Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1391: Dù Sao Ta Cũng Có Phần

"Ầm!"
Giờ phút này, bên trong linh nhãn sơn mạch Táng Tiên Cốc.
Husky đạp ra một chân, mạnh mẽ đạp tan một khối đá lớn, dáng vẻ hưng phấn.
- Ha ha, bản thần tôn có cảm giác đã gần tới vị trí linh nhãn kia rồi.
Husky mừng rỡ hô.
Từ Khuyết cũng thở ra một ngụm trọc khí, trên mặt mang theo nụ cười, nhìn kỹ thông đạo mới bị đào móc ra.
Một người một chó đã bận bịu cả một ngày, trực tiếp từ trên dãy núi đào ra một thông đạo đường tắt, có thể đi thẳng tới vị trí linh nhãn dưới lòng đất, giờ phút này đã hoàn thành chín phần mười, rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy hình dáng vị đại năng Hải tộc trong đó.
- Husky, ta có cảm giác cần phải hỏi ngươi một lần nữa, ký ức kia của ngươi thật sự đáng tin sao?
Từ Khuyết nhìn về phía Husky, mở miệng hỏi.
- Yên tâm đi, bản thần tôn làm việc từ trước đến giờ đều đáng tin.
Husky vỗ ngực, nói lời thề son sắt.
- Ha ha ha, cũng bởi vì như vậy, ta mới cần xác nhận một lần.
Từ Khuyết nở nụ cười trào phúng mà không thất lễ.
- Ta kháo, lần này bản thần tôn hoàn toàn chắc chắn, bằng không ngươi cho rằng bản thần tôn thật sự đồng ý mạo hiểm à? Mẹ nó, nếu không phải bản thần tôn đột nhiên nhớ tới một đoạn cố sự như thế, thì cõ lẽ đúng là sẽ tiện nghi cho lão già nằm dưới lòng đất nơi này rồi.
Husky tỏ vẻ căm tức.
- Năm đó chỗ này chính là bản thần tôn đời thứ sáu liên thủ cùng nó bố trí, vì để luyện hết tất cả thiên tài địa bảo trong Táng Tiên Cốc, nhưng nó lại đánh lén bản thần tôn, khiến đời thứ sáu bản thần tôn bị thương nặng, phải tha hương trốn xa, mà nó lại chiếm lấy nơi này, thay đổi bố cục, biến thành một toà Thiên Địa Dung Lô, để nó tự mình dùng.
- Được rồi được rồi, đã là chuyện đời trước, có cần phải tức giận như thế không? Huống hồ hiện tại không phải đã có cơ hội báo thù sao?
Từ Khuyết vỗ vỗ đầu chó Husky, cười an ủi.
Trên thực tế, khi vừa nghe Husky nhắc tới ký ức một đời trước, phản ứng đầu tiên của Từ Khuyết là cảm thấy vô căn cứ.
Nhưng lúc này Husky lại nhớ tới một đoạn trí nhớ đầy đủ, ở đời thứ sáu của Husky là thời kì cuối của thời đại Tiên Đế, lúc ấy vô số đại năng đều đang tìm kiếm phương pháp né qua thời đại mạt pháp, Husky lựa chọn liên thủ cùng vị đại năng Hải tộc kia, tìm kiếm bảo địa khắp nơi, cuối cùng thành công tìm tới nơi này ở đáy biển.
Sau đó hai người liên thủ bố trí, cải tạo bảo địa thành lò nung, tự mình vận chuyển, nung thiên tài địa bảo cùng với linh khí khắp nơi bên trong bảo địa, dùng để duy trì thời gian để hai người ngủ say, vượt qua thời đại mạt pháp rồi lại thức tỉnh.
Phương pháp này vốn rất tốt, nhưng vị đại năng Hải tộc kia lại phản bội Husky đời thứ sáu, ra tay đánh lén khiến Husky đời thứ sáu trọng thương, làm nó phải thoát đi một giới này.
Mà vị đại năng Hải tộc kia cũng chịu một chút thương thế, chỉ có thể trở về đáy biển, thay đổi bố cục, lưu lại một đoạn tổ huấn cho hậu nhân, sau đó tiến vào bên trong để ngủ say.
Sau tháng năm dài đằng đẵng, chuyện về vị đại năng Hải tộc này bị thần thoại khuyếch đại lên, nói nó đại chiến với Nhân tộc Tiên Đế mới bị thương, nên táng thân vào đáy biển, cũng gọi chỗ kia là Táng Tiên Cốc, trên thực tế tất cả đều là dối trá.
Tên đại năng Hải tộc kia lợi dụng địa thế biến hóa, thôi diễn ra tình hình địa lý tương lai, rồi cải biến bố cục, vì để thiên địa tự nhiên hình thành nên bố cục Thiên Địa Dung Lô, huyết tế vạn vật trong Táng Tiên Cốc để thành tựu bản thân.
- Ha, nó ngàn tính vạn toán, cũng không tính được bản thần tôn ở kiếp này sẽ đến phá hoại nó, trăm phương ngàn kế đến lúc cuối cùng, còn không phải tác thành cho hai chúng ta sao?
Husky nở một nụ cười trên sự đau khổ của người khác.
- Thôi đi, ngươi thế này chỉ xem như là chó ngáp phải ruồi, mau tiếp tục đào.
Từ Khuyết trợn tròn mắt nói.
Cơ duyên lần này, hắn xác thực cảm thấy rất to lớn, nhưng cũng không có cách nào mang đám người Liễu Tĩnh Ngưng cùng tới để chia sẻ cơ duyên.
Hắn cùng Husky có thể đi vào, thuần túy là bởi vì thân thể đủ cứng rắn, Liễu Tĩnh Ngưng và Đoạn Cửu Đức không chống lại được ảnh hưởng huyết tế ở chỗ này, thậm chí Mạc Quân Thần cũng không chống được, dù sao ngay cả Từ Khuyết có Thánh Thể tiểu thành, còn cần dùng tới cả công năng hệ thống tự động khôi phục, mới có thể miễn cưỡng duy trì, trung hoà ảnh hưởng huyết tế.
Vì thế cơ duyên này, cũng chỉ có hắn và Husky có thể lấy được.
- Tiểu tử, một lần thành công này, ngươi chí ít có thể đột phá đến Thiên Tiên cảnh đỉnh phong, thậm chí đột phá trở thành Thái Ất Tiên cũng có thể, bản thần tôn cảm thấy ngươi nên có chút biểu thị.
Husky nói xong, bắt đầu nháy mắt với Từ Khuyết, muốn kiếm chút chỗ tốt.
- A, biểu thị? Ngươi muốn biểu thị gì? Bức Vương Quyền hay Bức Vương Thối? Thực sự không được thì cho ngươi một bức vương côn luôn, có muốn hay không?
Từ Khuyết cười lạnh.
Husky lập tức kinh sợ, vội hô:
- Không cần không cần, mau mau đào đi, thời gian không còn nhiều rồi.
Nói xong, nó dùng tới cả tay chân. . . phi không đúng, cùng sử dụng tứ chi, tích cực đào móc tầng đất cuối cùng lên.
"Ầm!"
Rất nhanh, tầng bùn đất cuối cùng này cũng không thể ngăn cản vẻ hung hăng đào móc của Husky và Từ Khuyết, rất nhanh đã bị đào thông, mở ra mộ thất dưới lòng đất đã chôn sâu nhiều năm ở đây.
Theo lý mà nói, địa phương để mai táng thi thể, hẳn phải làm phòng ngự rất đủ, nhưng có lẽ vị đại năng Hải tộc kia nghĩ quá đơn giản, cho rằng Thiên Địa Dung Lô có thể ngăn cản tất cả đám người tiến vào ở đây, hoặc là năm đó thời gian quá vội vàng, vì thế cũng không quá nhiều bảo vệ bên ngoài mộ thất.
Sau khi Từ Khuyết cùng Husky dễ dàng đào ra tầng cát đất cuối cùng, thuận lợi đi vào bên trong mộ thất đen kịt một màu.
Mộ thất này cũng chỉ là một hang núi đào ra, chỉ lớn tầm mấy chục mét vuông, bên trong là một phòng nhỏ do ngọc thạch màu mực xây thành, không thấy rõ dáng dấp bên trong.
Husky thấy thế liền cười to lên:
- Ha ha, lão già này quả nhiên đã dùng ngọc quan mà năm đó bản thần tôn chuẩn bị cho mình, lần này nó chết chắc rồi, bản thần tôn rất quen thuộc với những cấm chế phía trên, dễ dàng phá mở.
- CMN, Husky, ngươi còn rất biết hưởng thụ nha, tự mình chuẩn bị quan tài, lại làm ra dáng vẻ một ngôi nhà?
Từ Khuyết không còn gì để nói, từ dáng vẻ ngôi nhà ngọc thạch này, thực sự là xuất từ tay Husky.
- Hắc hắc, đó là kiếp trước, nếu bây giờ bản thần tôn làm, tuyệt đối sẽ làm một toà cung điện lớn có một không hai.
Husky ngạo nghễ nói.
Từ Khuyết đầy vẻ khinh bỉ:
- Có một không hai? Ngươi sợ là đi tới Thiên Châu nhìn thấy toà cung điện kia của Hiên Viên Uyển Dung, mới có ý nghĩ này chứ gì?
- Thối lắm, bản thần tôn là tự mình nghĩ ra!
Husky nói năng hùng hồn, nghiễm nhiên bộ dáng không biết xấu hổ.
Từ Khuyết nhất thời vui vẻ, nhưng cũng không tiếp tục trào phúng nó, ánh mắt dĩ nhiên rơi vào ngôi nhà mặc ngọc kia.
Từ bên ngoài xem, bên trong hoàn toàn mơ hồ, hơn nữa bên ngoài nhà ngọc khắc đầy cấm chế, giống như một đạo phòng ngự cuối cùng.
- Tiểu tử, cấm chế này giao cho bản thần tôn giải quyết, nhưng ngươi phải tìm một đồ vật thích hợp để làm linh nhãn, bằng không đến lúc Thiên Địa Dung Lô chuyển động, tất cả tiên nguyên đều sẽ biến mất, không thể tụ tập được.
Husky nhìn về phía Từ Khuyết nói ra.
Lông mày Từ Khuyết nhíu lại:
- Nhà ngọc này không thể tiếp tục dùng sao?
- Dùng không được.
Husky hối hận:
- Đời trước bản thần tôn quá tự tin, thiết kế cấm chế quá hoàn mỹ, nếu như muốn loại bỏ, phải phá luôn cả nhà ngọc này.
- Bộ não của ngươi đúng là không ai sánh bằng rồi.
Từ Khuyết nhất thời lắc đầu liên tục, không có gì để nói.
Cấm chế thiết kế có hoàn mỹ hay không, có mạnh hay không, có quan hệ khỉ gì với nhà ngọc có bị hủy hay không?
Nhưng nếu như muốn rút lấy tiên nguyên, tiếp tục dùng nhà ngọc này, Từ Khuyết cũng rất bài xích.
Dù sao nói cho cùng, nhà ngọc này cũng bị người khác dùng thành quan tài, nếu như chính mình chạy vào, thực sự là quá không ổn rồi.
- Quên đi, hay dùng toà cung điện kia của Hiên Viên Uyển Dung đi, vừa vặn bên trong còn có một hồ Kim Chi Ngọc Dịch, hai loại công hiệu, nói không chừng thật sự có thể một lần bước vào Thái Ất Tiên.
Từ Khuyết cười nhẹ, vung tay lên, trực tiếp chuyển cung điện băng tuyết lúc trước lấy từ Thiên Châu Tuyết Vụ Sơn ra.
Hắn cố ý thu nhỏ cung điện lại, bố trí ở một bên, ngồi đợi Husky mở ra nhà ngọc.
Dựa theo kế hoạch của bọn họ, chính là thừa dịp Thiên Địa Dung Lô còn chưa hoàn toàn vận chuyển, trước khi tên đại năng Hải tộc kia thức tỉnh, ném nó. . . cho chó ăn.
- A, cũng không thể ném cho chó ăn, như vậy hình như đang tự mắng mình, dù sao ta chờ một lúc cũng có phần.
Từ Khuyết sờ sờ cằm, thấp giọng tự nói một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận