Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 846: Con Chó Tên Husky

- Hả?
Từ Khuyết và Khương Hồng Nhan bốn mắt nhìn nhau, trên mặt hai người đều là vẻ kinh ngạc.
Hết sức kinh ngạc!
Từ xa truyền đến tiếng hô, khi thì nhắc tới chó, lúc lại nhắc tới nước tiểu chó, sau đó lại là sói.
Biểu hiện đặc thù này, không phải là Husky sao?
Phóng mắt khắp thế gian, có hình dáng của chó nhưng lại tự xưng là sói, còn dám tiểu lên trên đầu người khác, ngoại trừ Husky, thật sự không tìm ra con chó thứ hai như vậy.
Nhưng mà không đúng.
Đây là Đăng Tiên Lộ, Husky đang ở tứ đại châu, sao có khả năng tiến vào nơi này?
- Bọn họ đang nói tới Husky sao?
Khương Hồng Nhan nhìn Từ Khuyết, hơi kinh ngạc hỏi.
Ngay cả nàng vừa nghe cũng liên tưởng đến Husky, chuyện này càng khiến Từ Khuyết cảm thấy tám phần mười là nó rồi.
- Đi, đi xem xem.
Từ Khuyết bước đi, cùng với Khương Hồng Nhan đi tới nơi phát ra tiếng nói.
Rất nhanh, trên một cổ đạo, Từ Khuyết thấy một đám tu sĩ Hợp Thể kỳ đang nhanh chóng lao nhanh về trước.
Trong đó có mấy người trên đầu còn ướt nhẹp, toả ra một mùi vị kinh người, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Nhưng phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ có thể nhìn thấy đám tu sĩ chạy loạn chứ không thấy bóng dáng Husky.
- Đạo hữu, xảy ra chuyện gì thế? Ta nghe nói các ngươi đang đuổi theo một con chó?
Lúc này Từ Khuyết kéo một tu sĩ trẻ tuổi không bị tưới nước tiểu bắn lên người, vẻ mặt hiền lành hỏi.
Tu sĩ kia cũng không còn tâm tư đuổi theo chó, dứt khoát ngừng lại, bất đắc dĩ nói:
- Chúng ta đang nghỉ ngơi dưới tán cây, không ngờ đột nhiên xuất hiện một con chó đứng trên cây tiểu xuống, hơn nữa còn hô cái gì muốn thành tiên, mấy vị sư huynh của ta bất hạnh bị tiểu xuống đầy người nên vô cùng tức giận.
- Cái gì? Trên đời này còn có con chó vô sỉ như vậy? Đạo hữu, mau nói cho ta biết, con chó kia có hình dáng ra sao, có đặc điểm gì, tại hạ nhất định sẽ rút đao tương trợ.
Lúc này Từ Khuyết vỗ ngực, dáng vẻ chính nghĩa nói rằng.
Tu sĩ trẻ tuổi nhất thời ngẩn ra, lắc đầu nói:
- Dáng vẻ kỳ quái, nhìn rất hèn mọn, hơn nữa thật sự khá giống sói, nhưng tốc độ chạy lại giống chó, vô cùng nhanh!
- Ngoài ra còn có đặc điểm gì khác không? Ví dụ như nó tự xưng là bản thần tôn?
Từ Khuyết hỏi.
Tu sĩ trẻ tuổi không khỏi cả kinh:
- Chuyện này... ngươi làm sao biết?
- Ta đoán, được rồi, ngươi tiếp tục đuổi theo con chó kia đi.
Từ Khuyết cười nhạt, dắt tay Khương Hồng Nhan, xoay người trực tiếp rời đi.
Rất rõ ràng, hiện tại hắn đã xác định trăm phần trăm, đám người kia đang đuổi theo Husky.
Nếu như là bình thường, Từ Khuyết chắc chắn sẽ không quan tâm tới Husky, ngược lại đánh nó cũng không chết, dựa vào thân thể kinh khủng của nó, sợ rằng Đại Thừa kỳ đỉnh phong đến cũng không đánh lại nó.
Nhưng tình huống bây giờ thì khác, nếu Husky thật sự có thể từ tứ đại châu đến đây, chứng tỏ Đăng Tiên Lộ này có lối vào ở tứ đại châu cũng, hay chính là nói, họ có thể theo con đường mà Husky đến để trở về tứ đại châu.
Vì thế hiện tại, phải tìm được Husky trước.
- Đăng Tiên Lộ vô cùng rộng lớn, có vô số khu vực, Husky vừa xuất hiện chỗ này, hiện tại có lẽ đã chạy đến một địa phương xa xôi nào khác, chúng ta muốn tìm được nó e rằng sẽ rất khó.
Khương Hồng Nhan nhẹ giọng nói ra.
Nàng có hiểu một chút về Đăng Tiên Lộ, cảm thấy hi vọng ở đây tìm được Husky rất xa vời.
Từ Khuyết chỉ cười cười, nói ra:
- Yên tâm đi, lấy tính cách có thù tất báo của Husky, ngươi đừng thấy nó bình thường sợ như chó, nhưng tâm lý trả thù rất mạnh, ta dám khẳng định nó không chạy xa, hơn nữa nhất định sẽ tìm cơ hội quay lại tìm đám người kia báo thù.
- Vậy chúng ta ở đây chờ nó.
Khương Hồng Nhan gật đầu.
- Hừm, chờ thì đúng là phải chờ, nhưng không thể chỉ ngồi không mà chờ. Tìm người... không đúng, chuyện tìm chó như vậy, vẫn nên thông báo rộng rãi.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, vung tay lên, móc ra một cái loa phóng đại âm thanh.
Sau một hồi tỉ mỉ bố trí, hắn đặt loa ở ven đường, đồng thời còn chuẩn bị thêm mấy cái đài phát thanh, dựa theo phương vị trận pháp, bố trí thành một hàng ngũ khuếch tán.
Sau đó chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, Từ Khuyết ấn xuống nút mở, âm thanh trong nháy mắt vang rộng, mang theo tiếng Từ Khuyết truyền đi khắp nơi.
- Everybody, các ngươi có vui vẻ không?
Yo! yo! Có một con chó tên là Husky, mỗi ngày đều làm bộ là sói con, nhưng nó thật sự là chó săn, mỗi lần há mồm chính là "bản thần tôn", nó với ta vừa lạc nhau, ai nhìn thấy nó mời vuốt ve đầu lưỡi nó. Ư, ư, tên của ta gọi ta rất khốc, lời ta nói tuyệt đối sẽ không lặp lại, hi vọng mọi người cho kim phiếu để ta củng cố chương mới, rửa ráy nhớ thêm nhiều sữa tắm, do nguyên nhân thời gian nên ta không thể làm gì khác hơn là dừng!
Trong nháy mắt, đoạn rap ngẫu hứng của Từ Khuyết thông qua dàn âm hưởng, bỗng nhiên vang vọng khắp nơi, vô hạn tuần hoàn phát ra ngoài.
Vô số tu sĩ ở bốn phía nhất thời choáng váng, tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn về phía Từ Khuyết, đầu không nhịn được gật gật theo nhịp điệu.
Ở chỗ xa hơn, vài tên tu sĩ đang bước đi cũng bất thình lình bị freestyle này làm cho có chút bối rối, sau đó đầu cũng bắt đầu gật gật, thậm chí có một số tu sĩ tứ chi phát triển, trực tiếp vung vẩy hai tay theo nhịp tại chỗ.
Ở một chỗ xa hơn, trong một đống cỏ khô, một con chó bỗng nhiên từ dưới đất vọt lên, hai con mắt như đèn lồng trợn lên nhìn bốn phía xung quanh.
- Tiên sư nó, thanh âm này làm sao lại giống tên tiểu tử kia thế? Móa, còn dám mắng bản thần tôn! Đậu, tại sao nghe lại thấy hăng hái! Đậu, yo! yo! yo!
Nó vừa hô vừa lắc lắc đầu chó, đồng thời mò xuống bụng mỡ, móc ra máy cát-xét năm đó Từ Khuyết cho nó, bắt đầu tìm tòi ca khúc tương tự.
Sau đó, nó vừa nghe ca khúc, vừa chạy vội tới phương hướng âm thanh truyền tới.
...
Mà lúc này, Từ Khuyết đã hài lòng trở lại trước mặt Khương Hồng Nhan, cười híp mắt nói:
- Tiểu cô nương, đoạn freestyle này thế nào? Ngầu hay không?
Khương Hồng Nhan không nhịn được cười, tức giận nói:
- Tại sao ngươi lại biết nhiều thứ cổ quái như vậy?
- Ta học ở quê.
Từ Khuyết cười nói.
- Quê?
Khương Hồng Nhan ngẩn ra, nàng từng nghe Từ Khuyết nhắc qua, quê nhà hắn không phải Ngũ Hành Sơn, mà là ở một nơi rất xa xôi, nhưng cụ thể ở nơi nào lại không nghe hắn nói.
Từ Khuyết cười nhẹ, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm tình, nhìn kỹ Khương Hồng Nhan nói:
- Cuối cùng sẽ có một ngày ta dẫn ngươi đi quê nhà ta nhìn một chút, sau đó tổ chức một hồi hôn lễ long trọng, để tất cả mọi người đều tới chứng kiến một hôn lễ vĩ đại, để toàn bộ thế giới đều chúc phúc cho chúng ta.
- Được.
Khương Hồng Nhan nở nụ cười, dù cho lúc này nàng đã dịch dung thành một khuôn mặt phổ thông nhưng cũng rất kinh diễm, đẹp khuynh quốc khuynh thành.
Hai người cứ bốn mắt nhìn nhau như thế, Từ Khuyết chậm rãi nghiêng đầu về phía trước, muốn nhân cơ hội này để hôn Khương Hồng Nhan một cái.
- Sư huynh, sư huynh, mau tới, chúng ta nhìn thấy con chó kia rồi!
Đột nhiên, cách đó không xa có người kinh hô.
Sau đó, một đám tu sĩ bỗng nhiên chạy vọt tới.
Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan đều phản ứng lại, liếc mắt nhìn nhau, cũng không cần nói cái gì, mười phần hiểu ý lao về phía trước.
Một lát sau, rốt cục hai người cũng nhìn thấy con chó quen thuộc kia.
Không nghi ngờ chút nào, nó chính là Husky.
Lúc này nó đang bị vài tên tu sĩ ngăn chặn đường đi, hai chân sau giống người đang đứng thẳng, chân trước vung vẩy, dáng vẻ cũng đang freestyle:
- Yo! yo! Đám chuột nhắt các ngươi, dám cản đường đi bản thần tôn, muốn chết sao? Yo! yo! Có gan lại đây, bản thần tôn một tát đập chết các ngươi! Yo!
- Hừ, yo cm gì, còn ở này làm bộ? Nếu đã đưa tới cửa, thì đừng hòng rời đi!
- Ngoan ngoãn đợi đi, miệng sạch sẽ chút, chờ sư huynh của ta trở về sẽ lột da của ngươi!
Vài tên tu sĩ mặt lạnh nhìn chằm chằm Husky nói.
Husky vẫn tiếp tục gật gù theo freestyle, hai chân trước vung vẩy, một mặt lớn lối nói:
- Bản thần tôn chính là muốn miệng không sạch sẽ, chính là muốn mắng các ngươi, có gan cắn ta đi! Yo! yo! Con mẹ ngươi, như bóng cao su, một chân đá đến bách hóa lớn, bách hóa lớn, mua khí cầu, mua chính là đầu mẹ ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận