Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 496: Hài Hòa Sống Chung

- Ta chính là Từ Khuyết.
Vèo!
Từ Khuyết vừa dứt lời dưới, hắn đã phá bỏ hiệu quả của khôi lỗi ngụy trang, trong nháy mắt trên người hắn loé lên một tia sáng, sau đó tia sáng dần tắt, hiện ra chân thân.
Tô Linh Nhi và Tô Tiểu Thất thấy thế đều trợn mắt nhá mồm, nhìn hầu tử trước mắt, đột nhiên biến thành một vị người mặt như quan ngọc, ôn văn nhã nhặn, khí độ phi phàm, hai người cảm thấy khó mà tin tưởng.
Tôn Ngộ Không lại chính là Từ Khuyết! Chính là vị Từ Khuyết thiếu hiệp ở Hỏa Nguyên Quốc tiêu diệt Hỏa Hoàng, thanh danh cực lớn!
Lúc này, hai gò má của Tô Tiểu Thất đã đỏ bừng, nghĩ đến vừa nãy mình còn luôn miệng nói "Sùng bái Từ Khuyết", bây giờ hận không thể lập tức tìm một cái động để trốn đi, thật sự quá mất mặt rồi.
Hầu tử chết tiệt, Từ Khuyết chết tiệt, tất cả đều xấu xa.
Tô Tiểu Thất cực kỳ giận dữ và xấu hổ.
Tô Linh Nhi chỉ nhìn chằm chằm Từ Khuyết một hồi lâu, sau đó mới mở miệng hỏi:
- Lúc trước tại sao ngươi có thể đi vào thánh địa?
- Ta dùng một loại bí pháp, thay đổi khí tức cùng dung mạo, sau đó khi tiến vào thánh địa thì phong cấm tu vị, lúc đó mới không dẫn động trận pháp Lôi Trì.
Từ Khuyết cười khổ giải thích.
- Tại sao phải làm như vậy?
Tô Linh Nhi tiếp tục hỏi.
Từ Khuyết thở dài:
- Ài, người trong giang hồ, thân bất do kỷ.
Tô Linh Nhi nhất thời cả kinh, hỏi:
- Có người buộc ngươi làm như thế?
- Đương nhiên không phải, trên đời này không có ai có thể buộc ta làm chuyện gì. Chỉ là khi đó quen biết các ngươi, ta cũng đã hóa thân thành Tôn Ngộ Không, tạo hóa trêu người mà.
Từ Khuyết bất đắc dĩ nói, lúc trước là vì trang bức, không nghĩ tới sau này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, còn trở thành Vu Yêu Hoàng của Dị tộc.
Tô Linh Nhi trong đầu cũng lóe qua dáng dấp lúc khi cùng Từ Khuyết kết bạn, khi đó đúng là Từ Khuyết đã có dáng vẻ Tôn Ngộ Không, còn đứng bên ngoài Hổ Vương bộ lạc hát đại vương gọi ta đến tuần sơn, vừa quái lạ vừa khôi hài.
Nhưng nàng cũng tin tưởng Từ Khuyết không có ác ý, nếu không hắn đã không xuất thủ cứu giúp Dị tộc nhiều lần như vậy, thậm chí còn đem vị trí Vu Yêu Hoàng tặng cho nàng.
- Vậy lúc đó tại sao ngươi không nói cho ta biết ngươi là Nhân tộc?
Tô Linh Nhi hỏi lần nữa, đây là nghi hoặc trong lòng nàng.
Từ Khuyết lắc đầu cười nói:
- Ngươi suy nghĩ một chút, nếu như lúc đó ta nói ta là Nhân tộc, các ngươi có phải sẽ trực tiếp đánh đuổi ta đi?
Tô Linh Nhi và Tô Tiểu Thất đều ngẩn ra, rồi yên lặng gật đầu.
Đúng như lời Từ Khuyết nói, nếu như lúc ấy Từ Khuyết nói hắn là Nhân tộc, nhất định sẽ bị Dị tộc hiểu lầm là có âm mưu.
- Vậy tại sao bây giờ ngươi lại nói cho chúng ta?
Tô Tiểu Thất hỏi.
Hai mắt Từ Khuyết hơi híp lại, thờ dài hơi, vẻ mặt trở nên thâm trầm sầu bi, nói:
- Ài, bởi vì ta không thể chịu đựng nội tâm bị dày vò. Lừa người rất khổ cực, nói một lời nói dối, phải dùng ngàn lời nói dối để che lấp. Các ngươi cũng biết, con người của ta khá là ngây thơ, thành thật hàm hậu, đối với ta thì nói dối chính là sống còn khó chịu hơn chết.
Từ Khuyết nói đến mức cảm động lòng người, vẻ mặt chân thành, dáng vẻ vô cùng giống một đứa trẻ ngây thơ đáng yêu, suýt chút nữa còn than thở khóc lóc.
"Phốc phốc!"
Tô Linh Nhi và Tô Tiểu Thất không nhịn được cười, cùng che miệng cười thành tiếng.
Các nàng hiểu rất rõ Từ Khuyết, khi vừa bắt đầu nghe còn tin tưởng, nhưng đến khi Từ Khuyết nói mình ngây thơ, thành thật hàm hậu, hai người thực sự không nhịn được, trực tiếp cười phá lên.
Ngươi như vậy còn ngây thơ, thành thật hàm hậu?
Đừng nói đùa có được không?
Trên đời này so sánh người nào với ngươi, thì người đó cũng đều ngây thơ, thành thật hàm hậu hơn ngươi.
- Được rồi, thực ra lúc đầu ta cũng nghi ngờ về thân phận của ngươi, đến khi đi vào thánh địa thì nghi ngờ mới biến mất, hơn nữa bây giờ ngươi cũng không chịu làm Vu Yêu Hoàng, có phải là Dị tộc hay không ngược lại cũng không thành vấn đề.
Tô Linh Nhi tức giận nhìn Từ Khuyết nói, cũng không trách cứ Từ Khuyết giả mạo Dị tộc.
Từ Khuyết cũng cười, nói:
- Ngoại trừ nguyên nhân ta vừa mới nói, quan trọng hơn chính là, ta muốn để Dị tộc hòa vào thế giới này, không cần tránh né Yêu thú truy sát nữa.
- Hòa vào thế giới? Có ý gì?
Tô Linh Nhi nhất thời sững sờ.
Từ Khuyết cười nói:
- Mang theo tất cả tộc nhân, theo ta đến Hoàng thành, cùng chung sống với Nhân tộc, lúc đó Yêu thú tuyệt đối không dám tới gây chuyện.
Kỳ thực với thực lực của hắn, hoàn toàn có thể đổi lấy một trận pháp mạnh mẽ để bảo vệ Dị tộc, để các bộ lạc Dị tộc vĩnh viễn không bị Yêu thú công phá.
Nhưng làm như vậy thì có ích lợi gì?
Điều Từ Khuyết chân chính muốn, là trả lại công bằng cho Dị tộc, để bọn họ được chân chính tự do, nhận được đối xử công bằng, không bị Yêu thú ức hiếp, không bị Nhân tộc bài xích.
- Chuyện này... Sao có thể được? Nhân tộc sẽ không tiếp đãi chúng ta.
Lúc này Tô Linh Nhi vô cùng khiếp sợ, lắc đầu nói.
Tô Tiểu Thất cũng sửng sốt, không thể tin được Từ Khuyết sẽ nói ra một chuyện hoang đường như thế.
Để chúng ta đến Hoàng thành sống cùng Nhân tộc?
Sao có thể làm được chuyện đó đây?
Tuy Nhân tộc không coi Dị tộc là địch, nhưng lại rất bài xích bọn họ, không phải địch cũng chẳng phải bạn, làm sao có thể cho phép bọn họ đặt chân đến Hoàng thành?
- Tại sao không thể?
Từ Khuyết không khỏi nở nụ cười.
- Đừng quên, hiện tại Hỏa Nguyên Quốc là do Tạc Thiên Bang chúng ta định đoạt, hơn nữa đừng nói là Hỏa Nguyên Quốc, dù cho là ở ngũ quốc, chỉ cần ta nói có thể, không ai dám ngỗ nghịch, nếu như thật sự có, vậy hãy để Tạc Thiên Bang nói một chút đạo lý với bọn họ là được.
"..."
Hai người Tô Linh Nhi cảm thấy không còn gì để nói.
Giảng đạo lý? Có vẻ như không đơn giản như vậy, với tác phong của Tạc Thiên Bang, có lẽ nắm đấm mới là đạo lý.
Nhưng lời nói của Từ Khuyết cũng khiến Tô Linh Nhi động tâm.
Bây giờ nàng thân là Hoàng của Dị tộc, có trách nhiệm dẫn dắt Dị tộc đi tới cường thịnh, nhưng hiện giờ các nàng vẫn trốn ở đó như vậy, thỉnh thoảng đối mặt với chuyện tàn sát của Yêu thú, cuối cùng cũng không phải là biện pháp.
Bọn họ rất cần một hoàn cảnh hòa bình, mới có ngày trở nên cường thịnh.
- Đừng nghĩ nữa, đêm nay thu dọn đồ đạc, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành đi Hoàng thành.
Từ Khuyết vỗ vai của Tô Linh Nhi, tràn đầy tự tin nói.
Dù sao hiện tại Hoàng thành do Nhã phu nhân nắm quyền, trước khi hắn rời đi, các đại vương hầu đều tự mình đến tỏ rõ thái độ, sẽ ủng hộ Tạc Thiên Bang, ủng hộ Nhã phu nhân nắm quyền.
Vì thế lần này trở lại, hắn muốn để Dị tộc hòa vào sinh hoạt của Nhân tộc, hài hòa ở chung, đây mới là dáng vẻ nên có của Tu Tiên Giới.
- Nhưng... người nắm quyền Hoàng thành hiện tại sẽ nghe lời ngươi nói sao?
Tô Linh Nhi đột nhiên mở miệng hỏi, lo lắng Từ Khuyết sẽ khó xử vì chuyện này.
Muốn một chủng tộc tiếp nhận một chủng tộc khác sống chung, chuyện này xác thực rất khó, trừ phi người nắm quyền lên tiếng, cho Dị tộc một đặc quyền, qua một thời gian, Nhân tộc mới có thể chậm rãi tiếp nhận bọn họ.
- Yên tâm đi, ta nhất định có thể thuyết phục nàng.
Từ Khuyết cười nói.
- Thật sự có thể? Không phải ngươi lại dùng võ lực giải quyết chứ?
Tô Linh Nhi hoài nghi, cho rằng đến lúc đó Từ Khuyết sẽ dùng cứng rắn thủ đoạn!
Từ Khuyết nghe thế thì không vui, vỗ ngực nói:
- Đùa à, ta sao có thể là loại người như vậy? Chúng ta là người giảng đạo lý, quân tử động khẩu không động thủ, tất nhiên sẽ có thể thuyết phục Nhã phu nhân, không thuyết phục được thì ngủ đến khi nàng phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận