Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1153: Sở Thích Kỳ Quái

- Cái...cái gì?
Trong nháy mắt mọi người ở đây trợn to con mắt, kinh ngạc thốt lên thành tiếng.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều sờ về phía nhẫn trữ vật của mình, tiếp đó tập thể ngơ ngác.
Nhẫn trữ vật? Nhẫn trữ vật gì nữa, CMN toàn bộ đều không còn.
Bất kể là người đàn ông trung niên hay là ông lão tóc bạc, thậm chí là Tần Tố Tố cùng vài người trẻ tuổi kia, nhẫn trữ vật trên người hoặc đeo trên tay, tất cả đều đã biến mất không còn tăm hơi.
- CMN!
- Tiểu tử này cũng quá đen đi, ngay cả chúng ta cũng trộm?
- Tiên sư nó, chúng ta cũng không đắc tội với hắn mà?
- Tên trộm vô sỉ này!
Trong nháy mắt, vài tên tu sĩ trẻ tuổi đều tức giận đến mắng to thành tiếng.
Dù sao đây là chuyện vạn vạn lần không nghĩ tới, phòng ngày phòng đêm, nhưng không phòng ngự được thắng phòng! CMN ai có thể nghĩ đến có lòng tốt mang tên kia tới lấy đồ vật về, kết quả là con hàng này lại xuống tay với bọn họ.
- Thủ. . . thủ lĩnh, chỗ tiểu nhân. . . có thêm một tờ giấy.
Lúc này, tên nam tử gầy yếu quỳ trên mặt đất đột nhiên run giọng nói, trong tay còn cầm một tờ giấy.
Người đàn ông trung niên lập tức đưa tay ra chộp một cái, mở tờ giấy ra, bên trên tờ giấy trắng có viết một câu nói:
- Tạc Thiên Bang cướp của người giàu chia cho người nghèo, Bạch Triển Đường thay trời hành đạo, Tạc Thiên Bang Đạo Thánh!
Loạt xoạt!
Xem xong câu nói kia, người đàn ông trung niên kia tức giận đến nỗi xé nát trang giấy thành mảnh vỡ tại chỗ, tỏ vẻ tức giận, cả người run lên, cắn răng cả giận nói:
- Vô sỉ!
Y đường đường là đầu mục của Đạo Môn Bách Hội Thành, đạo thuật vô địch, nhưng hôm nay lại bị một người trẻ tuổi trộm đồ, quả thực là vô cùng nhục nhã.
Càng quan trọng hơn chính là trong nhẫn trữ vật bị trộm đi, còn cất trữ một ít vật tư quý giá trong gần ngàn năm tạm thời chưa dám bán đi của Đạo Môn Bách Hội Thành, trong đó có một bộ phận còn được khách hàng đặt trước, bây giờ lại đều bị trộm sạch, làm sao có thể không tức giận.
- Tần cô nương, việc này ngươi nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng, cho dù ngươi là con gái của Tần viện trưởng, cũng không thể bắt nạt Đạo Môn chúng ta như vậy chứ?
Người đàn ông trung niên lúc này nhìn về phía Tần Tố Tố, muốn có được lời giải thích.
Dù sao người là do Tần Tố Tố mang đến, không tìm nàng thì tìm ai?
Nhưng mà giờ phút này Tần Tố Tố lại tỏ vẻ băng hàn, loại nụ cười ôn hòa thân thiết trước đây đã sớm biến mất không còn tăm hơi, đôi mắt nàng quét về phía người đàn ông trung niên, trong nháy mắt người đàn ông trung niên kia cảm thấy sợ hãi, không khỏi hơi lùi về phía sau một bước, cúi đầu.
Lúc này, Tần Tố Tố mới lạnh lùng nói:
- Dùng đầu óc của ngươi suy nghĩ một chút đi, hắn liền đồ của chúng ta đều trộm, ngươi cho rằng hắn thực sự cùng một nhóm với chúng ta sao? Nếu không phải là do các ngươi phá hoại quy củ, xuống tay với hắn trước, hắn cũng không đến nỗi tìm tới các ngươi, bây giờ chỉ là các ngươi tự làm tự chịu, vì sao ta phải giải thích cho ngươi?
Nói xong, ánh mắt của Tần Tố Tố quét về phía phương hướng đầu hẻm, con ngươi hơi híp lại, khóe miệng nhếch lên một vệt ý cười:
- Thú vị, không nghĩ tới nhận một tên đệ đệ nhưng lại dẫn sói vào nhà, cướp của người giàu chia cho người nghèo, nhưng cướp đến trên đầu bổn cô nương? Hừ, xem ta trừng trị ngươi như thế nào!
. . .
Cùng lúc đó, Từ Khuyết đã rời xa ngõ nhỏ từ lâu, mang theo thu hoạch tràn đầy, nghênh ngang rời đi.
Nói thật, hắn cũng không hi vọng có thể trộm được vật gì tốt, thuần túy chỉ là vì hả giận mới làm ra chuyện như vậy, còn mấy người Tần Tố Tố cũng chỉ là thuận tiện đùa dai trộm một chút, hôm nào hữu duyên, tự nhiên sẽ trả đồ vật lại cho bọn họ.
Nhưng mà lúc Từ Khuyết xem tới nhẫn trữ vật của người đàn ông trung niên kia, đem thần thức thăm dò vào trong đó, lại nhìn có chút trố mắt ngoác mồm.
Cái nhẫn trữ vật này quả thực chính là một bảo tàng lớn, bên trong chồng chất hơn vạn khối linh thạch óng ánh lấp lánh, Từ Khuyết nhận ra được, vật này ở Lâm Tiên Giới hẳn phải gọi là Linh Tinh, còn quý giá hơn linh thạch rất nhiều.
Từ phẩm chất cùng mức độ đậm đặc của linh khí mà xem, hơn vạn khối Linh Tinh này, ít nhất phải là thượng phẩm Linh Tinh.
Đương nhiên, chân chính để cho Từ Khuyết thay đổi sắc mặt như vậy, là ở trong nhẫn trữ vật này có mười bán phẩm Tiên Khí.
- Xem ra Đạo Môn này thực sự giàu có, chỉ là một tiểu đầu mục Nhân Tiên cảnh hậu kỳ, lại có mười kiện bán phẩm Tiên Khí, nội tình này đều sắp đuổi kịp bản bức thánh rồi.
Trên mặt Từ Khuyết lập tức lộ ra nụ cười đắc ý.
Hắn trộm nhẫn trữ vật của bọn Tần Tố Tố là xuất phát từ đùa dai, đến lúc nào đó sẽ trả lại, nhưng trộm nhẫn trữ vật của người đàn ông trung niên kia, liền hoàn toàn là xuất phát từ mục đích dạy dỗ cùng bắt đền, căn bản là không có ý định trả lại, vào lúc này nhìn thấy mười bán phẩm Tiên Khí này, Từ Khuyết đã vui phát điên rồi, đây hoàn toàn là một mớ tài sản lớn tới bất ngờ.
- Ồ, những bán phẩm Tiên Khí này còn được người khác đặt hàng?
Từ Khuyết ngẩn ra, bên trong mười bán phẩm Tiên Khí, có hai thứ đã bị thần hồn của người đàn ông trung niên đánh lên ký hiệu, trong đó có một thanh kiếm dùng thần hồn đánh dấu "Lăng phủ Phong thiếu đặt hàng", một cái bán nguyệt đao khác đánh dấu "Phong lão đặt hàng".
- Khà khà, đặt hàng thì có ích lợi gì, bây giờ tất cả đều là đồ vật của ta. A, thanh kiếm này xem ra cũng không tệ lắm, không hề kém hơn so với thanh đoạn kiếm, xem ra có thể để cho Kiếm Linh chuyển chỗ ở rồi.
Từ Khuyết tự nói một tiếng.
Sau đó hắn xóa đi tất cả ký hiệu đánh dấu trên hai kiện bán phẩm Tiên Khí này, cuốn tất cả vào trong không gian trữ vật của hệ thống.
- Ồ?
Nhưng mà lúc Từ Khuyết thu xong hơn vạn viên thượng phẩm Linh Tinh cùng mười bán phẩm Tiên Khí, lại đột nhiên phát hiện ra bên trong góc của nhẫn trữ vật còn bày ra một vài chiếc hộp kỳ kỳ quái quái, trong hộp còn toả ra từng tia mùi thơm nhàn nhạt.
Đồng thời mỗi cái hộp cũng đều đánh dấu ký hiệu, viết "Lăng phủ lão gia đặt hàng", "Phong lão đặt hàng", "Tô Yên Nam đặt hàng" vân vân. . .
Tuy rằng tên của những người này Từ Khuyết đều không nhận ra, nhưng người có thể đặt hàng đồ vật với Đạo Môn, khẳng định là tồn tại có thân phận phi phàm.
- Ngay cả bán phẩm Tiên Khí cũng không đóng gói tinh xảo như vậy, chẳng lẽ trong những hộp này. . . còn có bảo vật càng quý giá hơn?
Con ngươi của Từ Khuyết đột nhiên trở nên sáng ngời.
Vèo!
Ngay sau đó, trong nháy mắt thần hồn của hắn mò tới những cái hộp kia, hơi suy nghĩ, trong nháy mắt phong ấn trên mấy cái cái hộp bị tan rã, hộp đều bị mở ra, bên trong lộ ra rất rất nhiều vải vóc hoa cả mắt, đủ mọi màu sắc.
- Hả, đây là cái quỷ gì?
Từ Khuyết vừa nhìn tới liền có chút ngây người.
Nhưng sau khi nhìn kỹ, sắc mặt lập tức liền trở nên kỳ quái, ngổn ngang trong gió.
Trong những hộp này, toàn bộ đều cất giấu thiếp thân nội y của nữ tử, yếm quần lót gì đó, đủ mọi màu sắc, quả thực là hù chết người.
Đáng sợ hơn chính là, những loại hình quần áo dạng yếm và đồ dùng hàng ngày này, toàn bộ đều có ghi lai lịch, ví dụ như "Yếm của Lâm gia đại tiểu thư", "Yếm của Tô gia Tam tiểu thư", "Quần lót của Bắc đường Trương quả phụ" . . .
Ngoài ra, còn có mấy cái hộp trống không, bên trên có viết "Phong lão đặt hàng yếm của Nhân Bảng thiên kiêu Tần Tố Tố, tạm thiếu hàng", "Tô Yên Nam đặt hàng quần lót mới của Trương quả phụ, tạm thiếu hàng" . . .
- Trời ơi, hứng thú của những người này thật CMN quá tuyệt! Đạo Môn này quả thực là phát điên hết rồi. Trộm đồ vật cũng thôi đi, CMN còn bán nội y. . .
Từ Khuyết nhìn tới đều không biết nói gì, tràn đầy xúi quẩy lắc đầu liên tục.
Phản ứng đầu tiên mà hắn nghĩ tới là tiện tay dọn dẹp đống đồ vật này ra, trực tiếp ném đi.
Nhưng nhìn thấy những tên người được đánh dấu trên quần áo và đồ dùng hàng ngày kia, cùng với tên của người đặt hàng trên hộp gỗ, Từ Khuyết lại dừng lại, sau đó con ngươi hơi híp lại, hiện lên tràn đầy ý cười.
Ném đi?
Tại sao phải ném đi?
CMN đây là cơ hội rất tốt để trang bức nha!
- Chà chà, lần này chơi vui rồi. Nhưng trước đó, cần phải mau mau tăng cao thực lực lên một chút mới được. . .
Từ Khuyết vuốt cằm, ý tứ sâu xa tự nói một câu.
- Chơi vui? Đệ đệ, có chuyện gì vui, làm sao không nói với tỷ tỷ ta?
Đột nhiên, một thanh âm quen thuộc từ phía sau Từ Khuyết truyền đến.
- Đậu phộng!
Trong nháy mắt da đầu Từ Khuyết tê rần, không chậm trễ chút nào khởi động thân hình, nhanh chóng xông về phía trước, trong lòng cực kỳ kinh hãi.
Thanh âm này ngoại trừ Tần Tố Tố thì còn có thể là ai?
Nhưng vấn đề là Tần Tố Tố này đến lúc nào? Lại có thể không một tiếng động tới gần phía sau hắn, hắn đều không hề phát giác ra.
Thực lực của cô nàng này rất phi phàm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận