Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1414: Xin Lỗi, Quấy Rầy Rồi

- Lúc đó thanh kiếm kia cách cổ họng ta chỉ có 0,01 cm, nhưng sau một phần tư nén hương, nữ chủ nhân của thanh kiếm này đều đã triệt để yêu ta, bởi vì ta quyết định nói một lời nói dối. . .
Trong đầu của Từ Khuyết, không tự chủ được nhớ tới một đoạn lời thoại kinh điển phi phàm.
Vào giờ phút này, hắn gặp phải tình cảnh giống như thế, kiếm của Tử Hà tiên tử, liền treo ở trước cổ họng của hắn, sát khí bàng bạc.
Nhưng Từ Khuyết cũng không muốn nói thêm lời nói dối, chuyện giữa hắn và Tử Hà tiên tử, một đời trong mấy chục năm ảo cảnh kia, cũng không phải là dùng một lời nói dối là có thể giải quyết.
Huống chi lời nói dối, sớm muộn có một ngày cũng sẽ bị vạch trần, đến lúc đó, e rằng phản ứng của Tử Hà tiên tử so với bây giờ sẽ càng thêm khó tưởng tượng nổi.
Từ Khuyết cảm giác rằng không gánh vác hậu quả của lời nói dối kia, vì thế. . . hắn quyết định chân thành một hồi.
- Ta. . .
Từ Khuyết há miệng, chuẩn bị nói chuyện.
Nhưng mới vừa nói ra chữ thứ nhất, liền bị Tử Hà tiên tử lạnh lùng cắt ngang.
- Ngươi còn nhắc lại cái tên đó nữa, ta sẽ giết ngươi! Ngươi không có tư cách nhắc tới ba chữ kia, ngươi cũng không phải hắn!
Nàng lạnh giọng nói, giọng điệu vẫn bằng phẳng như trước, nhưng lộ ra một luồng hàn ý làm người ta sợ hãi.
Từ Khuyết lắc lắc đầu:
- Ta biết ngươi không chịu nhận, thế nhưng thật sự là đáng tiếc, sự thật chính là như vậy.
- Ta nói đó không phải là sự thật, vậy thì liền không phải!
Tử Hà tiên tử lạnh giọng đáp, đồng thời thu hồi thanh kiếm kia, xoay người.
Một trận gió nhẹ thổi qua, tóc mai trên trán nàng hơi tung lên, dưới ánh mặt trời, gò má tinh xảo xinh đẹp kia của nàng, khiến cho người ta mê mẩn.
Từ Khuyết cười nhẹ, nói ra:
- Có lúc, sự thật cũng không nhất định sẽ đại biểu cho toàn bộ, ngươi cho rằng là thật, cũng không nhất định tất cả đều là lời nói dối, lúc đó cũng không phải là ta cố ý muốn ẩn giấu thân phận, mà là ngươi tràn ngập sự thù hận đối với ta, nhưng ít ra mấy chục năm ở bên trong ảo cảnh kia, kể cả mới bây giờ thôi, ta là chân tâm. . .
- Câm miệng!
Tử Hà tiên tử cắt ngang Từ Khuyết một lần nữa, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Từ Khuyết, tràn ngập sự thù hận.
Đây là một loại hận rất rõ ràng, không che giấu một chút nào, thậm chí là hận không thể giết Từ Khuyết đi.
- Ta lặp lại lần nữa, ngươi không phải là hắn, ngươi cũng không có tư cách trở thành hắn, ta lưu một cái tiện mệnh cho ngươi, chính là muốn cho ngươi biết, ngươi liền tư cách bị ta giết chết cũng không có!
Tử Hà tiên tử trầm giọng nói, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt.
Ầm!
Từ Khuyết triệt để sững sờ ở tại chỗ, đầu nổ vang, đột nhiên trở nên trống không.
Hắn vạn phần kinh ngạc nhếch miệng, tựa hồ cảm thấy không kịp ứng phó với biểu hiện cứng rắn này của Tử Hà tiên tử, không hề dự liệu trước được.
Nguyên bản hắn cho rằng, Tử Hà tiên tử trở lại nơi này, thậm chí còn chịu gặp hắn, là muốn cho hắn một cơ hội giải thích xin lỗi.
Nhưng bây giờ, hắn đột nhiên phát hiện ra mình đã bị làm mất mặt, lời nói của Tử Hà tiên tử, kể cả ánh mắt, không thể nghi ngờ đã cho hắn một cái bạt tai mạnh mẽ, đánh mạnh vào nội tâm của hắn.
"Hô!"
Cuối cùng, Từ Khuyết thở ra một hơi thật sâu, gật đầu, thấp giọng nói:
- Ta biết rồi.
Ngắn gọn mấy chữ này, lộ ra tràn đầy cay đắng cùng cô đơn, còn có thất vọng.
Nhưng trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười, ánh mắt nhìn về phía xung quanh, giống như đang thưởng thức núi sông xung quanh.
Mấy hơi thở sau, hắn cười nhạt cảm khái nói:
- Cảnh còn người mất, không nghĩ tới mấy chục năm không trở về, chỗ này đã biến hóa rất lớn, núi càng cao hơn, nước càng xanh thêm, gông xiềng năm đó cũng biến mất rồi, tu sĩ có bất kỳ cảnh giới nào đều có thể đặt chân tới nơi này, chỉ tiếc. . . loại biến hóa này cũng không phải là một loại tốt đẹp.
Nói đến đây, Từ Khuyết nhìn về phía Tử Hà tiên tử đang mặt không hề cảm xúc, lấy ra một tấm giấy viết thư, đưa tới.
- Bằng hữu của ta nhờ ta mang tới cho ngươi, có xem hay không tùy ngươi, ném đi hoặc thiêu hủy. . .
Từ Khuyết nói còn chưa dứt lời, chỉ nghe "Xèo" một tiếng.
Mấy ánh kiếm ở trước mặt hắn lóe lên, giấy trong tay, trong nháy mắt vỡ thành mảnh nhỏ, theo gió bay xuống đất, giống như một trận tuyết trắng, từ trước mắt Từ Khuyết nhẹ nhàng bay qua.
"Tuyết" này là giả, nhưng lòng Từ Khuyết lại lạnh lẽo.
Hắn khẽ cười khổ, có chút tự giễu.
- Xin lỗi, quấy rầy rồi.
Mặt hắn hướng tới nàng, chậm rãi bái một cái, lập tức xoay người, cất bước rời đi.
Ở trong cánh đồng hoang vu rộng lớn này, bóng người hắn từ từ mơ hồ.
Từ Khuyết đi rồi, mang theo tự trách cùng cay đắng, rời khỏi Ngũ Hành Sơn.
Dưới ánh mặt trời, bóng lưng của hắn trông rất tiêu điều, giống như một người thất bại mất đi hi vọng, cô đơn mà cô tịch, khiến cho người cảm thấy đáng thương.
Tử Hà tiên tử lãnh đạm đứng ở tại chỗ, thậm chí ngay cả nhìn theo đều không nhìn, liền đứng như vậy.
Mãi đến tận sau khi Từ Khuyết hoàn toàn biến mất, liền một ít khí tức đều tản đi, Tử Hà tiên tử mới hơi nhúc nhích một chút.
Nàng phất phất tay, những mảnh giấy vỡ vụn trên mặt đất kua, trong nháy mắt tụ tập lại, một lần nữa tụ hợp thành một trang giấy hoàn chỉnh trên không trung, rơi vào trong lòng bàn tay của nàng.
Trên tờ giấy, viết mấy dòng chữ.
- Đã từng có một đoạn tình yêu chân thành đặt ở trước mặt ta, nhưng ta lại không biết quý trọng, đến lúc ta mất đi mới hối hận không kịp, chuyện thống khổ nhất thế gian cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
Nếu như trời cao có thể cho ta thêm một cơ hội nữa, ta sẽ nói ba chữ với cô bé kia: Ta yêu ngươi!
Lạch cạch!
Một giọt nước mắt óng ánh, đột nhiên rơi ở trên tờ giấy, thấm ướt mấy chữ.
Bầu trời vẫn sáng sủa như cũ, nhưng viền mắt của Tử Hà tiên tử vẫn ướt át như cũ, nước mắt theo gò má tuột xuống.
- y. . .
Lúc này, một âm thanh lúng túng đột nhiên từ trước người Tử Hà tiên tử vang lên.
- Quấy rầy một chút, ta vừa rồi quên hỏi thăm, tiểu. . . ồ, ngươi làm sao lại khóc rồi?
Từ Khuyết đi mà quay lại, lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn Tử Hà tiên tử.
Tử Hà tiên tử cũng há hốc mồm, sững sờ ở tại chỗ.
Không khí vào đúng lúc này giống như bị đọng lại, cực kỳ yên tĩnh.
"Vèo!"
Rất nhanh, Tử Hà tiên tử tỏ vẻ e thẹn xoay người, mặt đỏ tới mang tai, mạnh mẽ quăng trang giấy cho Từ Khuyết, quay lưng lại phía hắn, lạnh lùng nói:
- Cầm trả lại cho bằng hữu ngươi!
- Khụ, được.
Từ Khuyết tiếp nhận trang giấy, nội tâm cũng rất ngạc nhiên.
Hắn đi mà quay lại, là muốn hỏi dò Tử Hà tiên tử, tin tức liên quan với Tiểu Nhu cùng Nhã phu nhân.
Nhưng vạn vạn không nghĩ tới, sau khi trở lại lại gặp được tình cảnh này, Tử Hà tiên tử lại đem mảnh giấy bị chém kia khôi phục lại nguyên trạng, còn nhìn thấy rơi lệ.
- Ta. . . ta muốn hỏi một chút. . .
Từ Khuyết lúng túng giơ tay lên, gãi gãi sau gáy nói.
- Cút!
Tử Hà tiên tử đột nhiên quay đầu lại, quát mắng một tiếng, trực tiếp cắt đứt vấn đề của Từ Khuyết.
Nàng vẫn đỏ cả mặt như trước, tức giận trừng mắt nhìn Từ Khuyết, sát khí bàng bạc, tuy rằng không lạnh lùng như trước, nhưng cũng nói lúc này nàng là thật sự thẹn quá thành giận rồi.
Dù sao đổi thành người bình thường, bị thấy một màn đánh vỡ như vậy, nhất định là lúng túng đến muốn chết.
Huống hồ lần này người lúng túng là Tử Hà tiên tử nữa.
Nhưng mà, vào lúc này Từ Khuyết cũng rất căm tức.
Lời ta cũng nói rồi, đi cũng đi rồi, hơn nữa lại không phải là cố ý chạy về xem ngươi khóc, CMN ai có thể ngờ được là ngươi sẽ khóc đâu.
Lừa ngươi là ta không đúng, tất cả đều là sai lầm của ta, thế nhưng thái độ này của ngươi, xin lỗi, bản bức thánh phụng bồi không nổi.
Trong nháy mắt biểu hiện của Từ Khuyết cũng trở nên lạnh lẽo, hai con mắt đen kịt như mực, thời khắc này tràn ngập lạnh nhạt.
Mặt hắn không hề có cảm xúc, quét Tử Hà tiên tử một cái, lập tức nổi giận xoay người, cất bước liền hướng phía trước mà đi.
Chút tình cảm này, vốn là sai!
Năm đó dây tơ hồng, không nên buộc.
Năm đó ảo cảnh, liền không nên đi phá.
Tất cả mọi chuyện, đều là không nên.
"Bạch!"
Lúc này, Từ Khuyết đang sải bước hướng về trước rời đi, đột nhiên bước chân hơi ngưng lại, trên mặt kinh ngạc một trận.
Hắn nghiêng đầu qua chỗ khác, chỉ thấy một cái tay nhỏ trắng nõn đang gắt gao lôi vạt áo phía sau mình, mà chủ nhân của tay nhỏ, đang mặt đỏ tới mang tai cúi đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận