Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1463: Chút Lễ Ra Mắt

Tiếng cười của Husky vang vọng xung quanh.
Một lượt thiên kiếp cuối cùng này của Từ Khuyết, khiến cho vòm trời thu về, nhưng cũng chính thức tuyên cáo, hắn đã độ kiếp thành công.
Phương thức độ kiếp hung hăng như vậy, khiến cho vô số người đều mở mang tầm mắt, triệt triệt để để tăng thêm kiến thức.
- Thường Đoạn Canh, còn không mau trả lời bản thần tôn!
Mũi Husky vểnh lên trời, cực kỳ hung hăng, phát ngôn sức lực mười phần.
Trước đây chính là Thường Đoạn Canh suất lĩnh người Thường gia, chạy tới kêu gào với bọn họ, thậm chí sau khi mười vị Tiên Vương chạy tới, Thường Đoạn Canh cực kỳ hung hăng kiêu ngạo nhằm vào Tạc Thiên Bang, Husky sao có thể bỏ qua cơ hội hãnh diện này.
Nhưng mà, nó cũng không đợi được Thường Đoạn Canh đáp lại.
- Đậu phộng, Husky, đừng hô nữa, lão già khốn nạn kia đã sớm chạy rồi.
Lúc này, Đoạn Cửu Đức căm tức nói.
- Cái gì?
Lúc này Husky kinh ngạc thốt lên, quay đầu nhìn về hướng phía sau đoàn người.
Đúng như dự đoán, từ lâu chủ Thường gia mang theo người Thường gia chạy mất, căn bản không thấy bóng dáng.
- Đậu phộng, chạy lúc nào?
Husky giận dữ, vừa nãy chỉ lo xem Từ Khuyết độ kiếp, lại không nghĩ rằng bọn Thường Đoạn Canh thấy thời cơ không đúng, đã sớm chạy trốn.
Hai tỷ đệ Cơ Khinh Hàn cùng Cơ Vô Vân vẫn ở lại tại chỗ, dĩ nhiên không có cách nào dùng ánh mắt bình thường để nhìn Từ Khuyết nữa.
Dù cho là Cơ Vô Vân đã từng suy đoán, Tạc Thiên Bang rất thần bí mạnh mẽ, nhưng cũng không nghĩ tới có thể mạnh mẽ đến mức độ yêu nghiệt như thế.
Cùng lúc đó, ở ngoài khu vực cấm chế.
Cô gái mặc áo đen tỏ vẻ kinh hãi, khó có thể tin:
- Đây rốt cuộc là chuyện gì? Thương khung, làm sao có khả năng lại nhượng bộ hắn?
- Nhất định là hắn đã động tay chân gì đó.
Nghê Thường tiên tử trầm giọng đáp.
Nàng không thể nào tiếp thu được chuyện như vậy, ở Tiên Vân Châu, tu sĩ đối với trời đều tràn ngập kính nể, mà Tiên Đế càng được ca tụng là Thiên Tử, chỉ nhỏ hơn trời cao một cấp mà thôi.
Cho nên đối với Tiên Đế, trời chính là cha.
Nhưng bây giờ, Từ Khuyết không chỉ nổ trời, còn chọc lên trời, thậm chí thành công bức bách trời cao phải nhượng bộ hắn.
Chuyện này nếu như truyền tới Tiên Vân Châu, ở trước mặt lời giải thích Tiên Đế coi trời là cha, Từ Khuyết làm như vậy, chẳng phải là tương đương với chuyện nổ cha của Tiên Đế, còn chọc vào cha của Tiên Đế, cuối cùng còn có thể bình yên vô sự?
- Người này có đạo đức bại hoại, nếu để hắn tiếp tục sống, thế gian sớm muộn sẽ sinh linh đồ thán.
Nghê Thường tiên tử lạnh giọng nói, sát khí trên người, một lần nữa tuôn ra.
- Haiz, thật vô vị, Thánh Nguyệt Điện các ngươi chính là như vậy, giết người còn muốn kéo ra nhiều lý do như thế.
Cô gái mặc áo đen lộ ra vẻ vô vị giễu cợt nói.
Nghê Thường tiên tử cũng không hề để ý đến, ánh mắt đã nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết, chỉ cần Từ Khuyết bước ra khỏi khu vực cấm chế, nàng sẽ không chút do dự ra tay.
Bất kể là vì Tiểu Nhu, hay là vì để cho thế gian ít đi một cái tai họa, nàng đều có đủ lý do để ra tay.
"Ầm!"
Lúc này, bên trong khu vực cấm chế, vang lên một tiếng vang trầm thấp.
Từ Khuyết từ trên không hạ xuống, mấy chục đạo phân thân khác, đang từ từ mờ nhạt biến mất.
Người ở bên ngoài nhìn tới, đó là một loại thân pháp của đám thiên kiêu của Tạc Thiên Bang, nhưng trên thực tế chỉ là chuyện phân thân tiêu tan bình thường mà thôi.
Hang động màu đen lớn trên vòm trời bị Từ Khuyết chọc ra kia, cũng đang thong thả khôi phục, từ từ thu nhỏ lại.
Tất cả đều đang khôi phục bình tĩnh lúc trước.
Nhưng tất cả, kỳ thực đã không có cách nào khôi phục.
Tiên Vương cảnh tổ tiên đến từ Thần Nông thị tộc cùng với một ít thế lực khác, ròng rã mười người, tất cả đều mất mạng ở đây, hồn phi phách tán, căn bản không thể lại phục sinh.
Từ Khuyết cũng thay đổi.
Hắn không còn là Nhân Tiên cảnh hoặc Địa Tiên cảnh gì đó, hắn đã nhảy một cái hóa rồng, bước vào Đại La Tán Tiên cảnh, thành công bước vào tồn tại hàng đầu Thiên Châu.
Trong cơ thể hắn ngưng tụ lượng lớn thượng cổ hạo kiếp lôi đình, cùng thân thể dung hợp với nhau, vô hình tràn ngập ra một luồng thiên uy.
Vèo!
Một tiếng vang trầm thấp, chỉ thấy thân hình Từ Khuyết hơi loáng một cái, trong nháy mắt mơ hồ tại chỗ, một giây sau trực tiếp xuất hiện ở cửa Thiên Sát Thành.
Uy thế bàng bạc, làm cho vô số tu sĩ ở đây có loạt cảm giác nghẹt thở.
- Đậu phộng, tiểu tử, độ xong thiên kiếp, càng trâu bò nha.
Lúc này Husky hô to.
Trước khi thiên kiếp kết thúc, mặc dù Từ Khuyết vẫn là Đại La Tán Tiên, nhưng tu vi vẫn chưa được củng cố, nhưng sau khi thiên kiếp tiêu tan, trong nháy mắt tu vi cảnh giới của hắn ngưng tụ, chân chính trở thành một vị Đại La Tiên.
- Chà chà, thân thể này. . . thực sự làm cho người ước ao.
Đoạn Cửu Đức đánh giá Từ Khuyết, tỏ vẻ ước ao.
Y đương nhiên nhìn ra được, Từ Khuyết có thể vượt qua thiên kiếp, cứng rắn chống đỡ lôi điện hình người, tất cả đều dựa vào công lao của thân thể.
- Được rồi, đừng nịnh hót nữa, đã đến lúc nên đi tìm một số bạn cũ để tính sổ rồi.
Từ Khuyết lạnh lùng nở nụ cười, con ngươi thâm thúy, nhìn chăm chú tới phương xa, chính là phương hướng Tử Vi Tiên Vực.
Một chuyến này, hắn muốn đi Thiên Cung Thư Viện trước, giải quyết đám lão già vô sỉ kia, mang Khương Hồng Nhan đi, tiếp đó liền đi tới Thánh Tông, san thành bình địa.
- Thật đáng tiếc, bây giờ ngươi không đi được rồi.
Đột nhiên, một âm thanh lạnh lẽo truyền đến, lạnh lẽo thấu xương.
Từ Khuyết hơi nhướng mày, xoay người nhìn lại, Nghê Thường tiên tử cùng cô gái mặc áo đen đã xuất hiện ở ngoài Thiên Sát Thành, cách hắn chỉ có mấy trăm mét.
- Ồ, lại là các ngươi, các ngươi là tổ tiên của thế lực kia à?
Từ Khuyết lộ ra vẻ hờ hững, trêu tức cười nói.
Không phải là hắn có tự tin chiến thắng Nghê Thường tiên tử cùng cô gái mặc áo đen, dù sao đây chính là hai vị cấp bậc Tiên Tôn, căn bản là không có cách nào đánh.
Thế nhưng, đánh không lại, còn có thể chạy.
Lúc trước hắn có Tiên phẩm Thần Hành Độn Tẩu Phù ở trong tay, nhưng tu vi bản thân quá thấp, Tiên phẩm Thần Hành Độn Tẩu Phù ngưng tụ ra đường hầm hư không, bị người ta cắt ngang dễ như ăn cháo.
Nhưng lần này không giống, lấy cảnh giới Đại La Tán Tiên, Từ Khuyết hoàn toàn chắc chắn, có thể mang theo bọn Husky và Đoạn Cửu Đức toàn bộ rời đi.
- Các nàng không phải người của Thiên Châu.
Lúc này, Tử Hà tiên tử chậm rãi đi tới, đứng ở bên cạnh Từ Khuyết, ánh mắt lạnh lùng ác liệt, nhìn chằm chằm vào Nghê Thường tiên tử.
Nghê Thường tiên tử cùng cô gái mặc áo đen, lúc này tựa hồ mới phát hiện ra sự tồn tại của Tử Hà tiên tử, lập tức kinh ngạc một trận.
- Tử Hà tiên tử, sao ngươi lại ở đây?
Cô gái mặc áo đen kinh ngạc nói.
Đôi mi thanh tú của Nghê Thường tiên tử thì lại nhíu chặt lên, lạnh lùng nói:
- Ngươi là đến dẫn hắn đi Tiên Vân Châu tìm sư muội ta?
- Ta muốn làm gì, không có liên quan gì tới ngươi.
Tử Hà tiên tử lạnh nhạt đáp, tiếp theo giọng nói chìm xuống:
- Nhưng nếu ngươi dám ra tay với hắn, ta nhất định khiến cho ngươi không về được Tiên Vân Châu.
- Làm càn, Sư Thanh Tuyền, ngươi thật là to gan, ngươi biết rõ người này không thể xuất hiện ở Tiên Vân Châu, còn quay lại tìm hắn, bây giờ còn dám bảo vế hắn, ngươi muốn đối nghịch với Đế Cung hay sao?
Lúc này Nghê Thường tiên tử lớn tiếng quát mắng, gọi thẳng họ tên của Tử Hà tiên tử.
Trên mặt Tử Hà tiên tử lại lộ ra một nụ cười lạnh:
- Lăng Nghê Thường, tên tuổi của Thánh Nguyệt Điện ngươi không ép được ta, bây giờ chuyển ra tên tuổi của Đế Cung, cho rằng liền có thể dọa được ta sao?
- A, ta không có ý định đem Đế Cung ra dọa ngươi, nhưng ngươi muốn bảo vệ người này, ta không ngại thay Đế Cung ra tay, tiêu diệt ngươi cùng với hắn!
Nghê Thường tiên tử cũng đang cười lạnh.
- Ngươi thử một chút xem.
Ý cười trên mặt Tử Hà tiên tử càng nồng.
Hai người tranh đấu đối lập, ánh mắt giống như từng đạo từng đạo mũi nhọn ác liệt, tràn ngập mùi thuốc súng, bất cứ lúc nào cũng sẽ ra tay.
- Tuyền Nhi.
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên mở miệng.
Tử Hà tiên tử ngẩn ra, nhìn về phía Từ Khuyết, Từ Khuyết hướng về phía nàng khe khẽ lắc đầu, đây là đang ra hiệu cho nàng không cần ra tay.
Nghê Thường tiên tử cùng cô gái mặc áo đen cũng sửng sốt một chút, tỏ vẻ quái lạ cùng kinh ngạc.
Tuyền Nhi?
Tiểu tử này, lại gọi Tử Hà tiên tử là Tuyền Nhi?
Lúc này, trên mặt Từ Khuyết đã mang theo đầy vẻ mỉm cười, con ngươi híp lại, nhìn về phía Nghê Thường tiên tử cùng cô gái mặc áo đen kia nói:
- Thì ra hai vị là người của Đế Cung, hơn nữa còn là sư tỷ của Tiểu Nhu nhà ta, vậy tại hạ thực sự là đường đột, không có tiếp đón từ xa.
- Câm miệng, sư muội ta đã không có quan hệ gì với ngươi, nếu ngươi dám. . .
Nghê Thường tiên tử lớn tiếng quát lên.
Nhưng mà Từ Khuyết lại không nhìn nàng, ngắt lời nói:
- Nếu đã đến rồi, thế nào cũng phải đưa chút lễ ra mắt cho hai vị, thế nhưng đưa gì mới tốt đây? Đúng rồi, thượng cổ hạo kiếp vừa nãy, không biết hai vị có thích hay không?
Nói đến đây, sắc mặt của Từ Khuyết chìm xuống, bỗng nhiên giơ cánh tay lên, hướng về phía vòm trời lớn tiếng quát:
- Lôi đến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận