhíu mày.
- Ý tứ chính là, nếu tìm về bộ phận ký ức thất lạc kia, nàng cũng sẽ đối mặt với càng nhiều tạp niệm, mới vừa rồi ta đã nói qua, Thái Cổ Ngũ Hành Thể rất đặc thù, hơn nữa dễ dàng sản sinh tâm ma, một khi tăng cường tạp niệm, rất bất lợi cho tương lai tu luyện của nàng.
Tử Hà tiên tử hờ hững đáp.
Đây là ý nghĩ rất lý trí, tuy rằng thiếu tình người một chút, nhưng đối với Tiểu Nhu mà nói, xác thực cũng là tốt nhất.
Từ Khuyết cũng ngẩn ra, im lặng.
Nếu như là có lợi đối với Tiểu Nhu, vậy hắn sẽ không đi thái quá hay chấp nhất, chuyện mất trí nhớ như vậy, có lúc chưa chắc đã không phải là một việc xấu.
- Chờ lúc ta gặp được nàng, để tự nàng lựa chọn đi. Bất luận nàng lựa chọn thế nào, ta đều sẽ làm như mong muốn của nàng.
Cuối cùng, Từ Khuyết thấp giọng nói.
Hắn không muốn thay Tiểu Nhu làm ra quyết định này, có muốn khôi phục ký ức hay không, do Tiểu Nhu tự đi làm chủ, dù cho bây giờ nàng là trạng thái mất trí nhớ.
- Cũng được.
Tử Hà tiên tử gật đầu.
Sau đó, hai người cũng rơi vào im lặng, yên tĩnh đứng chung một chỗ.
Một lát sau, Tử Hà tiên tử vừa nhìn về phía Từ Khuyết:
- Ở bên trong Nam Châu bí cảnh, ngươi có sáu vị Hồng Nhan tri kỷ, vì thế bây giờ ở chỗ này của ngươi, còn có một vị hồng nhan tri kỷ là ai? Nữ nhân họ Liễu kia sao?"
- Hả?
Trong nháy mắt da đầu của Từ Khuyết tê rần, lạnh cả sống lưng, đồng thời cũng ngơ ngác một trận.
Bên trong Nam Châu bí cảnh có sáu vị hồng nhan tri kỷ?
Không đúng rồi, từ đâu tới sáu vị?
- Chờ một chút, ngươi hiểu rồi, không phải tất cả nữ tử đều có quan hệ tới ta.
Từ Khuyết vội vàng giải thích.
- Ví dụ như?
Tử Hà tiên tử khẽ nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn Từ Khuyết.
- Ngươi nói sáu vị, là chỉ Tiểu Nhu, Tô Vân Lam, Nhã phu nhân, Tô Linh Nhi, Tô Tiểu Thất cùng Tư Đồ Hải Đường phải không?
Từ Khuyết bẻ mấy ngón tay nói.
- Không phải vậy sao?
Tử Hà tiên tử vẫn rất hờ hững như trước.
- Ha ha, đương nhiên không phải rồi, Tô Tiểu Thất là muội muội của Tô Linh Nhi, ta cũng coi nàng là muội muội mà thôi.
Từ Khuyết cười khổ nói.
- Ngươi coi Tô Tiểu Thất là muội muội, ngươi liền muội muội đều không buông tha?
Tử Hà tiên tử nhíu mày.
Đậu phộng!
Từ Khuyết lập tức há to miệng:
- A Tử, ngươi cũng đừng nói linh tinh?
- Cái gì?
Tử Hà tiên tử lộ ra vẻ không rõ, đồng thời lắc đầu nói:
- Tên của ta là Sư Thanh Tuyền.
- Ta biết, Tuyền Nhi.
Từ Khuyết lập tức cợt nhả nhìn Tử Hà tiên tử, liên tục chớp mắt.
Nhưng mà Tử Hà tiên tử không hề bị lay động, vẫn bình tĩnh nhìn Từ Khuyết như trước:
- Nếu ngươi nói Tô Tiểu Thất không tính, như vậy. . . hai người phụ nữ ở bên ngoài khác của ngươi là ai?
- y. . .
Vẻ mặt của Từ Khuyết một lần nữa đọng lại.
Còn tưởng rằng đã trở về từ cõi chết, không nghĩ tới lại từ đâu trở về đó rồi.
Nữ nhân quá cố chấp.
Nhưng thế thì lại làm sao?
Từ Khuyết ta cũng không phải là ngồi không, hèn mọn phát dục lâu như vậy, là thời điểm chỉnh đốn lại phu cương rồi.
Vèo!
Từ Khuyết vung tay lên, từ trong lòng móc ra mấy tờ phù lục, nhưng một tấm trong đó lại lơ đãng từ trong tay hắn lướt ra, rơi xuống đất.
- Hả?
Từ Khuyết kinh hô một tiếng, hai đầu gối đột nhiên "Ầm" một cái quỳ xuống đất, cả người trượt đi ra ngoài, nước chảy mây trôi nhặt lên phù lục bỏ vào trong ngực, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Tử Hà tiên tử, như không có xảy ra chuyện gì nói:
- Một vị gọi là Liễu Tịnh Ngưng, một vị gọi là Khương Hồng Nhan.
Tử Hà tiên tử nhìn Từ Khuyết "quỳ" ở trước mặt mình, lập tức kinh ngạc, sau đó đột nhiên đưa tay che miệng lại, "Phốc phốc" một tiếng bật cười.
- Có cần như vậy không?
Nàng thực sự không nhịn được ý cười, tên Từ Khuyết này quá biết chơi, lại làm bộ đánh rơi đồ vật lên trên mặt đất, quỳ xuống kiếm xong nói, tất cả chính là vì kiếm cớ quỳ xuống đất mà thôi.
Cách đó không xa, nguyên bản Đoạn Cửu Đức còn không cam tâm diện bích hối lỗi, cũng đang len lén đánh giá Từ Khuyết cùng Tử Hà tiên tử.
Khi y nhìn thấy Từ Khuyết đột nhiên quỳ gối trước mặt Tử Hà tiên tử, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, hưng phấn đến vỗ tay hô to:
- Hay. . .
Nhưng ngay sau đó, lúc thấy Tử Hà tiên tử che miệng cười ra tiếng, trong nháy mắt sự hưng phấn của Đoạn Cửu Đức cứng lại:
- Hay cái rắm, đậu phộng!
Lão đầu ta đã sống nhiều năm như vậy, lần thứ nhất phát hiện, thì ra sư tôn ta còn biết cười.
Thực sự là sống lâu mới thấy a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận